Trong lớp học ở trường Đảng Tỉnh ủy, giáo sư tiết học Mark đang giảng bài. Đồng chí Phạm Hồng Vũ ngồi ở hàng cuối, thật sự nghe giảng, thỉnh thoảng lại ghi lại. Cũng không phải nói học viên Phạm Hồng Vũ có hứng thú với nội dung đó, mấu chốt chính là những thứ này sẽ thi. Mặc dù nói là sáu mươi điểm sẽ đậu, nhưng nếu ngay cả sáu mươi điểm mà thư ký Phạm cũng không đậu thì không được rồi..
Đương nhiên, các giáo sư trường Đảng bình thường cũng sẽ không để cho các học viên điểm thấp. Trường Đảng dù sao cũng không phải đại học, không cần phải đắc tội với người. Hơn nữa đắc tội vẫn là quan lão gia, càng thêm không hợp.
Học viên Phạm Hồng Vũ trong lòng có một ý niệm mộc mạc: nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, còn không bằng học một chút tri thức.
Nhưng cố tình đã có người không cho mọi người thật sự học tập.
Giảng sư triết học còn khá trẻ, nhiệt tình mãnh liệt, đang nói hăng say, cửa phòng học bị đẩy ra, một người xông vào.
- Làm gì...?
Giảng viện chợt bị người cắt ngang, vô cùng khó chịu, hướng về phía người tới rống lên, lập tức liền mở to hai mắt, vẻ mặt xấu hổ.
- A, là Chủ nhiệm Tần…
Đẩy cửa xông vào là một người đàn ông trung niên, hơn bốn mươi tuổi, đầu đổ mồ hôi, cũng không kịp lau, càng không kịp chào hỏi giảng viên trẻ tuổi, hướng các học viên kêu lên.
- Mau mau, các học viên đứng dậy, Bí thư Tỉnh ủy Viên, Hiệu trưởng Viên đến thăm mọi người, mọi người vỗ tay hoan nghênh...
Lập tức liền quot;rầm rầmquot; một trận vang lớn, các bàn đụng nhau, mọi người đều tăng cường đứng dậy, dùng sức vỗ tay, động tác tương đương nhanh nhẹn. Hiểu ra cả sảnh đường đều là cán bộ lãnh đạo, ngày bình thường những thứ khác không nói, nhưng nghênh đón lãnh đạo chính là kiến thức cơ bản, hết sức có tố chất huấn luyện.
Theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Viên Lưu Ngạn ở trong vòng vây của một đám người, đi vào lớp học.
Viên Lưu Ngạn kiêm nhiệm Hiệu trưởng trường Đảng Tỉnh ủy.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ nhập học nửa năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hiệu trưởng đại nhân của trường Đảng. Bình thường sự vụ của trường học đều đều là do Phó hiệu trưởng thường trực quản lý, Viên Lưu Ngạn cơ bản cũng là treo cái danh.
Hôm nay không phải là ngày hội trọng yếu, trường học cũng không có hoạt động trọng đại, Hiệu trưởng Viên bỗng nhiên đến chỗ này, lại không biết là nguyên do gì.
Những học viên này trở lại đơn vị, cố nhiên một đám cao cao tại thượng, uy phong lẫm lẫm, nhưng ở trường Đảng, mọi người cũng chỉ là quot;thế hệ con cháuquot;, tương đương khiêm tốn. Không cần nói trường Đảng không có cán bộ cấp Cục, cho dù là cán bộ cấp sở, tất cả cũng đều là lãnh đạo mạnh mẽ, không cẩn thận đụng tới thì sẽ biết.
Viên Lưu Ngạn thường sẽ đến từng lớp cấp sở, thăm hỏi một chút các học viên. cùng mọi người tâm sự trò chuyện, nêu ra sự quan tâm. Về phần những lớp khác, vốn không có loại đãi ngộ này.
Song phương thân phận địa vị một trời một vực, Bí thư Viên trong suy nghĩ không bao giờ nghĩ tới cán bộ cơ sở.
Lúc này lại không biết ngọn gió nào đem Bí thư Viên thổi tới.
- Haha, xin chào các học viên.
Viên Lưu Ngạn không có vỗ tay, lập tức đi lên bục giảng, phất tay chào hỏi, khí độ nghiễm nhiên.
- Xin chào Bí thư!
Toàn lớp hơn mười học viên đều kêu lên.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ không kêu, cũng không ai chú ý hắn. Mọi người ánh mắt đều tập trung trên người Bí thư Viên.
Viên Lưu Ngạn hai tay giơ lên, huớng phía dưới nhẹ nhàng nhấn một cái, tiếng vỗ tay đột nhiên dừng lại.
- Các học viên, mời ngồi!
Ầm một tiếng, mấy chục người đồng loạt ngồi xuống, động tác chỉnh tề, không sai biệt lắm vượt qua bộ đội rồi.
Viên Lưu Ngạn mỉm cười gật đầu, dường như tương đối hài lòng.
Theo sát phía sau, Phó hiệu trưởng thường trực liền liên tục không ngừng đem ghế đến cho Bí thư Viên, thư ký Trịnh đứng ở một bên, cũng không nhúng tay vào. Ở trong trường hợp công cộng đều có những người khác hướng lãnh đạo xum xoe. Thư ký Trịnh mỗi ngày ở chung một chỗ với Bí thư Viên, có khi là cơ hội xum xoe cũng không cùng các đồng chí tranh đoạt.
Không có phúc hậu!
Như vậy liền hiện ra độ cao tự tin của thư ký Trịnh. Đi theo lãnh đạo nhiều năm, y và Bí thư Viên quan hệ sớm không phải là quan hệ lãnh đạo và thư ký bình thường. Nhiều khi, thư ký Trịnh chính là quot;Người phát ngônquot; của Bí thư Viên.
Viên Lưu Ngạn ngồi xuống, những cán bộ khác của trường Đảng lại tăng cường cấp thư ký Trịnh và Phó hiệu trưởng ghế dựa.
Một bậc quản một bậc, phân công hợp tác, chức trách rõ ràng.
- Các học viên, hôm nay Hiệu trưởng Viên trong lúc bận rộn vẫn tranh thủ thời gian đến thăm mọi người, đây là sự quan tâm và cổ vũ lớn lao đối với chúng ta.
Phó hiệu trưởng thường trực trường Đảng dẫn đầu lên tiếng, bao hàm thâm tình, tinh thần kích động.
Viên Lưu Ngạn mặt mỉm cười, dương dương tự đắc.
Phạm Hồng Vũ nghe một số bạn học nói, Viên Lưu Ngạn thích lấy thân phận Hiệu trưởng trường Đảng đến trường Đảng thị sát công tác, thích xưng là quot;bạn họcquot; mà không phải là đồng chí, mà cũng thích mọi người ông ta là quot;Hiệu trưởngquot; mà không phải là Bí thư. Dường như nhờ đó mà ông ta và những cán bộ huấn luyện mối quan hệ được củng cố. Cán bộ huấn luyện đều là môn sinh của Hiệu trưởng Viên.
Thật ra, trước đây cũng có một đại nhân vật có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì lạ. Vị đại nhân vật kia dùng cái này thành lập dòng chính hùng mạnh cho mình, dựa vào duy trì thống trị hơn hai mươi năm.
Nhưng trước khác nay khác, hoàn cảnh và thời đại đều đã bất đồng. Hiệu trưởng Viên một chiêu này có thể có hiệu quả hay không, vậy không nói trước được.
Tuy nhiên, tại trường Đảng, rất nhiều học viên cũng rất thích Viên Lưu Ngạn như vậy. Bất kể như thế nào, sau này muốn hướng Viên Lưu Ngạn dựa vào thì đây cũng là một cơ hội tuyệt hảo. Một tiếng quot;Hiệu trưởngquot; vừa gọi, lẫn nhau sâu xa liền đi ra.
Phó hiệu trưởng thường trực lời dạo đầu rất ngắn gọn. Ông ta vô cùng rõ ràng, hôm nay ai mới là diễn viên chính, cực nhanh mà đem quyền nói chuyện trao lại cho Hiệu trưởng Viên.
- Các học viên, hôm nay tới gặp mọi người là để cùng tâm sự trò chuyện. Ở trong này, không có thượng cấp và hạ cấp, không có Bí thư và cấp dưới, chỉ có Hiệu trưởng và học sinh. Mọi người có lời gì, cũng có thể nói thoải mái...
Viên Lưu Ngạn cười nói, tương đương hòa khí, hai mắt sáng ngời, đảo qua toàn trường, ở trên mặt Phạm Hồng Vũ hơi chút dừng lại.
Phạm Hồng Vũ trong lòng rùng mình, dự cảm Viên Lưu Ngạn lần này thị sát, chỉ sợ không tầm thường.
Kế tiếp, Viên Lưu Ngạn dựa theo quot;quy trình tiêu chuẩnquot;, nói một chút lời nói khách sáo, động viên các học viên thật sự học tập, xâm nhập lý giải Chủ nghĩa Mark Lê-Nin, đem lý luận cơ sở nắm thật vững chắc, vì sau này khai triển công tác Đảng được tốt hơn, làm tốt công tác chuẩn bị.
- Các học viên đều còn rất trẻ, trước khi đến trường Đảng học tập, đều trong cương vị công tác của mình làm ra những thành tích nổi trội xuất sắc, vì công tác Đảng mà cống hiến thật hữu ích.. Thí dụ như, đồng chí Phạm Hồng Vũ tới từ Ngạn Hoa, chính là đồng chí trẻ tuổi nhất đang ngồi trong số các vị đây, mới hơn hai mươi tuổi. Nhưng mọi người ngàn vạn lần không nên xem thường cậu ấy. Bí thư Phạm rất lợi hại, ha ha... Hình thức Phong Lâm, tôi cho rằng rất tốt, rất có tính đại biểu, đã trở thành điển hình, ở toàn tỉnh mở rộng, vì xây dựng kinh tế xã thị trấn toàn tỉnh tạo một tấm gương tốt, vì xây dựng nông thôn mới tích lũy kinh nghiệm phong phú. Được, tốt, tự cổ anh hùng xuất thiếu niên. Bạn học Phạm Hồng Vũ, phi thường không tồi!
Ngoài dự đoán mọi người chính là Viên Lưu Ngạn lời nói xoay chuyển, không ngờ trực tiếp một chút điểm danh Phạm Hồng Vũ, càng thêm tán thưởng.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về một góc phía sau.
Bạn học Phạm Hồng Vũ cũng có chút không kịp chuẩn bị, vội vàng đứng dậy, hướng Viên Lưu Ngạn hơi cúi đầu, nói:
- Cảm ơn Hiệu trưởng đã khen ngợi và cổ vũ, tôi làm được còn chưa đủ, mời Hiệu trưởng và các học viên khác phê bình, trợ giúp nhiều hơn!
- A, bạn học Tiểu Phạm, cậu cũng đừng có khiêm tốn. Tuy rằng khiêm tốn là một loại mỹ đức, nhưng quá phận khiêm tốn chẳng khác nào kiêu ngạo. Người trẻ tuổi nên dũng cảm khai thác tinh thần tiến thủ. Sau đây, mọi người chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh bạn học Tiểu Phạm nói chuyện về kinh nghiệm hình thức Phong Lâm, được không?
- Được!
Mọi người ầm ầm đáp ứng.
Có thể không được sao?
Viên Lưu Ngạn dẫn đầu vỗ tay, trong phòng học tiếng vỗ tay như sấm dậy.
- Bạn học Tiểu Phạm, mau đến phía trước chào hỏi mọi người, chia sẻ kinh nghiệm của cậu.
Viên Lưu Ngạn tươi cười chân thành, hướng Phạm Hồng Vũ vẫy vẫy tay.
Trong lúc này, Phạm Hồng Vũ không còn lựa chọn nào khác, đành phải kiên trì đến cùng hướng bục giảng đi đến. Bao gồm Viên Lưu Ngạn ở bên trong, tất cả mọi người hướng hắn tươi tỉnh trở lại, nhưng trong mắt liền toát ra quot;hâm mộ, ghen tị, thù hận”.
Người này vận khí quá tốt!
Chủ tịch tỉnh, Phó bí thư tỉnh ủy một đám đối với hắn đều coi trọng như thế!
Lúc này mới hơn hai mươi tuổi đã hào quang rực rỡ, chói mắt như thế? Qua vài năm nữa, kia còn chịu nổi sao?
Thư ký Trịnh cũng đang cười, tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ rõ ràng từ nụ cười của y đọc được một chút ý châm chọc ẩn núp rất khá.
Đi đến phía trước bục giảng, Phạm Hồng Vũ mặt hướng toàn bộ bạn học, bắt đầu giới thiệu quot;hình thức Phong Lâmquot;. Mặc kệ Viên Lưu Ngạn đưa đến loại mục đích nào, hướng đến những Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy trong tương lai dung nhập một chút quan niệm xây dựng kinh tế cũng tốt.
Tất cả mọi người mỉm cười lắng nghe, trong phòng học thỉnh thoảng phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đạo lý hoa kiệu hoa tử người nâng người, trong quan trường không ai không rõ ràng.
Vị này sắp trở thành thư ký Chủ tịch tỉnh!
Phạm Hồng Vũ giới thiệu, lời ít mà ý nhiều, chừng nửa tiếng liền kết thúc bài nói chuyện. Hắn rất rõ ràng, hôm nay diễn viên chính không phải mình, mà là Viên Lưu Ngạn. Đoạt nổi bật của lãnh đạo chính là quan trường tối kỵ.
- Bạn học Tiểu Phạm, nói rất hay!
Viên Lưu Ngạn lại dẫn đầu vỗ tay, trong phòng học lại một lần nữa vỗ tay như sấm dậy.
- Thông qua bạn học Tiểu Phạm giới thiệu, các học viên có phải hay không có được một bài học lớn? Tôi thấy chính là như vậy. Hình thức Phong Lâm sở dĩ có được thành tích khá như vậy, mấu chốt chính là bạn học Tiểu Phạm và các đồng chí thị trấn Phong Lâm nắm chặt nguyên tắc, xử lý đại sự và việc nhỏ đều như nhau. Thế thì đó là nguyên tắc gì? Đó là không tham công, không liều lĩnh. Một bước một dấu chân, tiến hành theo chất lượng. Ví dụ như làm đường, bọn họ không vội cầu thành, mà là trước phát triển xí nghiệp, phát triển ngành chăn nuôi và gieo trồng. Khi tài chính thị trấn nhảy vọt phát triển, có thừa lực, sau đó mới bắt đầu làm đường giao thông. Phát triển kinh tế rồi, đường cũng được xây dựng, tài chính không có áp lực, hết thảy đều bình tĩnh. Rất đáng được chúng ta học tập! Chúng ta hiện tại chính là nóng lòng cầu thành, luôn muốn làm một số quy hoạch phát triển không thực tế, kết quả là lấy giỏ trúc mà múc nước, dẫn đến bỏ dở nửa chừng, khiến cho hao tài tốn của, quần chúng tiếng oán than dậy đất. Đây đối với sự nghiệp Đảng, đối với uy tín chính phủ là một loại tổn hại. Các học viên, đối với loại chỉ vì cái trước mắt, không thực tế, nhất định phải đề cao cảnh giác!
Viên Lưu Ngạn nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa.
Phạm Hồng Vũ hai mắt nhẹ nhàng nheo lại một chút.
Không ngờ Hiệu trưởng Viên hôm nay đến trường Đảng, chính là cho bạn học Tiểu Phạm một túi tiền!