Quyền Bính

Chương 98: Dạ yến

Chương 98: Dạ yến
Sau khi mọi người đứng dậy, Quán Đào lại một lần nữa hành lễ với Lý Quang Viễn rồi nói:
- Tiên sinh đánh thức người trong mộng, xin nhận của ta một lạy.
Lý Quang Viễn mỉm cười nói:
- Tự ngộ ra không cần sửa, chuyện vẫn vốn là như thế. Tiên sinh không cần làm vậy.
Quán Đào vẫn khăng khăng lạy, Lý Quang Viễn nghiêng người. Hai người nhìn nhau cười, khiến Hứa Qua bên cạnh nhìn không hiểu gì. Thạch Uy vỗ vai hắn, nói:
- Đừng nghĩ nữa, không liên quan gì đến chúng ta.
Hai người liền đi theo mọi người vào trong phòng.
Lý Quang Viễn ngồi chốc lát, dâng danh sách quà rồi đứng dậy cáo từ. Còn mấy canh giờ nữa là năm mới, y còn có rất nhiều việc phải làm. Tần Lôi cũng không ép, hai người hẹn tháng giêng gặp mặt, rồi tiễn y ra cửa.
Đưa mắt nhìn theo cỗ kiệu của Lý Quang Viễn đi xa, Tần Lôi đang định xoay người hồi phủ thì có người dâng lên một hộp gấm, nói là vừa rồi có công tử áo trắng đem đến, chúc tết Điện hạ.
Tần Lôi mỉm cười mở ra, nhìn thoáng qua liền nhắm mắt lại, cho nó vào trong ngực.
Khách đến coi như cũng hết, mấy người Tần Lôi trở về phòng nói chuyện một lát, rồi Tần Lôi đứng dậy cáo từ. Hắn phải đến tiền viện tìm Thái tử, sau đó hai người vào cung tham gia yến tiệc Hoàng gia.
Hai người ngồi trên một cỗ xe ngựa.
Sau khi hai người lên xe, Thái tử liền mang đến cho hắn một tin không mấy vui vẻ:
- Hôm nay, lần nghị sự cuối cùng của năm Hợi trong Ngự thư phòng, về cơ bản đã định ra kế hoạch cho biên chế tương lai của đám mật thám . Tổng cộng có 4 ti phụ trách quân tình phía Bắc, quân tình phía Nam, dân tình, quan tình. Thái tử đáng thương cũng không được lấy một vị trí , còn Thừa tướng Thái úy lại được hai.
Tần Lôi căm tức, nhưng vẫn phải an ủi Thái tử đang phiền muộn. Hắn hòa nhã nói:
- Nhị ca không cần hao tổn tinh thần, sự việc vẫn chưa đến thời gian định luận.
Thái tử cười khổ nói:
- Nếu không phải là lúc đó đệ nói nói nhiều không bằng im lặng thì Nhị ca còn có thể tranh giành. Kết quả là ta câm điếc, phụ hoàng cũng trầm lặng, khiến người ta nhanh chóng há miệng nuốt tận bụng, muốn tranh giành cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Tần Lôi cười ngượng ngùng nói:
- Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều tất vẫn có điều sơ suất, tiểu đệ mới có một vài lần thế vẫn chưa coi là mất mặt. Lần sau chúng ta đoạt lại không phải được rồi sao?
Thái tử trầm mặc một hồi rồi lại nói:
- Thừa tướng kiên quyết cho rằng đệ nên vào hộ bộ học tập, còn nói phải để Điền Mẫn Nông đích thân giáo dục đệ. Phụ hoàng đồng ý rồi.
Tần Lôi nghe xong, cảm thấy thần kinh có chút tê liệt, cười miễn cưỡng:
- Hôm nay là năm mới, vui lên. Qua tết rồi nói.
Thái tử vỗ vai hắn, hai huynh đệ phiền muộn chỉ biết trợn mắt nhìn điện Thái cực.
Quanh cái kiến trúc to lớn nhất, cao nhất Hoàng thành hôm nay giăng đèn kết hoa khắp nơi. Một đội cung nữ đi ra đi vào, đồ ăn đồ uống bày thành bàn dài. khi hai người đến đã là giờ Dậu, quan viên cơ bản đã đến đông đủ. Thấy Thái tử và Ngũ điện hạ dắt tay nhau tới, tất cả đều đứng dậy hành lễ.
Ngày đáng mừng, hai người cũng không chút rụt rè, mỉm cười đáp lễ, còn nói những lời may mắn.
Quan viên văn võ thấy hai huynh đệ, ca ca điềm tĩnh, trưởng thành; đệ đệ có chí tiến thủ, can đảm hơn người, đều là nhân kiệt. Hai người đứng cạnh nhau, khiến cho một số người cảm thấy áp lực.
Hai người đến giữa thì tách ra. Thái tử đi về bên trái Ngọc Kỷ đầu tiên, còn Tần Lôi lại được thái giám dẫn đến Ngọc Kỷ giữa. Theo lịch cũ, bữa tiệc này là tiệc đáp tạ, đáp tạ bách quan đã tận tụy với công việc trong một năm qua, dốc hết tâm huyết, cho nên các hoàng tử trưởng thành sẽ phân ra ngồi để đón tiếp.
Thấy Ngũ điện hạ mặc vương bào màu đen, mấy quan viên được sắp xếp ngồi cạnh hắn lại một lần nữa hành lễ. Tần Lôi thấy thường phục mấy người đều là màu lục, thậm chí có hai người màu xanh, trong lòng kinh ngạc, tủm tỉm nói:
- Ta là Hoàng tử Tần Lôi của Đại Tần, xin hỏi cao tính đại danh các vị đại đại nhân?
Mấy người hơisợ hãi, một người phẩm cấp cao nhất trong số đó run giọng nói:
- Khởi bẩm Điện hạ, vi thần tiện danh Chu Quý, là Chủ sự thanh lại ti của Lễ bộ .
Tần Lôi gật đầu nói:
- Hóa ra là Chu Tuần Phong, thất kính thất kính.
Chu Quý cất lời làm mấy người còn lại cũng nhẹ nhõm chút ít, theo phẩm cấp tự mình . Đại đa số đều là chủ sự các bộ cấp một, trên dưới lục phẩm, còn có thất phẩm. Hai quan phủ mặc đồ màu lục kia chính là quan bát phẩm của Hình bộ và Đô Sát viện, một người tên là Giải Vô Ưu, một người là Trình Tư Mẫn.
Tần Lôi cố gắng kiềm chế sự không vui trong đầu, bắt chuyện với mấy tiểu quan. Cũng may tính tình hắn rộng rãi hay nói. Tùy tiện bắt chuyện vài câu, liền cảm thấy hứng thú, cũng không để tâm đến thân phận khác nhau một trời một vực, cùng chúng nhân nói chuyện rôm rả.
Chín người thi nhau nịnh bợ hắn, có thể không rôm rả sao? Mặc dù vì chuyện bạo lực lần trước, Tần Lôi đã bị các quan lại trên triều coi là con mãnh thú trong dòng nước lũ, nhưng những chuyện này không liên quan đến đám quan nhỏ ở đây nên họ cũng không cần phải kiêng dè. Dù sao cả đời có dịp dùng cơm cùng một vị Hoàng tử cũng là quá ít rồi.
Trong lúc nói chuyện, Tần Lôi phát hiện ánh mắt Chu Quý nội liễm, giọng điệu trầm ổn, nói chuyện rànhmạch, rõ ràng, hơn nữa còn đúng mực giống như một vị đội trưởng tình báo. Thêm vào hắn nghe hai tiểu quan mặc bộ đồ màu thanh nói là quan viên kiểm tra văn thư, trong lòng không khỏi giật mình.
Sau đó, vẻ mặt lại càng hiền hòa, lời nói ra càng thành khẩn, hỏi han ân cần làm cho mấy quan viên không nói được gì. Tên Giải Vô Ưu thậm chí còn cảm động đến rơi nước mắt. Tên Trình Tư Mẫn cũng không khác gì, hai mắt đỏ bừng, không biết nên nói gì.
Đại điện đang náo nhiệt bỗng yên tĩnh, Tần Lôi cùng mấy người cũng dừng cuộc nói chuyện, ánh mắt hướng về cửa.
Lúc này, một tiếng dài cất lên:
- Thái tử thái phó, Trình quốc công, Trung thư tỉnh Thừa tướng đại nhân tới…
Tất cả các quan viên đồng loạt đứng dậy, đến Thái tử cũng không ngoại lệ. Tần Lôi đành đứng lên, ánh mắt nhìn về phía lão già phong độ đang vừa cười vừa chắp tay, chầm chậm bước đến Ngọc Kỷ bên thái tử. Lão nói vài lời khách sáo với Thái tử rồi mới ngồi xuống.
Tần Lôi vừa ngồi xuống, lại một tiếng hô dài vang lên:
- Thái tử Thái sư, Vệ quốc công, Thái úy đại nhân Đại Tần đến…
Tần Lôi buồn bực đứng dậy, thấy lão già khí phách oai vệ hùng dũng bước đến Đại điện, cười ha ha nói:
- Lão phu đến muộn rồi, chư vị thứ tội…
Mọi người đều nói “không dám”.
Đợi đến khi lão Thái úy ngồi xuống Ngọc kỷ bên phải, Tần Lôi phát hiện trước lão vẫn còn một chỗ trống. Quý Như gia thân vương đều ngồi ở thuộc hạ ngọc kỷ, hắn thực sự không nghĩ ra, ngoài Hoàng đế, ai còn có tư cách ngồi vào vị trí đó.
Nhưng Hoàng đế có ngự tọa, không trộn lẫn được với các đại thần.
Lúc này một tiếng hô kéo dài lại vang lên:
- Đại Tần võ dũng quận vương tới…
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất