- Các đồng chí, hôm nay chúng ta mở hội nghị này là để thảo luận vấn đề đường cao tốc từ thành phố Hồng Châu xuống phía Nam. Phải nói rõ trước, hội nghị ngày hôm nay trên tinh thần thoải mái, các đồng chí có đề nghị gì thì đều có thể nói êa. Đương nhiên, đối với những khó khăn có thể sẽ gặp phải thì cũng không được bỏ qua. Nghiên cứu sâu mới có thể cho ra kết quả được. Hội trường không cấm thuốc, đồng chí nào muốn hút thuốc, thì cứ tự nhiên. Thời tiết trong lành, mở cửa ra cho thoáng.
Vưu Lợi Dân cười nói, giọng điệu và thần sắc rất thoải mái.
Tất cả mọi người đều cười theo.
- Đồng chí ở sở Giao thông đã làm một báo cáo tính khả thi. Hiện tại, mời đồng chí ở Sở Giao thông trình bày đơn giản một chút, sau đó chúng ta sẽ tiến hành thảo luận.
Nói xong, Vưu Lợi Dân đưa ánh mắt dừng ở lão Đàm, Giám đốc sở Giao thông.
Lão Đàm và Ô Nhật Tân tuổi tác tương đương nhau, nhưng dáng người ông thon thả hơn. Phạm Hồng Vũ đã nắm qua tình hình về bọn họm thật ra lão Đàm trẻ hơn Ô Nhật Tân 2 tuổi, vẫn còn chưa đến 50. Chủ yếu là vì Ô Nhật Tân quá béo, trên mặt không có nhiều nếp nhăn, nên trông ông ta trẻ hơn tuổi.
Lão Đàm vội cười nói:
- Chủ tịch tỉnh, căn cứ vào sự phân công của sở, thì hiện tại công việc này do đồng chí Ô Nhật Tân phụ trách, bản báo cáo khả thi này cũng là đồng chí ấy làm, cho nên sẽ am hiểu hơn, có thể cho đồng chí Ô Nhật Tân giải thích báo cáo cho các đồng chí lãnh đạo được không?
Cán bộ tham dự hội nghị ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên.
Lời này của lão Đàm thật hoành tráng.
Chủ tịch tỉnh mặc dù không trực tiếp gọi tên ông ta, nhưng trên hội nghị như vậy, là nhân vật số 1 của sở Giao thông, đương nhiên là phải do ông ta tự mình báo cáo. Lúc này ông ta lại sai trợ thủ ra mặt, đây không phải quá kiêu căng sao?
Chẳng lẽ ông không coi Chủ tịch tỉnh ra gì sao? Ông cảm thấy Chủ tịch tỉnh không đủ tư cách để nghe ông báo cáo sao?
Tự nhiên, trong lòng lão Đàm lại “khổ không thể tả”.
Ông ta làm như thế cũng là bất đắc dĩ. Theo tin tức mơ hồ mà ông ta nhận được, việc cải tạo đường cao tốc Hồng Nam này có được lãnh đạo tầng cao chú ý hay không còn rất khó nói. Nhưng ít ra, ở tỉnh vẫn còn chưa thống nhất đối với dự án này. Nghe nói Bí thư Tỉnh ủy Vinh và Bí thư Viên không tán thành cho lắm.
Điều này thể hiện cái gì?
Nó nói lên ba vị “đại trưởng cự” chưa nhất trí với nhau.
Bí thư Vinh và Chủ tịch tỉnh Vưu thì không cần phải nói, chính là Ủy viên Trung ương, nhưng Phó bí thư Viên cũng không phải Phó bí thư Tỉnh ủy bình thường có thể so sánh được, ông ta cũng là ủy viên Trung ương dự khuyết, quyền uy trong tỉnh không hề thua kém hai vị kia.
Hiện tại, Bí thư Vinh và Phó Bí thư Viên đều có cách nhìn khác nhau, họ khá “cảnh giác”. Đại nhân vật như họ, suy xét vấn đề tuyệt đối không đơn thuần nhìn riêng một mặt nào cả, mà phải cân nhắc toàn diện.
Nhìn bề ngoài, sửa đường cao tốc phải mất rất nhiều tiền, đây cũng là việc tốt, lợi nước lợi dân, chỉ cần tỉnh có đủ tài chính thì Bí thư Vinh và Phó Bí thư Viên cũng không có lý do gì để không tán thành cả? Chỉ có thể nói rằng, ở phương diện này có suy tính vấn đề gì đó.
Bí thư Vinh và Phó Bí thư Viên không tán thành dự án này cho lắm, lão Đàm sao có thể bày tỏ thái độ tùy tiện được?
Lão Đàm cũng không nhận mình là “thân binh” của Chủ tịch tỉnh Vưu, chức Giám đốc sở Giao thông của ông ta cũng không phải Chủ tịch tỉnh Vưu đề bạt lên, khi Chủ tịch tỉnh Vưu chưa đến tỉnh Thanh Sơn thì ông ta đã là Giám đốc sở Giao thông rồi.
Trong quan trường, ai cũng có “tổ chức” riêng của mình, rất nhiều lúc thì chỉ có một “tổ chức” duy nhất. “Tổ chức này” một khi đã gia nhập thì không thể dễ dàng sửa đổi được.
Cho dù Phạm Hồng Vũ bản lĩnh thông thiên, nhìn qua thì có vẻ có nhiều “tổ chức”. Cha hắn thì khỏi phải nói, Khâu Minh Sơn, cha vợ tương lai Cao Hưng Hán, và Vưu Lợi Dân dường như cũng có thể coi là “tổ chức” của hắn. Nhưng xét đến cùng, ở tỉnh Thanh Sơn, hắn chỉ có một tổ chức đó chính là Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân. Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc cũng có thể coi như là cùng một phe cánh.
Cao Hưng Hán thì chưa chắc.
Việc Cao Hưng Hán có thể trở thành cha vợ của Cao Hưng Hán, trước mắt không nhiều người biết chuyện này.
Theo Chủ tịch tỉnh Vưu hay là kiên trì với “tổ chức” của mình, lão Đàm nhất định phải đưa ra chọn lựa Trước mắt xem ra, lão Đàm cũng đã chọn, chỉ cần có thể qua được thời gian này, việc điều nhiệm đến thành phố Tề Hà trở thành kết cục đã định, lúc này vun đắp quan hệ với Vưu Lợi Dân như thế nào thì đến lúc đó sẽ tính sau.
Vưu Lợi Dân liếc nhìn ông ta một cái, khẽ vuốt cằm, ánh mắt lập tức hướng sang Ô Nhật Tân, nói:
- Lão Ô, vậy thì ông hãy trình bày đi.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh.
Trái ngược với lão Đàm, Ô Nhật Tân lập tức đáp ứng, cảm giác hưng phấn, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Lão Đàm thì tránh né, còn Ô Nhật Tân thì cầu còn không được.
Vưu Lợi Dân liền gật đầu, ánh mắt cũng trở nên khá thân thiết.
Ô Nhật Tân hưng phấn, nhưng cũng run run. Chủ tịch tỉnh rất không hài lòng đối với câu trả lời của ông ta mấy hôm trước, hiện giờ lại cổ vũ thân thiết như vậy, bởi vậy có thể thấy được, nhất định là có Trưởng phòng Phạm nói giúp rồi.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, các vị lãnh đạo, sau đây tôi sẽ thay mặt cho Sở Giao thông, trình bày bản báo cáo khả thi này…
Vất vả lắm Ô Nhật Tân mới đè nén sự hưng phấn của mình xuống, mở tài liệu ra, hít sâu một hơi, cao giọng nói, khí thế mười phần.
Lão Đàm và Phó Giám đốc thường trực liền âm thầm nhíu mi.
Lão Ô ông thì dựa vào cái gì mà đòi thay mặt cho sở Giao thông?
Ô Nhật Tân lúc này bất chấp cảm giác của Giám đốc sở Đàm, tinh thần phấn chấn, bắt đầu báo cáo. Có Phạm Hồng Vũ nhắc nhở, bản báo cáo này của lão Ô rất công phu. Liên tục ba ngày ba đêm, tự mình trấn thủ ở sở, đốc thúc nhân viên và nhóm chấp bút, không dám nghỉ ngơi, mỗi câu mỗi chữ, lão Ô đều cẩn thận cân nhắc. Lúc này, đứng lên trình bày, giọng điệu rất truyền cảm, cuốn hút, không hề ấp úng, hành văn mạch lạc, vô cùng có trình độ.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, thời gian ba ngày mà có thể làm được một bản báo cáo tỉ mỉ như vậy là không thực tế. Điều quan trọng là, hơn một năm trước, Vưu Lợi Dân đã yêu cần Sở Giao thông làm một bản phương án, xác định tính khả thi của việc xây dựng cải tạo tuyến đường quốc lộ từ thành phố Hồng Châu đến Giang Khẩu.
Có cơ sở này, thì trong ba ngày mới có thể xây dựng được một bản báo cáo tính khả thi về việc tu sửa tuyến đường cao tốc Hồng Nam.
Phạm Hồng Vũ cơ bản không nghe Ô Nhật Tân trình bày, sự am hiểu của hắn về nội dung của bản báo cáo này có lẽ không hề thua kém Ô Nhật Tân. Sau khi soạn thảo xong, Ô Nhật Tân lập tức đến thỉnh giáo Phạm Hồng Vũ.
Bản báo cáo này có hợp với tâm ý của của Chủ tịch tỉnh Vưu hay không, Trưởng phòng Phạm là người có quyền lên tiếng nhất. Chỉ cần có sự cho phép của Trưởng phòng Phạm, thì chẳng khác nào được Chủ tịch tỉnh cho phép cả.
Phạm Hồng Vũ nghiên cứu kỹ báo cáo này, đưa ra nhiều ý kiến sửa chữa.
Tu sửa đường cao tốc Hồng Nam, có thể nói là trực tiếp xuất phát từ đề nghị của hắn, mà Vưu Lợi Dân cũng đã chấp nhận rồi, về tình về lý hắn đều có thể toàn lực ứng phó để việc này được thực hiện.
Ô Nhật Tân như nhặt được vàng, nhận “chỉ thị mới” từ Trưởng phòng Phạm, vội vàng chạy về, dựa theo chỉ thị của Phạm Hồng Vũ mà tiến hành sửa chữa bản thảo, gửi cho Chủ tịch tỉnh thẩm duyệt.
Vưu Lợi Dân quả nhiên đã đồng ý và tự tay cho chỉ thị.
Phạm Hồng Vũ vẫn đang quan sát vẻ mặt của các lãnh đạo tham dự hội nghị.
Các vị ngồi ở đây, công phu quá lợi hại, vui buồn không hiện ra bên ngoài. Muốn biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì tuyệt đối không hề đơn giản.
Cao Hưng Hán, Khâu Minh Sơn, và Bí thư Địa ủy Nam Sơn nghe rất chăm chú.
Nếu đường cao tốc Hồng Nam được khởi công, thì ba thành phố, địa khu này sẽ được hưởng lợi trực tiếp nhất. Không nói đến việc sau khi toàn bộ tuyến đường thông suốt mang đến lợi ích, mà trong lúc thi công thì đã có tác động kéo kinh tế phát triển rồi.
Đương nhiên, nơi lợi nhiều nhất cũng chính là nơi phải gánh áp lực kinh tế lớn nhất, không thể để tỉnh gánh hết kinh phí được. Còn về phần ba địa khu, thành phố này tỉ lệ góp tiền như thế nào thì phải qua “đàm phán” lần nữa.
So sánh mà nói, mấy vị Phó Chủ tịch tỉnh lại không chăm chú như ba vị Bí thư của ba địa khu, thành phố kia. Đối với họ mà nói, việc này “không liên quan đến mình”. Còn vẻ mặt của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh và Phó Chủ tịch tỉnh phân quản mảng giao thông thì lại có vẻ sâu xa, ít ra không để lộ ra thần sắc “kiên định”.
Mấy vị ở Sở Giao thông cũng như vậy.
Vưu Lợi Dân ra một vấn đề nan giải cho mọi người.