Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 408: Lối suy nghĩ của Phó Đình Đình

Ban đêm, tại nhà hàng Tây “Tâm Tương Ấn” cách nhà máy thuốc lá Hồng Châu không xa, trong căn phòng trên lầu hai, Phó Đình Đình duỗi cổ, thỉnh thoảng lại nhìn ra đường cái bên ngoài, vẻ mặt lo âu.

Con đường gần nhà máy thuốc lá Hồng Châu, từ lúc nhà máy cho ra thương hiệu thuốc lá sang trọng Thanh Sơn Vương, đạt được hiệu quả và lợi ích trên diện rộng, phúc lợi của công nhân viên gia tăng, thì cũng ngày càng náo nhiệt. Nhiều loại nhà hàng, phòng bida, phòng ca nhạc, nhà hàng Tây như nấm mọc sau mưa. Hơn phân nửa con phố đều lóe lên ánh đèn neon xinh đẹp.

Đặc biệt khi đêm xuống, chẳng những chỉ có cán bộ công nhân viên chức nhà hàng không có việc gì thì thích đến đây tản bộ, mà dân cư vùng phụ cận cũng ngựa xe như nước, phi thường náo nhiệt.

Ngồi ở lầu hai, muốn trên con đường náo nhiệt nhận ra Phạm Hồng Vũ thì khó khăn cũng không nhỏ.

- Na Na, bạn nói anh ấy nhất định đến chứ?

Phó Đình Đình cổ muốn có phần đau, vẫn như trước không có thu hoạch gì, thỉnh thoảng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ gặp mặt, liền không kìm nổi hỏi, vẻ mặt có chút bực bội bất an.

Bành Na ngồi bên cạnh liền an ủi:

- Yên tâm đi, nếu Nhị ca đồng ý rồi thì nhất định sẽ đến. Anh ấy bây giờ làm việc ở UBND tỉnh, trực tiếp phục vụ cho Chủ tịch tỉnh, thời gian không còn tự do như trước. Có lẽ có chuyện nên đến trễ một chút.

- Nhị ca, nhị ca, giống như bạn thật sự là em gái của anh ta. Bạn nếu thật sự là em gái của anh ta thì tốt rồi.

Phó Đình Đình bĩu môi, rất không cao hứng nói.

Bành Na không khỏi không hiểu ra sao cả.

Như thế nào bà cô này lại tấn công mình? Giống như mình đắc tội với cô ta vậy? Nhưng suy xét đến tâm trạng hiện tại của Phó Đình Đình, Bành Na cũng không so đo làm gì.

Tuy nhiên, Phó Đình Đình nói như thế thì Bành Na kiên quyết không đồng ý.

Bành Na cũng không hy vọng mình là em của Phạm Hồng Vũ, một chút cũng không.

Bành Na không muốn có bất cứ một “huyết thống” nào với Phạm Hồng Vũ.

- Chỉ cần Nhị ca không có gọi điện thoại cho chúng ta, thì bình thường sẽ đến đúng giờ.

Bành Na lại an ủi Phó Đình Đình một câu.

Phó Đình Đình hết nhìn bên ngoài, rồi lại đứng dậy, nhìn Bành Na đang ngồi trước mặt nói:

- A, nhìn một cái xem, xem mình có đẹp không?

Trời nóng nực, Phó Đình Đình mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu hồng, hơi lộ ra cái áo ngực màu đen bên trong. Trong giai đoạn này, con gái mặc áo lót màu đen ở đại lục là khá hiếm thấy. Bình thường đều là màu trắng. Chiếc áo lót màu đen này cũng khá tạo hiệu quả, che chắn được bộ ngực cho Phó Đình Đình một cách trọn vẹn. Bên dưới là một chiếc váy ngắn màu đen, lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn, làm cho người ta có cảm giác phơi nắng quá ít nên có chút tái nhợt.

Bành Na hơi choáng!

- Này, bạn ăn mặc cái kiểu gì thế? Chúng ta đến là nói chuyện chính sự đấy.

Người này thật là, đến lúc nào rồi mà còn ở nơi này khoe khoang quyến rũ.

- Cho nên mới nói là bạn không hiểu. Càng là nói chuyện chính sự thì càng phải chú ý đến dung nhan. Mình đã nói với bạn rồi, đàn ông vĩnh viễn vẫn là đàn ông. Bất kể lúc nào, cái họ chú ý đầu tiên chính là bề ngoài của người phụ nữ. Mình nếu ăn mặc lộn xộn, lôi thôi, giống như một bà già thì bạn có nghĩ rằng anh ta sẽ còn tâm tư nghe mình nói chuyện không?

Phó Đình Đình vung tay lên, rất khinh thường nói, dường như có chút chướng mắt với cách ăn mặc của Bành Na.

Cô bé này, đã là phóng viên báo tỉnh rồi mà vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, một chút cũng không rõ tâm tư của người đàn ông. Cộc lốc như vậy, có thể làm cho Nhị ca yêu thích cô mới là việc lạ.

Kỳ thật, hôm nay tới gặp Phạm Hồng Vũ, Bành Na đã ăn mặc rất kỹ càng rồi, trang điểm một lớp mỏng, chỉ có điều quần áo không lộ liễu như Bành Na, mà che kín thân hình. Tuy nhiên, thân hình của Bành Na so với Phó Đình Đình còn đẹp hơn. Hơn nữa, đường cong, bộ ngực lại tuyệt vời. Mặc dù cố tình che đi nhưng so với bộ ngực của Phó Đình Đình thì có vẻ đồ sộ hơn nhiều.

Tuy nhiên, Phó Đình Đình xem ra, Bành Na không khỏi quá quê mùa.

- Na Na, quần áo này là mình mua từ Giang Khẩu, thịnh hành nhất trong năm nay. Bạn nhìn có được không? Nếu không thấy khó coi, thì mình cho bạn?

Bành Na dở khóc dở cười:

- Vậy thì bạn hỏi mình làm gì?

- Hỏi một chút nha, bạn mở miệng khích lệ vài câu thì mình càng có tin tưởng. Mình đã nói với bạn rồi, quần áo bên Giang Khẩu so với chúng ta là rất xa hoa, mặc lên người rất có khí chất. Nếu không, lần sau mình đến Giang Khẩu mua cho bạn hai bộ. Bảo đảm Nhị ca của bạn mà nhìn thấy thì phải chảy nước miếng.

Phó Đình Đình quả nhiên không hổ là “cực phẩm”. Bất kể tình huống khẩn cấp như thế nào đều không ngăn cản được cô ta hừng hừng lửa nóng của lò bát quái.

Bành Na tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thấp giọng kêu lên:

- Đình Đình, bạn nói hươu nói vượn gì đấy? Cái gì là chảy nước miếng? Bạn không biết xấu hổ à? Bạn vẫn là cô gái chưa lập gia đình đấy.

- Sao rồi, bị mình nói trúng rồi sao? Bạn rõ ràng là thích anh ta mà? Trong đầu nghĩ muốn anh ta ôm một cái, hôn lên môi một cái, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận. Mình nói cho bạn nghe, Na Na, bộ dạng của bạn như vậy là không ổn. Hiện tại là thời đại nào rồi mà bạn còn “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu”. Nói cho bạn biết, đây chính là lạc hậu đấy. Hôm nay là thời đại mới, hôn nhân tự do, yêu đương tự do. Bạn không nói, làm sao anh ta biết? Mình thì không giống bạn, mình thích anh ấy thì mình nói thẳng. Đợi khi anh ấy đến đây, mình cũng nói như vậy. Chỉ cần anh ấy giúp ba của mình, anh ấy muốn bản thân mình, mình sẽ cam tâm tình nguyện dâng hiến. Anh ấy có cưới mình hay không cũng chẳng sao.

Bành Na lập tức trợn mắt, kinh ngạc nhìn Phó Đình Đình, hoàn toàn không nói gì.

Lời này mà Phó Đình Đình cũng nói được?

Bành Na quả thực không dám tưởng tượng.

Sau khi trố mắt một chút, Bành Na mới cười nói:

- Bạn…bạn nói thích anh ấy, sao lại còn cổ vũ mình?

Bành Na hoàn toàn bị lập luận của Phó Đình Đình làm cho mơ hồ.

Phó Đình Đình cười khanh khách, ngồi trở lại bên cạnh Bành Na, ôm lấy vai cô, nói:

- Na Na, cho nên nói bạn không hiểu, bạn đúng là lạc hậu. Cái này gọi là tự do yêu đương, cạnh tranh công bằng. Cái thứ đàn ông chủ động đưa tới cửa, mình cảm thấy chướng mắt lắm. Mình chỉ thích Phạm Hồng Vũ như vậy, đó mới là đàn ông chân chính. Mình biết anh ấy không thích mình, nhưng mình lại càng muốn theo đuổi anh ấy. Bạn cứ theo đuổi phần bạn, mình theo đuổi phần mình, xem ai có bản lĩnh lớn hơn. Cái này gọi là “chấp nhận thua cuộc”.

- Nếu cả hai đều thua hết thì sao? Và chúng ta theo đuổi như thế nào?

Ma xui quỷ khiến, Bành Na lại toát ra một câu như vậy, rồi lập tức xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn mặt Phó Đình Đình.

- Thì chia đều, hai tư sáu cho bạn, ba năm bảy về mình. Chủ nhật thì bốc thăm. Nếu không thì dùng chung.

Phó Đình Đình vô cùng hào sảng nói.

Chúa ơi!

Bành Na không kìm nổi kêu lên, hoàn toàn bị Phó Đình Đình đánh bại.

- Đình Đình, trong đầu bạn chứa cái gì vậy? Tôi còn muốn bị bạn hù chết.

Nói xong, liền giơ tay lên đặt trên trán Phó Đình Đình, muốn xem cô nàng có bị sốt mà nói mê sảng hay không?

Hừ!

Phó Đình Đình rất không thích mà đẩy tay Bành Na ra, vẻ mặt khinh miệt.

- Nói bạn chẳng hiểu gì cả, vậy mà còn làm phóng viên báo tỉnh. Ở các quốc gia phương Tây, nhất là Mỹ, đã kêu gọi giải phóng công bằng. Người ta gọi nó là tự do đấy. Chẳng giống như chúng ta, nhiều khuôn sáo như vậy, gắt gao bóp chặt bạn. Chẳng những bóp chặt bạn, mà còn bóp chặt tư tưởng của bạn. Có mệt hay không? Có phiền hay không? Mình thì mình không tin, nước Mỹ họ làm được, tại sao quốc gia ta lại không làm được?

Lời này là xuất phát từ miệng cô nàng chưa kết hôn sao?

- Suỵt, Đình Đình, đừng nói nữa. Mình xin bạn đấy, đừng nói nữa.

Bành Na thật sự tức gận. Đây không phải ở nhà, mà là nhà hàng Tây. Ai biết người đang ngồi cạnh là ai? Nếu là người quen trong nhà máy thuốc lá nghe được cô và Phó Đình Đình ở trong nhà hàng Tây nói về giải phóng tự do thì…

Bành Na quả thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Chính là tạo tấm gương xấu trong mắt các bậc cha mẹ của nhà máy thuốc lá Hồng Châu.

Sinh viên tốt nghiệp trường đại học hàng hiệu, phóng viên báo tỉnh, quả thật khiến các bậc cha mẹ khác phải ghen ghét đấy.

- Bạn sợ cái gì? Mình ở nhà đều nói với mẹ mình như vậy.

Phó Đình Đình không cho là đúng, dương dương đắc ý nói.

- Bà cô, bạn không sợ nhưng mình sợ. Mình không được thoải mái như bạn. Được rồi, đừng nói nữa. Bạn mà nói nữa thì mình đi đấy.

Bành Na nóng nảy, nói xong liền đứng lên.

- Được rồi, được rồi, mình không nói nữa. Đừng đi mà.

Thấy Bành Na đứng lên thật, Phó Đình Đình lập tức mềm xuống, liền vươn tay vội kéo Bành Na lại, cứng rắn đem cô kéo về chỗ ngồi. Đừng nhìn miệng cô nói thì lợi hại, dường như đồng chí Phạm Hồng Vũ chỉ là đồ nhắm rượu của cô. Chỉ cần cô bổ nhào về phía trước, thì đồng chí Phạm Hồng Vũ đã ngoan ngoãn ngã nhào xuống giường, mặc cho cô làm gì thì làm.

Thật muốn để cho cô nói chuyện như vậy với Phạm Hồng Vũ thì cô nhất thời sẽ bị rụt rè. Không có Bành Na đi cùng, cô thực sự lo lắng đến lúc đó mình sẽ nói lắp bắp, không rõ ngọn nguồn.

- Việc này, không chỉ có riêng quan hệ với cha của mình mà ba của bạn cũng như thế. Ba của bạn là tổ trưởng của tổ chế biến Thanh Sơn Vương. Thanh Sơn Vương là do chú Bành điều chế ra. Ba của mình nếu bị người hãm hãi thì sợ chú Bành cũng không an toàn.

Phó Đình Đình lại nhẹ giọng thầm nói vào tai của Bành Na, sắc mặt trở nên ngưng trọng chứ không hề cợt nhả.

Quả nhiên, Bành Na vừa nghe thì chấn động.

Lúc này, một đạo thân ảnh cao lớn hiện ra ở lầu hai nhà hàng Tây.

Hai cô gái đang nói nhỏ lập tức đứng thẳng lên, Phó Đình Đình không ngừng sửa sang lại quần áo và tóc tai. <br

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất