Chương 99: Lữ Bố giữa mọi người - Đại Hoàng tử
Chức vị cao nhất trong Đại Tần là Vương, Vương được phân làm Tự Vương, Quận Vương, Song Quận Vương, Thân Vương, Song Thân Vương,…
Hoàng tử sinh ra đã được làm Tự vương, tới mười tám được phong Quận vương. Hai bước này chính là nước chảy thành sông, nhưng muốn tiến thêm bước nữa thì khó lại càng thêm khó. Gia Thân vương là nguyên lão hai triều, có công lập quốc, quảnTông Nhân phủ, nhưng phải tới 50 tuổi mới được tấn phong là Thân vương.
Người xuất hiện trên đại điện. Thân cao 9 thước, đôi mắt như có tia sáng bắn ra bốn phía. Đầu đội mũ quan màu tím, thân hoàng kim, áo khoác gấm Tứ Xuyên đỏ thẫm, thắt lưng có hình con sư tử đang há miệng. Bước đi mạnh mẽ uy vũ.
Tần Lôi lặng lẽ nhìn nhân vật uy phong lẫm liệt này. Đúng làTướng quân trẻ tuổi diện mạo hiên ngang. Hắn thầm ai thán: “ Chẳng trách hai tiểu đệ thích bắt chước nhân vật trong kịch, rốt cuộc cũng đã tìm ra lý do.”
Quả nhiên, lão Lục lão Thất thấy người đến, bỗng chốc đi ra từ màn che, kêu to:
- Đại ca đã trở về…đại ca đã trở về.
Vị “tái lữ bố” này chính là con trưởng của Hoàng đế- Tần Lịch. Chẳng phải nghe nói là tới đầu xuân mới trở về hay sao? Tần Lôi nhìn về phía Thái tử, chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn.
Tuy rằng nghi ngờ, nhưng động tác của hắn cũng không có lấy một chút chần chừ. Tần Lôi và Thái tử, lão Tam, lão Tứ nhất tề nghênh đón.
Đại hoàng tử kéo tay hai tiểu đệ, dường như không nhìn thấy chúng huynh đệ đang đi tới. Sắc mặt Thái tử ôn hòa, chắp tay nói:
- Đại ca, đi đường vất vả rồi.
Tần Lôi, lão Tam, lão Tứ cũng hành lễ, ân cần thăm hỏi.
Đại Hoàng tử buông lão Lục lão Thất, nửa cười nửa không nói:
- Rất ngạc nhiên đúng không?
Thái tử mỉm cười nói:
- Chính xác là có một chút, nhưng vui mừng nhiều hơn. Đại ca tới lúc nào vậy? Các huynh đệ không nhận được chút tin tức nào.
Đại Hoàng tử liếc nhìn mấy huynh đệ, hừ lạnh nói:
- Sao? Nhìn thấy bổn vương mất hứng rồi đúng không?
Đúng là y không xem thái tử ra gì.
Đại Hoàng tử nhìn về phía Tần Lôi, ánh mắt băng lạnh, gằn từng chữ:
- Đợi đi.
Nói xong, hắn không nhìn bốn người nữa, nắm tay hai đệ đệ tiến vào điện.
Mấy người nhìn nhau cười khổ, ánh mắt của lão Tứ nhìn Tần Lôi có vài tia châm biếm. Mặc dù Thái tử vẫn giữ vẻ mặt hớn hở, ôn hòa như trước nhưng rõ ràng là không muốn nói gì, quay người về vị trí của mình. Mấy huynh đệ liền tản ra.
Mấy trăm văn võ tại sảnh đường nhìn nhau, lão Đại vừa trở về đã quét sạch sự uy phong của tất cả các huynh đệ. Thật không hổ là “tiểu lữ bố”.
Địa điểm mà mấy người nói chuyện cách bàn của Tần Lôi không xa. Lời của võ dũng Quận vương, mấy người Chu Quý đều nghe thấy. Thấy Tần Lôi đi đến, ai nấy đều tỏ vẻ an ủi.
Sắc mặt Tần Lôi như thường, ngồi xuống, đang định nói vài lời thì một hồi trống nhạc vang lên, Hoàng thượng, Hoàng hậu từ sau điện đi rới. Chúng nhân nhanh chóng ngậm miệng, đứng dậy dập đầu thỉnh an. Hoàng Đế lệnh bách quan bình thân.
Đợi mọi người tạ ơn đứng dậy, Đại Hoàng tử ở bên cánh tả Hoàng đế gật đầu, đứng lên chúc mừng, tuyên bố khai tịch. Khúc nhạc du dương lập tức vang lên, chúng quan cùng nhau kính chúc Văn Trang Hoàng thái hậu thánh thọ cát tường, sau đó kính bệ hạ, hoàng hậu.
Hoàng đế uống 3 chén, biết mình ở đây các quan sẽ không tự nhiên nên đứng dậy cùng Thái úy, Thừa tướng rời khỏi.
Ba người mở tiệc nhỏ ở Đông Noãn các. Hoàng đế bên trên, Thái úy bên phải, Thừa tướng bên trái. Trên bàn bày vài món ăn cùng rượu ủ lâu năm tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lý Hồn vừa nhìn, bất mãn lầm bầm nói:
- Nhìn bàn tiệc thanh đạm mà thấy nao lòng.
Hoàng đế cười nói:
- Sao lạikhông biết nhạc phụ đại nhân yêu thích.
Nói rồi có cung nữ dâng lên một bàn lớn thịt dê, còn có một vò rượu mạnh. Lúc này, lão Thái úy mới cười ha hả.
Văn Thừa tướng và Chiêu Vũ Đế dùng không nhiều, một lát đã buông đũa, nâng chén rượu lên, trò chuyện câu được câu chăng. Lý Hồn cũng không để ý đến hai người, liên tục gắp thức ăn vào miệng, bụng như cái hang không đáy.
Trong lúc trò chuyện, Chiêu Vũ Đế vô ý than nhẹ một tiếng. Văn Thừa tướng biết ngài có chuyện cần nói, mỉm cười hỏi:
- Bệ hạ có chuyện gì lo lắng đến mức Trừ Tịch còn bận tâm?
Chiêu Vũ Đế hạ chén rượu xuống, trầm giọng nói:
- Trẫm vừa nghĩ đến dân bị nạn hai tỉnh phương Bắc. Trong lúc khắp chốn hân hoan đón mừng năm mới, nhưng dân chúng nơi đó áo không đủ mặc, cơm không đủ ăn, vô số người chết vì rét, vì đói.
Thái úy đại nhân tiếp nhận khăn trắng cung nữ dâng lên, lau miệng rồi nói:
- Bệ hạ, không đến mức đó chứ. Chẳng phải Hộ bộ đã đem tiền bạc đến cứu tế rồi sao?
Chiêu Vũ Đế liếc nhìn Văn Thừa tướng, giải thích với Thái úy:
- Nhạc phụ không biết đấy thôi, việc nội bộ dân sinh và hành quân đánh giặc khác biệt rất nhiều. Đánh trận chủ yếu quan tâm đến hiệu suất, dân sinh thì còn bận tâm đến mọi mặt. Có lúc cũng là buộc lòng phải làm vậy. Đúng vậy không Tể tướng đại nhân?
Văn Ngạn Bác gật đầu nói:
- Không sai, quan viên là người, phải chú ý đến đạo lý đối nhân xử thế. Bệ hạ, một tháng có thể chứ?
Chiêu Vũ Đế gật đầu nói:
- Thừa tướng làm việc mẫu mực, ngươi nói một tháng thì một tháng. Trẫm muốn thấy quan viên hai tỉnh làm tròn bổn phận, chấp hành mệnh lệnh của triều đình.
Thừa tướng suy nghĩ chốc lát, kiên quyết nói:
- Thần cho rằng chỉ cần bảo đảm bách tính yên ổn qua mùa đông là được, các quan viên không cần gấp gáp.
Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng nâng chén cụng ly, coi như là thông qua.
Lý Hồn biết hai người chắc chắn có mánh khóe gì, nhưng lại đoán không ra mật hiệu của hai người, kẹp một miếng gân chân cho vào miệng. Suy nghĩ của lão kém hơn hai người rất nhiều, nhưng lão cũng có tính toán nên không sợ âm mưu của hai người họ.
Lý Hồn đã đứng sừng sững trước triều vài chục năm không gục.
Yến tiệc ở điện Thái cực dần dần tới lúc nhộn nhịp. Các quan viên bận rộn một năm, bất kể thu hoạch một năm thế nào, đều trút bỏ gánh nặng ở thời điểm này, cùng nhau kính rượu, nói chuyện trời đất, rất náo nhiệt.
Tần Lôi kính rượu mọi người bên cạnh xong, liền cáo lỗi, rồi ra về. Mọi ngườii đều cho rằng hắn bị Võ Dũng Vương đe dọa, trong lòng khó chịu, ai ngờ hắn ra khỏi điện Thái Cực, liền gọi kiệu, đi thẳng đến Hoa Lâm uyển.
Hoàng Đế biết Tần Lôi và Vĩnh Phúc có tình cảm tốt, vô cùng vui vẻ, còn cho Tần Lôi có quyền tùy ý ra vào Hoa Lâm uyển.
Cách rừng trúc còn một đoạn dài, đã nghe thấy tiếng khóc than réo rắt thảm thiết, gió thổi xuyên qua rừng trúc truyền đến.
Tần Lôi kêu dừng kiệu, chậm rãi đến tẩm cung củaU Lan công chúa trong rừng trúc.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Vĩnh Phúc khẽ run, không ngẩng đầu lên, âm điệu mau dần, xóa đi tiếng đàn u oán vừa rồi.