Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 137: Tiểu Khiết, cô sẽ giới thiệu bạn trai cho cháu!

- Cô út, chú đâu?

Vừa vào cửa, Cao Khiết hết nhìn đông lại nhìn tây.

- Chú ấy sáng sớm lãnh đạo của cơ quan gọi điện thoại, bảo là có một số việc cần thương lượng một chút, vốn tính ở nhà tiếp đón hai đứa, nhưng lại phải lỡ hẹn rồi. Đợi chú ấy về, cháu có thể hướng chú ấy ra điều kiện.

Cao Nhã cười đáp.

Tối hôm qua, Cao Khiết gọi điện thoại cho cô út, nói là muốn tới thăm hỏi. Cao Nhã cũng nói là cô và Tào Tuấn Thần sẽ ở nhà cùng nhau gặp mặt tâm sự. Cao Nhã cũng biết cháu gái của mình trở thành Chủ tịch thị trấn. Mặc dù Cao Nhã xem ra, Chủ tịch thị trấn cũng không tính là một chức quan gì, nhưng dù sao cháu gái ở trong thể chế cũng có được một bước đi quan trọng, lúc này đến thăm mình, còn dẫn theo đồng nghiệp, kia ít nhiều liền mang theo tính chất công việc rồi.

Cao Nhã thì không lo, sống trong thể chế, nhiều loại tình hình cũng biết rõ. Tuổi của Cao Khiết, nếu đặt ở thủ đô hoặc cơ quan tỉnh lớn, lăn lộn cấp Trưởng phòng, thậm chí là Trưởng phòng thực quyền cũng không tính là thái quá. Nhưng khi ở cơ sở, đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn, vậy thì liền khác, tuyệt đối có thể coi là đặc biệt trọng dụng, đề bạt, rõ ràng xếp vào đội cán bộ hậu bị.

Cao Nhã cũng biết, anh trai Cao Hưng Hán của mình và chồng mình quan niệm chính trị có chút khác biệt, từng có tranh chấp với nhau vô cùng kịch liệt. Đã qua nhiều năm, Cao Hưng Hán chưa bao giờ mời Tào Tuấn Thần giúp đỡ cái gì. Tính tình của anh trai như vậy, Cao Nhã cũng không nên nói cái gì. Nhưng Cao Khiết không phải là Cao Hưng Hán, Cao Nhã tự nhiên phải nghĩ biện pháp giúp cháu gái một phen.

Cao Khiết cười nói:

- Được, vậy cháu không khách khí. Cây gậy trúc này ngu sao không đập.

Cao Nhã mỉm cười nói:

- Tiểu Phạm, mời ngồi.

- Vâng, cảm ơn giáo sư Cao.

Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế sofa, thẳng sống lưng. Đây là thói quen tốt dưỡng thành sau ba năm ở trường cảnh sát.

Trong phòng khách bày một bộ ghế sofa bằng mây, có vẻ cổ kính, thích hợp với thân phận phần tử tri thức của cô.

Cao Nhã tự mình rót cho Phạm Hồng Vũ một ly nước trà xanh, rồi ngồi xuống ghế, mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, bộ dạng rất hứng thú. Phạm Hồng Vũ có chút lúng túng, phát giác cảm giác được làm “minh tinh” này không tốt chút nào. Mỗi ngày sinh hoạt đều như thế thì không phải rất khó chịu sao?

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc, trên trán Phạm nhị ca liền lấm tấm mồ hôi.

- Cô út, cậu ấy lần đầu tiên tới thủ đô, chưa quen thuộc, cô đừng dọa cậu ấy. Đợi khi chú về, chúng cháu còn phải hướng chú báo cáo khái quát về kế hoạch xây dựng kinh tế nữa.

Cao Khiết cười nói, mang theo vài phần trêu chọc.

Cao Nhã lại nhẹ nhàng lắc đầu, than nhẹ một chút nói:

- Tiểu Khiết, cháu sai lầm rồi, cô không có dọa cậu ấy. Trên đời này có một loại người mà không sợ ai. Tiểu Phạm chính là loại người này. Cháu thân là Chủ tịch thị trấn, lại không nhìn ra.

Đây là biểu dương cực cao rồi.

Cao Khiết không phục nói:

- Cô út, cô đây là quá khen ngợi rồi. Cháu như thế nào không thấy mồ hôi xuất hiện trên người một số đồng chí chứ?

Đổ mồ hôi!

Mồ hôi lạnh từ trên người Chủ nhiệm Phạm thật sự xông ra.

Cao Nhã mỉm cười nói:

- Tiểu Khiết, kính trọng và sợ hãi cháu không phân biệt được sao? Trương Dực Đức trong trăm vạn quân lấy được thủ cấp của thượng tướng như lấy đồ trong túi, nhưng ở trước mặt Lưu Bị lại thường xuyên biểu hiện như đứa trẻ.

Cao Khiết hé miệng cười, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ nói:

- Cô út, cháu cho rằng định vị này thật sự chuẩn xác. Một số đồng chí tính cách quả thật vô cùng kích động, chẳng khác nào Trương Phi, một anh chàng lỗ mãng.

Cao Nhã lấy làm lạ hỏi:

- Tiểu Khiết, ai nói Trương Phi là anh chàng lỗ mãng hả? Trương hầu văn võ song toàn, dũng quan tam quân, thư pháp truyền lưu thiên cổ. Hai đứa con gái đã thành hoàng hậu. Người như vậy, qua miệng của cháu lại trở thành anh chàng lỗ mãng?

Cao Khiết biết cô út của mình học vấn nghiên cứu rất mạnh, liền làm mặt quỹ, chớp chớp mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.

Thấy vẻ mặt này của Cao Khiết, Cao Nhã có chút khả nghi nói:

- Tiểu Phạm, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi mốt tuổi!

Phạm Hồng Vũ đáp, trong đầu cũng đổ đầy mồ hôi.

Vấn đề này mẹ Cao Khiết cũng đã hỏi qua, không hề nghi ngờ, bề trên của Cao Khiết cảm giác đầu tiên hắn chính là bạn trai Cao Khiết đưa về.

Cao Nhã mày cau lại nhưng rồi lập tức giãn ra, mỉm cười gật đầu, không hỏi nữa, chuyển hướng sang Cao Khiết hỏi:

- Tiểu Khiết, cháu nói cháu không có bạn trai?

Cao Khiết không kịp chuẩn bị, lập tức đỏ mặt, giật mình, không ưng thuận kêu lên:

- Cô út!

- Đứa nhỏ này, cô út hỏi một chút chuyện chung thân đại sự của cháu, có cái gì không đúng?

- Cô út, cô như thế nào lại giống như mẹ cháu, vừa thấy mặt đã hỏi cái này?

Cao Khiết càng thêm quẫn bách, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ đến tận mang tai, ánh mắt cũng vô tình hữu ý liếc qua mặt Phạm Hồng Vũ.

Cao Nhã thân là nghiên cứu viên, lực quan sát rất nhạy bén. Giữa Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ dường như đã nảy sinh một tình cảm không rõ ràng. Nhưng khoảng cách chênh lệch hai tuổi dường như không nên phát sinh loại tình huống này. Cao Khiết cũng không phải là một cô bé mới lớn.

- Tiểu Khiết, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây là chuyện tự nhiên. Cháu hiện tại đã làm lãnh đạo, càng nên suy xét vấn đề cá nhân một chút. Có một gia đình ổn định thì mới có thể phát triển sự nghiệp của mình. Một cô gái mà không có gia đình thì cũng không thích hợp với thân phận của cháu bây giờ.

Cao Nhã nói.

Cao Khiết chu miệng nói:

- Cô út, cô đúng là đối với nữ đồng chí có thành kiến. Ai nói nữ đồng chí sau khi học xong thì nhất định phải kết hôn thì mới có thể làm tốt công việc?

- Tiểu Khiết, cháu đừng giả bộ ngớ ngẩn với cô nữa. Hãy xem nó như một chuyện đại sự. Như vậy đi, cô biết địa khu Ngạn Hoa chỉ sợ không có thanh niên thích hợp, để cô giới thiếu cho cháu một người ở thủ đô. Điều kiện gia đình, cá nhân đều không cần lo lắng.

Cao Nhã thần sắc càng thêm nghiêm túc.

Lấy xuất thân gia đình cùng điều kiện cá nhân của Cao Khiết, không cần nói là ở địa khu Ngạn Hoa khó tìm đối tượng, cho dù là ở thành phố Hồng Châu chỉ sợ là cũng không có. Cũng chỉ có những con ông cháu cha ở thủ đô thì mới có thể tìm được một người. Với mạng lưới quan hệ của anh em Tào Tuấn Minh, Tào Tuấn Thần ở thủ đô, lời này của Cao Nhã chưa tình là bắn tên không đích, chỉ cần Cao Khiết gật đầu, Cao Nhã nhất định có thể tìm được cho cô một người môn đăng hộ đối.

Thấy cô út nói như vậy, Cao Khiết nụ cười trên mặt cũng kềm chế lại, nhíu mày nói:

- Cô út, việc này cô không cần phải quan tâm, tự cháu sẽ tìm. Tạm thời cháu còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, trước tiên làm tốt công tác ở thị trấn rồi nói sau.

Thấy cô cháu bỗng nhiên nghiêm túc nói đến chuyện chung thân đại sự, hoàn toàn xem Chủ nhiệm Phạm như vô hình. Chủ nhiệm Phạm chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, nhìn hai người đối thoại giống như một làn gió mát, chung quy không bận lòng.

Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, Cao Nhã hiện tại đang hoài nghi mối “quan hệ” giữa hắn và Cao Khiết. Cao Nhã vẻ mặt nghiêm túc bàn chuyện chung thân đại sự với Cao Khiết, không thể nghi ngờ là mượn chuyện này để hướng Phạm Hồng Vũ đề xuất “lời khuyên”: Đồng chí Tiểu Phạm, cứ yên tĩnh, không có chuyện gì đâu.

Cao Nhã là phần tử trí thức tại thời khắc này biểu lộ không bỏ sót, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vung lên không trung, dùng giọng điệu chân thật đáng tin nói:

- Tiểu Khiết, cháu đừng cố chấp như vậy. Việc này cứ dựa theo lời cô mà xử lý. Hai ngày nữa, cô sẽ giới thiệu cho cháu một người. Hai người trước gặp mặt, thử một chút xem sao.

Cao Khiết cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đang chuẩn bị nhắc lại tuyên ngôn không yêu đương của mình thì ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

- Chú!

Cao Khiết vội đứng dậy, hướng phía cửa hơi cúi đầu, kính cẩn kêu lên.

Phạm Hồng Vũ hoảng sợ, cũng vội vàng đứng lên.

Ngoài cửa đang có một người đàn ông trung niên xuất hiện, mặc trang phục màu đen, diện mạo có ba phần giống Tào Tuấn Minh, nhưng dáng người càng thêm rõ ràng, vẻ mặt so với Tào Tuấn Minh thì kiên quyết hơn, nghiêm nghị có uy, hẳn là một người có tính cách vô cùng quyết đoán.

Nét mặt Tào Tuấn Thần liền tràn đầy tươi cười, hướng Cao Khiết gật đầu, rồi ánh mắt xẹt qua Phạm Hồng Vũ, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tối hôm qua, Cao Nhã nói rằng Cao Khiết sẽ dẫn một người đồng nghiệp tới nhà thăm hỏi, Tào Tuấn Thần cũng lơ đễnh, cứ tưởng rằng là một cô gái, hoặc là một người cán bộ trung niên thành thục, điềm đạm, không ngờ lại là một chàng thanh niên trẻ tuổi, hơi ngoài ý liệu của Tào Tuấn Thần.

Lẽ ra, Cao Khiết nếu đến thủ đô chạy hạng mục thì không nên dẫn theo một đồng nghiệp trẻ như vậy. Hai tiểu tử kia chỉ sợ không đủ phân lượng nói chuyện với lãnh đạo Các bộ và ủy ban trung ương quốc gia.

Cao Khiết vội vàng gật đầu, thần thái kính cẩn, khác hẳn với sự tư nhiên như với Cao Nhã.

Nhìn ra được, đối với người chú nắm trong tay quyền to, Cao Khiết cũng kính sợ có phép.

Tào Tuấn Thần thay đôi dép lê, chậm rãi đi tới. Phạm Hồng Vũ cúi đầu chào, cao giọng nói:

- Vụ trưởng Tào, chào ngài.

- Xin chào!

Tào Tuấn Thần mỉm cười gật đầu.

- Chú, đây là Chủ nhiệm văn phòng quản lý xí nghiệp xã thị trấn và văn phòng thu hút đầu tư, đồng chí Phạm Hồng Vũ.

Cao Khiết rất có nề có nếp giới thiệu thân phận Phạm Hồng Vũ với Tào Tuấn Thần.

- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu là thư ký của đồng chí Khâu Minh Sơn?

Tào Tuấn Thần lại một câu hỏi ngược lại.

Điều này cũng liên quan đến thân phận của Tào Tuấn Thần.

Trong mắt người khác, Phạm Hồng Vũ vì Nhất thất đại án Vũ Dương mà danh chấn thiên hạ, nhưng trong ấn tượng của Tào Tuấn Thần lại là bài văn của Khâu Minh Sơn. Nghe đồn là có xuất xứ từ chàng thanh niên này. Về phần ở phòng công an mang súng bắt con tin thì đối với Tào Tuấn Thần mà nói, chẳng phải là chuyện đại sự gì.

Tào Tuấn Thần cũng là con cháu nhà quyền quý ở thủ đô, biết rõ Bảo gia là con quái vật lớn đến bậc nào. Nếu sự tình dính đến Bảo gia, Phạm Hồng Vũ cứu cháu của Bảo gia, việc này cho dù có lớn đến đâu thì cũng phải dựa theo một số phương châm cố định mà làm việc.

- Vâng, Vụ trưởng Tào, tôi bây giờ là cán sự của văn phòng UBND địa khu Nam Giang, tạm thời ở thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức, hiệp trợ Chủ tịch thị trấn Cao xử lý công tác có liên quan đến xí nghiệp xã thị trấn và thu hút đầu tư.

Phạm Hồng Vũ quy củ trả lời câu hỏi của Tào Tuấn Thần.

- Ừ, được, mời ngồi.

Tào Tuấn Thần trên mặt lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rồi bình tĩnh gật đầu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất