Tiêu Lang chấm dứt điều tra nghiên cứu, trở lại làm thư ký, còn Phạm Hồng Vũ thì cũng trở lại trường Đảng tiếp tục học tập.
Học viên Phạm Hồng Vũ đã bỏ không ít tiết học, phải học bù lại, nếu không thì không thể lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ thật sự không phải một học viên chăm chỉ, vừa đến Chủ Nhật, hắn lại chạy ra ngoài, tuyệt đối không chịu lưu lại tham dự tiết học ôn tập.
Lần này sửa quy củ, thư ký Phạm không cưỡi xe đạp nữa, mà lái một chiếc xe Santana mới tinh, thẳng đến cục Công an thành phố Hồng Châu. Tại cổng Cục Công an có người đang chờ, là một gã chừng ba mươi tuổi, mặc áo phông hải quân màu lam, quần đùi, miệng ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt có chút lười biếng, dường như không nâng nổi tinh thần. Chỉ có điều trong hai mắt lại hiện lên một chút thần sắc lợi hại.
Chiếc xe Santana chạy nhanh tới trước, đậu bên cạnh gã thanh niên.
Gã thanh niên tiếp tục hút thuốc, mí mắt cũng không nâng một chút.
Cánh cửa thủy tinh kéo xuống dưới, Phạm Hồng Vũ thò đầu ra, cười nói:
- Diệp ca, định lực thật tốt!
Gã thanh niên lười biếng hút thuốc, đúng là Diệp Hữu Đạo, lúc này đang là đại đội trưởng đại đội hình sự cục Công an thành phố Hồng Châu.
Diệp Hữu Đạo không nói một tiếng, chuyển tới bên kia chiếc Santana, mở cửa xe, đặt mông ngồi vào vị trí lái phụ, phun ra vài vòng khói, cười nói:
- Chỉ bằng thủ đoạn này cũng làm tôi sợ, thật sự là quá coi thường Diệp Hữu Đạo tôi rồi, Trưởng phòng Phạm!
- Đúng thế, người nào không biết Diệp đại đội trưởng là chuyên gia hình sự, trải qua trăm trận chiến?
Phạm Hồng Vũ liền nịnh hót, hung hăng vỗ Diệp Hữu Đạo một kích nịnh bợ.
- Xe này không tồi! Ai cha, ở Ủy ban nhân dân tỉnh làm Trưởng phòng, suốt ngày đi theo lãnh đạo, chuyện gì mặc kệ, còn có thể lái xe xịn. Đám cảnh sát chúng tôi, xuất sinh nhập tử, một chiếc xe Jeep cũ nát còn không có.
Diệp Hữu Đạo một chút cũng không thèm nể mặt, rung đùi đắc ý than thở lên.
- Như thế nào, tới tỉnh rồi mà vẫn chiếc xe Jeep cũ nát?
Phạm Hồng Vũ cười hỏi.
Diệp Hữu Đạo tiếp tục lắc đầu, nói:
- Trưởng phòng Phạm, cậu ngàn vạn lần miễn bàn chuyện này. Cậu nhắc tới, tôi lại tức. Được, lúc này xem như bị cậu lừa. Tôi lúc đầu cũng nghĩ ở tỉnh thành khẳng định so với Ngạn Hoa mạnh hơn, mỗi ngày hảo tửu thịt ngon không nói, ít nhất xe có thể là loại tốt. Ai biết, cục Công an thành phố Hồng Châu so với Ngạn Hoa chúng ta còn nghèo hơn. Toàn bộ đại đội 2, ngay một chiếc xe Jeep cũ nát mà cũng phải xin năm lần bảy lượt... Sớm biết rằng như vậy, thật không nên nghe cậu lừa dối điều đến nơi đây.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Được rồi, được rồi, anh lải nhải gì chứ? Thật muốn lái xe xịn, tôi đây sẽ tặng xe cho ngươi.
Diệp Hữu Đạo lập tức tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng người, nói:
- Tặng xe cho tôi? Chưa chắc xe này là của cậu? Vẫn là câu nói đó, ở Ủy ban nhân dân tỉnh làm Trưởng phòng thật sự quyền lực lớn như vậy, Santana tùy tiện tặng người?
- Anh đừng quản nhiều, nếu anh muốn, tôi liền tặng cho anh.
- Muốn chứ! Dĩ nhiên muốn! Ai không muốn thì mới là người ngu!
Diệp Hữu Đạo lập tức kêu la.
- Được, đổi vị trí, anh lái đi!
Phạm Hồng Vũ không nói hai lời, mở cửa xe bước xuống.
- Lái thì lái, cậu nghĩ rằng tôi không dám!
Diệp Hữu Đạo miệng nói nhỏ, tay khẽ chống nệm ghế, thân mình bay lên, trong nháy mắt liền ngồi vào ghế lái.
- Được, Diệp ca, thân thủ vẫn còn tốt!
Phạm Hồng Vũ không khỏi hô to một tiếng, chạy qua cửa ghế lái phụ, chui vào.
- Đúng thế, tôi là cảnh sát hình sự, cậu cho là với cậu giống nhau sao? Tôi đã nói với cậu, Trưởng phòng Phạm, cũng đừng làm Trưởng phòng nữa, đến cục chúng tôi, hai ta hợp tác phá án, còn hơn các người suốt ngày họp, học văn kiện.
Phạm Hồng Vũ trong đầu lập tức liền hiện lên tình hình ở thế giới kia. Ở phòng Công an huyện Vũ Dương, hắn và Diệp Hữu Đạo hợp tác nhiều năm, cùng nhau phá án và bắt giam rất nhiều người, mệt thì mệt thật nhưng hăng hái cũng thực là hăng hái!
Năm tháng trôi qua!
Đáng tiếc, cả đời này, hắn trở về không được.
- Đi thôi!
Phạm Hồng Vũ thở dài, nói.
- Đi đâu?
Diệp Hữu Đạo mở to ánh mắt. Ngày hôm qua Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại cho y, bảo y sáng sớm hôm nay ở cổng cục Công an chờ, hai anh em cùng đi, Diệp Hữu Đạo không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, cũng không hỏi đi đâu.
Diệp Hữu Đạo hoàn toàn tin tưởng Phạm Hồng Vũ. Có ít người, không cần mỗi ngày sống chung một chỗ, chẳng sợ một năm chỉ thấy mặt một lần, nhưng tình cảm rất tốt. Ở trong suy nghĩ của Diệp Hữu Đạo, Phạm Hồng Vũ chính là loại này.
Đừng nhìn Diệp Hữu Đạo bực tức đầy bụng, kỳ thật y thích ở cục công an thành phố Hồng Châu công tác. Đảo không phải là bởi vì y đảm nhiệm chức đại đội trưởng đai đội 2, chính thức thăng quan, mà là vì ở Hồng Châu có nhiều vụ án để xử lý.
Ngạn Hoa thành thị nhỏ, không có vụ án gì lớn, xử lý đến xử lý đi, đều là chút vụ án trộm gà trộm chó, Diệp Hữu Đạo một chút sức mạnh bỏ ra cũng không có. Hồng Châu lại khác, thành thị lớn, nhân khẩu cấu thành phức tạp, thường có đại án phát sinh, Diệp Hữu Đạo liền tinh thần tăng gấp trăm lần. Y là cái loại điển hình quot;Phá án cuồng nhânquot;, càng là vụ án không có manh mối thì lại càng có lực. Điều đến cục Công an thành phố Hồng Châu chỉ mới một tháng, nhưng cũng đã phá án và bắt giam hai vụ án có ảnh hưởng nhất định, ở cục Công an thành phố Hồng Châu thanh danh lên cao.
Dịch Trường Thiên cùng Cao Hưng Hán nhắc tới việc này, hay nói giỡn, nói Phạm Hồng Vũ lần này đi cửa sau, là một lần đi được chính xác nhất, thực mang đến một cao thủ.
- Núi Kim Ngô, Long Hổ quan.
Diệp Hữu Đạo không khỏi ngẩn ra, hỏi:
- Đi đến đó để làm chi, cậu muốn bái Bồ Tát à?
- Phá án!
Phạm Hồng Vũ trả lời, ngắn gọn hữu lực như trước.
- Phá án? Núi Kim Ngô có vụ án gì cần xử lý? Chúng tôi cũng chưa nhận được báo án!
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tôi chính là người báo án, tôi cam đoan với anh, lúc này thật là đại án, bảo đảm anh sẽ phá lệ hăng hái, làm không tốt thì là một sự hối tiếc nhất trong cuộc đời của anh.
- Thật sao?
Diệp Hữu Đạo liếc hắn, nửa tin nửa ngờ.
- Lái xe đi, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy?
Phạm Hồng Vũ cười mắng, dường như lại trở về thế giới kia, cùng Diệp Hữu Đạo hợp tác phá án.
- Được, đi thì đi, ai sợ ai!
Diệp Hữu Đạo cũng là tính tình quot;lưu manhquot;, tùy tay vô số, dưới chân mãnh liệt nhấn ga, chiếc Santana run run một chút, giống như tên rời cung, chạy nhanh về phía trước.
Về lại chốn cũ, so với lần trước cùng Cao Khiết đến thì mau lẹ hơn nhiều. Phạm Hồng Vũ không có hứng thú du lịch, cùng Diệp Hữu Đạo thẳng đến Long Hổ quan mà đi.
- Một tòa miếu thật lớn!
Đứng trước Long Hổ quan nguy nga, Diệp Hữu Đạo không khỏi chậc chậc tán thưởng.
- Kính nhờ, Diệp đại đội, đây là đạo quan, không phải miếu.
Trưởng phòng Phạm liền kiên nhẫn sửa chữa sai lầm của Đại đội trưởng.
- Vậy thì thế nào?
Diệp Hữu Đạo mãnh liệt mắt trợn trắng.
- Không như thế nào, anh nói nó là miếu, chính là miếu đi!
Phạm Hồng Vũ liền buồn bực nói.
Căn cứ và kinh nghiệm của Phạm Hồng Vũ, ở loại chuyện này cùng Diệp Hữu Đạo tích cực, tuyệt đối không có quả ngon để ăn. Người ta là cảnh sát hình sự, không phải chuyên gia tôn giáo. Phân biệt không rõ đạo quan và miếu thờ khác nhau, có quan hệ gì?
- Đây còn không sai biệt lắm. A, cậu không phải nói là phá án sao? Như thế nào lại đến nơi đây xem miếu lớn?
Phạm Hồng Vũ mặc kệ y, nói:
- Chờ ở đây, tôi đi mua vé!
Chỉ chốc lát, Phạm Hồng Vũ cầm hai tờ vé trở lại, rồi lại lấy ra hai cặp kính mát, đưa cho Diệp Hữu Đạo một cái, chính mình đeo một cái, lập tức bộ dáng liền thay đổi.
Diệp Hữu Đạo kinh ngạc nói:
- Như thế nào, vụ án này phát sinh ở trong miếu?
- Đi vào rồi nói sau.
Phạm Hồng Vũ cầm vé, nghênh ngang hướng Long Hổ quan đi đến.
- Thần thần bí bí!
Diệp Hữu Đạo trong lòng hiếu kỳ nổi lên, nói thầm một câu, rồi đuổi theo, Trong lòng của y rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ dẫn y đến nơi đây làm chuyện chẳng hiểu ra sao cả.
- Trong miếu còn rất thú vị đấy.
Hai người ở Long Hổ quan đi dạo chung quanh, Diệp Hữu Đạo cười nói.
Y lúc nào cũng phá án, khó có được một cơ hội giải sầu, mặc dù cũng không tin quỷ thần, nhưng thân ở đỉnh núi cao, bóng cây bên trong, tinh thần cũng vui vẻ thoải mái.
- Haha, bên ngoài thì tính cái gì? Chân chính hảo đồ chơi, đều ở nơi này!
Phạm Hồng Vũ cười, giơ tay hướng nhà quot;Tĩnh tâm trúc” của Trương Thiên Sư chỉ một chút.
- Tĩnh Tâm Trúc? Để làm chi?
- Chủ quản Long Hổ quan Trương Thiên Sư bắt đầu cuộc sống hàng ngày ở đây.
- Bắt đầu cuộc sống hàng ngày ở đây? Cậu nói Trương Thiên Sư ở nơi này? Diện tích Tĩnh Tâm Trúc nhìn qua so với chính điện bên ngoài còn muốn rộng lớn hơn. Ông ta phải dùng tới nơi ở lớn như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ liền giơ ra ngón tay cái.
Cảnh sát hình sự chính là cảnh sát hình sự, năng lực quan sát quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp. Diệp Hữu Đạo đã liếc thấy ra dị thường.
- Trong này, không chỉ chiếm đất rộng lớn đơn giản như vậy, đây chính là một cái nhà khách. Nhưng nhà khách này, cũng không phải tùy tiện người nào cũng đều có thể đi vào. Muốn vào gặp Trương Thiên Sư, phải bỏ ra mười ngàn.
- Bao nhiêu?
Diệp Hữu Đạo lên tiếng kinh hô, đôi mắt trợn tròn, hoàn toàn không dám tin.
- Mười ngàn!
- Cậu nói đùa gì vậy?
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, nói:
- Tôi thực không có nói đùa, chính là giá như vậy. Tôi đã nói với anh, cho dù anh đồng ý giao mười ngàn đồng, Trương Thiên Sư cũng không chắc đồng ý gặp anh. Anh còn phải là một danh nhân, nếu không thì là một mỹ nữ.
- Không có khả năng! Cướp ngân hàng đấy!
Diệp Hữu Đạo lắc đầu liên tục, giống như đánh chết cũng không chịu tin.
Phạm Hồng Vũ đang muốn nói tiếp, lại chỉ thấy một đoàn người từ cánh cửa hình trăng lưỡi liễm của Tĩnh Tâm Trúc đi ra, đi trước là một người ngoài năm mươi tuổi tuổi, áo sơ mi trắng, quan uy nghiễm nhiên.
- Này, đây là...!
Diệp Hữu Đạo lập tức há to miệng..
- Đúng vậy, anh cũng nhận ra, chính là ông ta.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.
Một gã bộ dạng đạo sĩ hơn bốn mươi tuổi cùng quan nhân đi ra cửa, mặt mỉm cười, cũng là thần thái nghiễm nhiên, ở trước mặt quan lớn không có chút thái độ ăn nói khép nép nào.
Theo sau bên cạnh quan lớn là một vị thư ký khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, cũng áo sơ mi trắng, giày da bóng lưỡng, cũng là người quen biết cũ của Phạm Hồng Vũ. Chỉ có điều lúc này, đồng chí thư ký lưng còng xuống, nét mặt tươi cười, hoàn toàn không có sự kiêu căng. Đồng chí thư ký giờ này khắc này, lực chú ý toàn bộ đặt ở trên người quan lớn, làm sao mà để ý ở cách đó không xa có đôi mắt giấu ở kính râm, lạnh lùng theo dõi y.
Một ý cười châm chọc, dần dần hiện lên khóe miệng Phạm Hồng Vũ.