- Chuyện gì?
Phạm Hồng Vũ đến trước cửa bàn ăn, Cao Khiết thuận miệng hỏi.
Khi Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại cách đó không xa nên nghe được nội dung nói chuyện với nhau. Tuy nhiên, Cao Khiết vẫn chú ý vẻ mặt của Phạm Hồng Vũ. Cô rất ít khi nhìn thấy hai hàng lông mày của Phạm Hồng Vũ lại cau chặt như vậy.
- Không có việc gì, một người bạn gặp phiền toái.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp, sắc mặt đã sớm khôi phục lại bình tĩnh. Ngay trước mặt Chủ nhiệm văn phòng và lái xe, hắn không tiện nói.
Vì thế mọi người im lặng dùng cơm.
Phạm Vệ Quốc không nói lời nào, những người khác cũng không tiện mở miệng, trên bàn lại không có rượu nên không khí có vẻ nặng nề. Phạm Vệ Quốc mang theo vẻ mặt xin lỗi nói:
- Các đồng chí, rất xin lỗi, cơm công tác nên ăn no là tốt rồi.
Chủ nhiệm văn phòng và lái xe vội nói “không sao”, không khí quả nhiên thoải mái được một chút.
Cơm xong, Phạm Vệ Quốc và con dâu trở lại phòng của mình.
Cao Khiết tự tay rót trà cho Phạm Vệ Quốc và Phạm Hồng Vũ. Cô biết cha con họ thích uống trà. Cao Khiết cũng tự mình pha một ly nhưng nhạt hơn nhiều. Cao Khiết cũng biết uống trà xanh rất có lợi cho sức khỏe, chỉ là lo lắng trà quá đậm sẽ ảnh hưởng đến da.
Làn da trắng hồng cô gái nào mà không thích?
Chủ tịch thị xã Cao cũng không ngoại lệ.
- Ba, Chủ tịch tỉnh Vi nói với ba chuyện gì vậy?
Phạm Hồng Vũ vừa ngồi xuống, lập tức hỏi ngay.
2h, hắn phải trở về UBND tỉnh, thời gian không còn nhiều, nói gì cũng chỉ cần tóm tắt thôi.
Phạm Hồng Vũ hơi cau mày, nói:
- Trên cơ bản không sai biệt lắm với Cao Khiết ngày hôm qua. Chủ yếu là hỏi thăm việc thay đổi chế độ của các doanh nghiệp nhà nước ở địa khu. Điểm chú ý là vẫn dừng ở công ty bách hóa Ngạn Hoa. Hỏi ở địa khu chúng ta có mấy doanh nghiệp nhà nước có cùng tình huống với công ty bách hóa Ngạn Hoa.
- Năm xí nghiệp!
Phạm Hồng Vũ tự động trả lời vấn đề này.
Mặc dù hắn đã rời Ngạn Hoa nửa năm, nhưng biện pháp thi thố chính trị quan trọng ở Ngạn Hoa, hắn gần như nắm rõ trong lòng bàn tay. Cha hắn là Phó chủ tịch thường trực địa khu, vợ là Phó chủ tịch thường trực thị xã, Trưởng phòng Phạm có muốn tìm hiểu tình huống Ngạn Hoa cũng chẳng có gì khó khăn.
Phạm Vệ Quốc gật đầu nói:
- Xem ra bên trên có người chú ý tình huống này rồi. Chính là muốn nắm thóp chúng ta.
Giọng điệu và vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Phạm Hồng Vũ cả kinh nói:
- Ba, ba cũng cho là như vậy.
Quả nhiên là anh hùng chí lớn gặp nhau.
Phạm Vệ Quốc khẽ thở dài nói:
- Chuyện này rất rõ ràng. Lúc trước thành phố Ngạn Hoa muốn thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước, bỏ qua một bên chế độ sở hữu, ở tỉnh rõ ràng không có phê chỉ thị đồng ý, nhưng cũng không có phản đối. Mặc dù chưa chính thức ban hành văn kiện, nhưng cũng đã có ý tứ muốn lấy Ngạn Hoa làm thí điểm. Làm hơn một năm rồi, ở tỉnh không có can thiệp. Hiện tại, Chủ tịch tỉnh Vi bỗng nhiên chú ý, có khả năng là bên trên có đại nhân vật lên tiếng. Lúc này, đại cục chính trị nhạy cảm như vậy, nắm bắt điển hình là thủ pháp thường dùng nhất.
Phạm Vệ Quốc ở địa khu Ngạn Hoa nổi danh “phúc hậu”, nhưng đối với việc lý giải đại cục cũng rất nhạy bén.
Cao Khiết nhíu mày nói:
- Nếu quả thật đã nói như vậy, thì điển hình này không thể nắm bắt ra được.
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ba, Tiểu Khiết, muốn đưa ra được điển hình hay không thì đó là chuyện của bên trên, chúng ta không quản được. Chúng ta cứ làm tốt công tác của mình là được. Công ty bách hóa và bốn xí nghiệp có cổ phần của nhà đầu tư nước ngoài thì vấn đề bên trong nhất định phải lập tức xử lý. Cán bộ công nhân viên không thể tùy tiện bị thất nghiệp, hẳn là nên an bài công tác khác thích hợp. Có nơi thu vào cố định, ít nhất lòng người sẽ an định lại.
Cao Khiết lắc đầu nói:
- Không có lạc quan như vậy. Những xí nghiệp có cổ phần ngoại thương lúc trước đã có ký hợp đồng với thị xã, dựa theo hình thức quản lý kinh doanh của họ mà làm. Ở thị xã nhất định sẽ làm tốt công tác hậu cần, tổ hợp lại công nhân, trên nguyên tắc cũng là thị xã ra mặt an trí. Dựa theo lời nói của thương nhân Hongkong, xí nghiệp không cho phép nuôi dưỡng một người rảnh rỗi. Chúng ta trước kia cơ chế quá nhiều, chính là nuôi dưỡng quá nhiều người rảnh rỗi. Nếu cưỡng bức thương nhân Hongkong tổ hợp lại công nhân viên chức, an bài lại công tác, thì thị xã chẳng khác nào bội ước. Phí tổn kinh doanh tăng lớn, lợi nhuận liền giảm bớt. Trục lợi là thiên tính của thương nhân, thế thì việc đàm phán sẽ rất gian nan. Trừ phi…
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi chúng ta hoàn toàn bộ ước, đem nhà đầu tư mời ra ngoài, ngưng hẳn hợp tác, khôi phục lại diện mạo ban đầu của xí nghiệp. Vậy thì vấn đề “họ gì” sẽ liền được giải quyết, không cần phải tranh cãi. Tuy nhiên, cứ như vậy thì di chứng tương đối lớn.
- Không được!
Không đợi Cao Khiết nói xong, Phạm Vệ Quốc lắc đầu liên tục.
Cao Khiết nhẹ nhàng thở dài nói:
- Chú Phạm, cháu cũng biết rằng không được. Nếu làm như vậy, con số bồi thường sẽ rất lớn. Nếu chúng ta không bồi thường sẽ cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Ảnh hưởng này có lẽ không chỉ dừng ở trong nước, làm không tốt thì ngay cả quốc tế cũng sẽ biết. Đến lúc đó, không cần nói Ngạn Hoa chúng ta muốn tổ chức hội nghị thu hút đầu tư sẽ khó khăn, mà chỉ sợ công tác của toàn tỉnh cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng.
Nhược điểm khổng lồ như vậy, lực sát thương cũng rất kinh người.
Ở trên quyết tâm muốn đem ra điển hình, thì dạng điển hình nào cũng đều có thể đưa ra.
- Nói sau, mấy doanh nghiệp như công ty bách hóa, sau khi thay đổi chế độ quả nhiên có đổi mới thật sự. Trước kia thua lỗ không tính, thu không đủ bù chi. Tài chính hàng năm đều phải trợ cấp, gánh nặng rất nặng. Sau khi thay đổi chế độ, liền trở mình bật dậy. Thu nhập trong một quý bằng một năm trước đó. Sau khi ưu hóa tổ hợp, tiếp tục lưu lại những cán bộ công nhân viên còn đang đi làm, đãi ngộ cũng cao hơn trước kia. Sự thật xảy ra trước mắt, chúng ta không thể không thừa nhận, hình thức quản lý kinh doanh trước kia quả thật rất lạc hậu. Người ta làm kinh tế thị trường đã mấy chục năm, so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều. Hình thức kinh doanh, quan niệm quản lý đều tiên tiến hơn. Nếu xí nghiệp quốc doanh của chúng ta có thể ấn định hình thức như vậy để quản lý kinh doanh, thì việc xoay chuyển những xí nghiệp thua lỗ là có hy vọng. Và những xí nghiệp này sẽ không còn là gánh nặng của chính phủ. Từ đó có thể gia tăng thu nhập tài chính cho chính phủ, việc xây dựng cơ sở có tiền làm. Chúng ta hiện tại đem người đuổi đi hết thì chẳng khác nào là bảo thủ, không muốn phát triển.
Phạm Hồng Vũ c7o7i2 nói:
- Hiện tại, vấn đề duy nhất của chúng ta là, chúng ta đang đi trước nhất trong cả nước. Hơn nữa, không có tổ chức thượng cấp phê chuẩn, việc nguy hiểm như thế nào đều phải do chúng ta tự mình gánh lấy. Nhắc tới phiêu lưu mà sợ thì sẽ không gánh vác được.
Cao Khiết không khỏi buồn bực nói:
- Rõ ràng là chuyện tốt, vì sao lại có người xem không thuận mắt? Trận biện luận này, khi nào thì mới bắt đầu?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Có lẽ hai ba năm nữa? Tối đa cũng chỉ hai ba năm nữa, nhất định sẽ có một kết quả rõ ràng.
Như thể hắn đã tự mình trải qua.
- Anh sao có thể khẳng định như vậy?
Cao Khiết thuận miệng hỏi ngược lại.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Cao Khiết còn nói thêm:
- Cho dù là dự liệu của anh chính xác, hai năm sau sẽ có kết quả rõ ràng. Nhưng chúng ta có thể đợi đến hai ba năm sau sao?
- Không đợi được.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, thành thật đáp, lập tức lại ném thêm một câu.
- Nếu chọi cứng, khẳng định là gánh không được, phải nghĩ biện pháp.
Cao Khiết hỏi:
- Nghĩ biện pháp gì?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Hiện tại anh cũng chưa nghĩ ra. Việc này phát sinh khá đột ngột. Ba, con thấy hôm nay, sau khi ba trở về, nhất định phải hướng Bí thư Khâu báo cáo.
Phạm Vệ Quốc nói:
- Đây là khẳng định. Hồng Vũ, không phải ở đây con cũng có bạn bè sao? Nếu không, nhờ họ hỏi thăm một chút…
Không biết bên trên rốt cuộc là vị đại nhân vật nào muốn nắm ra điển hình của Ngạn Hoa.
Đem cái này làm cho rõ ràng, đối với việc chế định sách lược ứng đối rất quan trọng.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Điều này ta biết rồi. Nhưng bất kể thế nào, cũng phải kết nối thương lượng lại với những nhà ngoại thương, mời bọn họ tận lực hiệp trợ thị xã xử lý tốt vấn đề an trí nhân viên thất nghiệp. Chuyện này, cũng không thể do thị xã tự mình xử lý. Chú Cao nói cũng có đạo lý, bọn họ kiếm được tiền, nên lấy một ít ra an bài cho nhân viên thất nghiệp. Đây là nghĩa vụ cơ bản của xí nghiệp. Sau này cùng loại hợp tác, thay đổi chế độ, đều phải đem vấn đề này ưu tiên xử lý trước. Xử lý bất cứ vấn đề gì, con người luôn phải ưu tiên hạng nhất. Lúc cần thiết, con cũng có thể mời Lệnh Hòa Phồn làm công tác cho bọn họ.
Địa khu Ngạn Hoa có nhiều thương nhân Hongkong, đều là do Lệnh Hòa Phồn bắc cầu dẫn vào. Lệnh Hòa Phồn đối với bọn họ cũng có lực ảnh hưởng nhất định.
Cao Khiết lo lắng nói:
- Không cần chờ nữa, anh hãy lập tức liên hệ với anh ta đi. Em phỏng chừng, bên trên cũng sẽ không cho chúng ta nhiều thời gian đâu.
Trong thể chế, có rất nhiều chuyện, bình thường cần phải nghiên cứu một chút. Duy chỉ có thời điểm “sửa người” thì tuyệt không nghiên cứu, cũng không cần thảo luận. Cứ hành động ngay thì hiệu suất tương đương cao.
- Còn có nhà máy điện tử Thiên Ca ở Phong Lâm, chỉ sợ cũng phải chịu chú ý. Xí nghiệp vốn tư nhân…
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười:
- Nếu bọn họ thật sự chú ý nhà máy điện tử Thiên Ca thì ngược lại là chuyện tốt. Ảnh hưởng của nhà máy điện tử Thiên Ca so với công ty bách hóa Ngạn Hoa thì lớn hơn nhiều.
Cao Khiết ngẫm nghĩ một chút, quả nhiên có chuyện như vậy, lập tức chuyển đề tài nói:
- Vừa rồi là điện thoại của ai, sao em thấy tâm trạng của anh không được tốt.
Chuyện này luôn ở trong lòng của Cao Khiết. Có vẻ giống như đồng chí Phạm Hồng Vũ gọi “Đình Đình’. Đây trăm phần trăm là tên một cô gái.
Vừa rồi có nhiều người, Cao Khiết không tiện hỏi, nay tất nhiên phải hỏi cho rõ ràng.
- Phó Đình Đình, là con gái của Phó Đức Trăn nhà máy thuốc lá Hồng Châu.
- Cô ta điện thoại cho anh có chuyện gì không?
Cao Khiết trong lòng dâng lên một sự nghi ngờ.
Phạm Hồng Vũ lại một lần nữa cau mày:
- Hình như là đã xảy ra chuyện. Cô ta nói với anh, có người muốn chỉnh ba của cô ta. Nghe nói là vì chuyện của Thanh Sơn Vương, nói là tư bản chủ nghĩa.
- Sao?
Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết ngơ ngác nhìn nhau.
Nếu Thanh Sơn Vương và Phó Đức Trăn đều có vấn đề, như vậy cũng có liên quan đến địa khu Ngạn Hoa. Bởi vì huyện Vũ Dương có chi nhánh nhà máy thuốc lá Hồng Châu, toàn bộ địa khu Ngạn Hoa có căn cứ gieo trồng thuốc lá. Tất cả đều là vì Thanh Sơn Vương mà phục vụ.
- Xem ra, thật sự có người muốn hạ thủ.
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ nói, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngữ khí trầm trọng. <br