Chị Hoàng và mấy công nhân thất nghiệp thuận lợi trở về Ngạn Hoa, lúc này mới biết thị xã đã bố trí lại công tác cho bọn họ. Vốn tưởng rằng là Chủ tịch tỉnh hạ chỉ thị, nhưng hỏi người nhà, hóa ra trước đó mười ngày thị xã đã sắp xếp công việc trở lại cho họ rồi, nhưng không thể nào liên lạc được.
Đám người chị Hoàng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Coi mình đã làm chuyện phá hoại gì rồi thế này?
Cũng may không có ai truy cứu trách nhiệm của bọn họ, tất cả sóng gió đã qua đi, dường như chưa xảy ra sóng gió gì vậy.
Ngạn Hoa sóng êm bể lặng rồ, không có nghĩa là việc này thật sự đã qua. Ở tỉnh, thậm chí là tầng cao hơn, một cơn gió lốc thật sự đang nổi bên trong.
Một chiếc Hồng Kỳ Lâm chậm rãi tiến vào đại viện Tỉnh ủy.
Đây là xe của Vưu Lợi Dân, đến đại viện Tỉnh ủy để tham dự hội nghị. Nếu không có tình hình đặc biệt thì Hội nghị công tác của Tỉnh ủy Thanh Sơn họp mỗi tuần một lần, không cố định thời gian mà phụ thuộc vào điện thông báo của Văn phòng Tỉnh ủy.
Trong một tỉnh, hội nghị công tác bí thư thật ra là hội nghị quyết sách cao nhất, gần như tất cả công việc quan trọng đều quyết định trong hội nghị này.
Xe Hồng Kỳ dừng lại trước trụ sở Tỉnh ủy, Phạm Hồng Vũ đi cùng Vưu Lợi Dân vào bên trong.
Hội nghị công tác bí thư được tiến hành ở một phòng họp nhỏ ở tầng 4. Phòng này được bố trí cũng rất khác biệt, không có bàn hội nghị, mà các ghế sô pha được xếp thành hình nửa vòng tròn, không giống với một phòng họp mà giống với một phòng khách hơn.
Phó chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy kiêm Chánh văn phòng thường vụ Tào Thành đang đứng ở cửa chờ đón các lãnh đạo đến họp.
- Xin chào Chủ tịch tỉnh Vưu.
Thấy Vưu Lợi Dân đi đến, Tào Thành vội đi lên trước chào hỏi.
- Tiểu Tào, trở lại rồi à?
Vưu Lợi Dân mỉm cười vuốt cằm, hỏi.
Tào Uy cung kính đáp:
- Vâng, Chủ tịch tỉnh Vưu, tôi mới về hôm qua.
Vưu Lợi Dân gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm mà đi thẳng vào phòng họp.
Tỉnh Thanh Sơn có tất cả năm vị Bí thư, Phó Bí thư, ngoại trừ Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân Phó Bí thư Viên Lưu Ngạn, còn có hai vị Phó Bí thư nữa.
Lúc Vưu Lợi Dân bước vào cửa, thì Viên Lưu Ngạn và một vị khác đã đến, Vinh Khải Cao và Chủ nhiệm Hội nghị thương vụ Hội đồng nhân dân còn chưa đến. Năm vị Bí thư, Phó Bí thư của tỉnh Thanh Sơn có bốn vị là cấp tỉnh bộ. Gần đây có tin đồn rằng lãnh đạo cao tầng có ý sắp xếp Viên Lưu Ngạn kiêm nhiệm chức Chủ tịch UB Mặt trận Tổ quốc, để được thực danh.
Phạm Hồng Vũ không đi cùng vào.
Hội nghị công tác Bí thư, ngoài năm vị bí thư, phó Bí thư, còn có Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đến dự thính hội nghị, ngoài ra chỉ bố trí hai thư ký ghi biên bản, còn thư ký của các Phó Bí thư thì ngồi chờ ở văn phòng Ủy viên thường vụ.
Tào Thành không phải là người ghi biên bản, nhưng vẫn được dự thính.
Hội nghị công tác Bí thư làm ra quyết định, có rất nhiều việc cần anh ta chứng thực, anh ta dự thính hội nghị cũng là để trợ giúp cho việc nắm tinh thần của hội nghị và ý đồ của lãnh đạo.
Tuy nhiên lúc này Vinh Khải Cao còn chưa đến nên Tào Thành cũng chưa vào phòng vội, mà đứng ngoài nói chuyện phiếm với Phạm Hồng Vũ.
Cũng chỉ là chuyện phiếm, không dính đến chút công sự nào.
Trước khi Tào Thành đi Ngạn Hoa điều tra nghiên cứu, cũng mời Phạm Hồng Vũ đi ăn cơm, hiện tại điều tra nghiên cứu đã xong, nhưng không hề đề cập đến việc ở địa khu Ngạn Hoa chút nào, Phạm Hồng Vũ cũng không hỏi.
Hội nghị hôm nay cũng không nghiên cứu vấn đề thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước của địa khu Ngạn Hoa.
Đề tài thảo luận của hội nghị cũng đã được đặt ra từ trước, đề tài thảo luận do Bí thư Tỉnh ủy tự mình thẩm duyệt, nếu xét thấy vấn đề lớn thì mới đưa ra hội nghị.
Trên lý luận, mỗi vị Phó Bí thư tham gia hội nghị cũng có thể đề xuất vấn đề thảo luận mới trong hội nghị, nhưng trên thực tế việc này rất ít xảy ra. Trừ phi khi thảo luận vấn đề này sinh ra vấn đề khác thì lúc này mới cùng nhau nghiên cứu thảo luận vấn đề mới, đề xuất phương án giải quyết tổng quát.
Xem ra Vinh Khải Cao vẫn như trước, chưa đưa ra quyết định đối với việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa, tạm thời cứ gác lại đã.
Cõ lẽ hết nhiệm kỳ lần này, tầng cao sẽ bố trí cho Vinh Khải Cao một chức vụ khác, để làm “bước đệm” trước khi về hưu.
Bí thư Tỉnh ủy, thế nào cũng là chức vụ thực quyền cao nhất của ông ta.
Một khi đã như vậy Vinh Khải Cao cũng sẽ không tùy tiện can thiệp vào vấn đề thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở địa khu Ngạn Hoa để bị cuốn vào vòng xoáy của nó làm gì cả, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu.
Tào Thành mỉm cười, giọng điệu dịu dàng, thật ra cũng đồng nghĩa với việc “thông báo” cho Phạm Hồng Vũ tin tức này. Nếu thật sự Vinh Khải Cao ra quyết định, Tào Thành tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy.
Chỉ trong chốc lát, Vinh Khải Cao và Chủ nhiệm Thiệu cùng nhau đi đến. Chủ nhiệm Thiệu đã 63 tuổi, là một trong những người lớn tuổi nhất trong bộ máy tỉnh Thanh Sơn. Đã từng đảm nhiệm qua chức Phó Bí thư Tỉnh ủy, quản lý công tác Đảng Quần chúng. Sau khi Viên Lưu Ngạn trở thành Phó Bí thư Tỉnh ủy, thay vị trí của ông, Chủ nhiệm Thiệu liền đảm nhiệm Chủ nhiệm Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh. Kinh nghiệm lý lịch của Chủ nhiệm Thiệu dày dạn hơn Viên Lưu Ngạn rất nhiều, xếp hạng trong Tỉnh ủy thì Chủ nhiệm Thiệu cao hơn Viên Lưu Ngạn, nhưng xếp hạng thực tế thì Viên Lưu Ngạn lại cao hơn Chủ nhiệm Thiệu, hơn nữa còn là được văn kiện tầng cao quy định.
Chính vì như vậy, Viên Lưu Ngạn quyền uy cực cao mọi người đều biết, cao tầng có siêu cấp đại nhân vật rất coi trọng ông ta.
Còn về trong lòng Chủ nhiệm Thiệu nghĩ gì thì không biết được.
Chủ nhiệm Thiệu chưa bao giờ phát biểu ý kiến về việc này bao giờ, như thể việc Viên Lưu Ngạn đứng trên mình, ông ta cũng coi là chuyện đương nhiên.
Cũng có cán bộ phân tích, Chủ nhiệm Thiệu như vậy là “nhận thức tổng thể”. Ông ta lớn hơn Viên Lưu Ngạn mười mấy tuổi, không lâu nữa sẽ về hưu. Viên Lưu Ngạn thì đang trong thời kỳ hoàng kim của con đường chính trị, tương lai còn thăng tiến, nếu đã như vậy thì cần gì vì một “hư danh” mà căng thẳng với Viên Lưu Ngạn làm gì.
Không có lý do để đắc tội Viên Lưu Ngạn cả.
Dù thế nào cũng phải suy nghĩ cho con cháu mình.
Tuy nhiên Vinh Khải Cao lại rất tôn trọng Chủ nhiệm Thiệu, thậm chí có lần còn đến tận chỗ của Chủ nhiệm Thiệu để thương lượng công việc.
Vinh Khải Cao và Chủ nhiệm Thiệu đuổi tới, Tào Thành liền cùng hai vị lãnh đạo vào phòng họp, cửa phòng khép lại, Hội nghị công tác bí thư chính thức bắt đầu.
Đám người Phạm Hồng Vũ, Trịnh Mỹ Đường đã sớm đến Văn phòng Ủy viên thường vụ ngồi nói chuyện phiếm. Đây cũng là một tình huống mới.
Từ khi vụ án ở núi Kim Ngô xảy ra, mỗi lần như thế này Trịnh Mỹ Đường cũng không ngồi cùng phòng với Phạm Hồng Vũ, mà là cố gắng tránh mặt. Không ngờ lần này Chủ nhiệm Trịnh đã dần khôi phục “tự tin”, không tránh mặt Phạm Hồng Vũ nữa. Hơn nữa còn nói chuyện vui vẻ, như thể mình là nhân vật chính trong đám thư ký ngồi ngoài vậy.
Hội nghị công tác bí thư được triển khai, không khí tương đối thoải mái. Một giờ qua đi đã thảo luận đến vấn đề cuối cùng. Vừa lúc đó, điện thoại trong phòng lại đột nhiên vang lên, trong phòng trở nên im lặng.
Tào Thành hoảng sợ, vội vàng đi qua nhấc máy lên nghe, nói vài câu, lập tức mặt biến sắc, khẽ đặt ống nghe xuống, đi qua chỗ Vinh Khải Cao hạ giọng nói:
- Bí thư, điện thoại của một đồng chí…
Tất cả mọi người sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Đồng chí mà Tào Thành nói chính là một siêu cấp đại nhân vật đức cao vọng trọng. Đột nhiên gọi điện đến hội trường Hội nghị công tác bí thư tỉnh Thanh Sơn, trực tiếp tìm Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, có thể thấy tuyệt đối đã xảy ra đại sự.
Trong giai đoạn nhạy cảm này, rốt cuộc là việc gì đã kinh động đến siêu cấp đại nhân vật này?
Vinh Khải Cao lập tức đứng dậy, bước qua cầm ống nghe lên, mặt mỉm cười, dịu dàng nói:
- Xin chào ngài, chào ngài, tôi là Vinh Khải Cao…
Vừa nói chuyện, vẻ mặt Vinh Khải Cao dần dần trở nên vô cùng căng thẳng.