Lý Thạch Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
- Chỉ cần con nói có đạo lý, chức vụ cao thấp không thành vấn đề.
Con là Nhị thiếu gia của Lý gia!
- Việc này, Hồng Vũ, hai ta bàn lại một chút, xem làm sao là tốt nhất.
Lý Xuân Vũ vốn là muốn nói "cậu làm cho tôi bản kế hoạch”, cũng may trong lúc nguy cấp, dừng cương trước bờ vực. Mắt thấy sau khi Phạm Hồng Vũ đề xuất đề nghị này, ánh mắt của ba mẹ mình lập tức không giống như trước kia. Lý Nhị thiếu những lời này nếu thốt ra, vậy toàn bộ hình tượng liền bị hủy.
Lý Nhị thiếu quyết không thể làm bờ tường không đỡ nổi bùn lầy!
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Xuân Vũ, chuyện này tôi cho rằng cần phải làm điều tra, ngay tại trường đại học thủ đô làm điều tra đi, hiểu biết một chút những sinh viên nghèo đến từ địa khu nghèo khó, rốt cuộc nên sử dụng quỹ học tập giúp người nghèo như thế nào. Căn cứ vào ý kiến của bọn họ, làm ra một kế hoạch khả thi, như vậy thì hợp lý hơn.
Lý Thạch Viễn gật đầu, tán thưởng nói:
- Chính xác, đây mới là phương thức và thái độ nên có để làm tốt một việc. Lý Xuân Vũ, về sau con phải hướng Hồng Vũ học tập, khiêm tốn, vững vàng, không cần nôn nóng.
Theo những lời nói ra từ miệng của Lý Thạch Viễn, đây chính là đánh giá cực cao rồi.
Lý Xuân Vũ cười ha hả.
Lý Thu Vũ nói:
- Anh, điều tra này em có thể giúp anh làm, em nhờ bạn học cùng đi hỗ trợ.
Ở nhà, cô bé vẫn quy củ gọi anh, nhưng vừa ra khỏi cửa, liền biến thành Lý Xuân Vũ hoặc là Lý Nhị thiếu.
- Tốt, đây mới là đứa em tốt.
Phạm Hồng Vũ nhắc nhở:
- Thu Vũ, điều tra có thể làm, nhưng nhất định phải chú ý giữ bí mật.
Lý Thu Vũ kinh ngạc nói:
- Tại sao vậy? Đây là chuyện tốt, tại sao phải giữ bí mật?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Mấu chốt là vì học sinh nghèo khó giữ bí mật, ngàn vạn lần không nên làm thương tổn đến tự ái của bọn họ. Mặt khác, Xuân Vũ, nếu quỹ cho vay giúp đỡ học tập được thành lập, đối với những học sinh xin cho vay, cũng phải chú ý giữ bí mật, không cần đem tư liệu của bọn họ tiết lộ ra ngoài. Những người hai mươi tuổi, chính là thời điểm lòng tự trọng mẫn cảm nhất. Không chú ý giữ bí mật, có thể sẽ ảnh hưởng đến học tập và cuộc sống của bọn họ. Điểm này, rất quan trọng. Có thể khẳng định, quỹ giúp đỡ học tập này nếu thành lập, nhất định cần tiến hành ngay tuyên truyền trên diện rộng, như vậy càng phải chú ý giữ bí mật. Nếu đương sự không đồng ý, không thể tùy tiện đưa tin tình huống gia đình người ta.
- Cái này là đương nhiên, vạch trần vết sẹo của người ta là không tốt, không trượng nghĩa.
Đối với bất cứ chuyện gì. Lý Xuân Vũ đều có phương thức giải đọc của chính mình.
Lý Thạch Viễn cười, nói:
- Xuân Vũ, về sau làm việc động cân não, nghĩ toàn diện một chút.
Lý Xuân Vũ còn chưa kịp gật đầu, Lý Thu Vũ đã nói:
- Trưởng phòng Phạm, tôi đột nhiên có một nghi vấn...
- Cứ nói!
- Quy mô của quỹ giúp đỡ cho vay học tập có đủ lớn hay không? Phải biết rằng, hiện tại các nơi nghèo khó trên cả nước không ít, học sinh nghèo khó số lượng lại rất nhiều. Ví dụ như trong trường học của chúng tôi, bạn học tới từ nông thôn chiếm ba mươi phần trăm. Trong đó có không ít người gia đình điều kiện cũng không tốt, thậm chí so với Trần Tinh Duệ càng khó khăn hơn. Quỹ giúp đỡ cho vay học tập này nếu quy mô quá nhỏ, thì sẽ là như muối bỏ biển rồi.
Lý Thạch Viễn lập tức gật đầu tán thành.
Vấn đề này xem như nhắc tới điểm mấu chốt.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Đây đúng là vấn đề mấu chốt, Trung ương Đoàn làm quỹ cho vay học tập vẫn có chút không phóng khoáng, không đủ để giải quyết vấn đề lớn.
- Haha, lời này nghe khá hăng hái đấy. Cậu nói một chút coi, cậu còn có biện pháp tốt gì?
Lý Thạch Viễn không khỏi mỉm cười.
Người thanh niên này, giọng điệu thật đúng là không nhỏ.
Lý Xuân Vũ, Lý Thu Vũ cũng chặt chẽ nhìn thẳng hắn, xem hắn còn có kế sách thần kỳ gì không.
Phạm Hồng Vũ lại chuyển hướng sang Lý Thạch Viễn, nói rất nghiêm túc:
- Chú Lý, việc này có thể phải cần chú đứng ra vung cánh tay hô lên rồi.
Lý Thạch Viễn cười nói:
- Ồ, còn có quan hệ với tôi rồi hả? Vung cánh tay hô lên không phải là không thể được, cậu cho tôi một cái lý do.
- Là như thế này, những học sinh tốt nghiệp đại học bọn họ năng lực hoàn lại cho vay vẫn có bảo đảm. Vấn đề ở chỗ, học sinh nghèo khó không có biện pháp ứng trước tiền lương. Bọn họ tham gia công tác, nếu như có thể ứng trước tiền lương, như vậy rất nhiều học sinh nghèo khó cũng sẽ không bỏ học.
- Ứng trước tiền lương? Cậu có ý tứ gì, nói rõ một chút.
Lý Thạch Viễn hơi cau mày.
Trước kia ông tiếp xúc với Phạm Hồng Vũ không nhiều, thật đúng là chưa lĩnh giáo qua lối suy nghĩ thiên mã hành không của Phạm Hồng Vũ.
Ý nghĩ ứng trước tiền lương như vậy mà cũng xuất hiện.
- Cháu biết ứng trước tiền lương và quy định hiện hành là không tương xứng, ở chính phủ và đơn vị sự nghiệp, tính thao tác không lớn. Nhưng ở những xí nghiệp tính tự chủ tương đối cao, vậy thì không giống với lúc trước. Nếu cẩn thận cân nhắc một chút, vẫn có khả thi.
Lý Thạch Viễn hơi nghi ngờ nói:
- Cậu nói là, khiến xí nghiệp hướng sinh viên nghèo khó trả một khoản tiền trước, chờ khi người đó tốt nghiệp, tham gia công tác, lại từ tiền lương chậm rãi lấy trở về?
Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu, vui mừng nói:
- Đúng đấy đúng đấy, chú Lý, cháu chính là có cái ý tưởng như vậy. Trước mắt xí nghiệp đơn vị tiếp nhận sinh viên tốt nghiệp đại học và trung học chuyên nghiệp đều là do quốc gia thống nhất phân phối. Mặc kệ người học sinh này chuyên môn có phù hợp hay không, chỉ cần phân phối ra, thì đơn vị phải tiếp nhận. Cháu cho rằng, đây thật ra là một loại lãng phí tài nguyên rất lớn. Một số sinh viên sau khi tốt nghiệp phân phối đến đơn vị không thể phát huy sở trưởng. Kiến thức bốn năm học đại học tất cả đều hoang phế. Mà đơn vị dùng người cũng có tổn thất, muốn nhân tài thì vào không được, không muốn thì cứng rắn nhét vào. Cho nên, cháu đã nghĩ, vì sao chúng ta không thử tiến hành phân phối chế này? Nói thí dụ như, có một sinh viên nghèo, cậu ấy học chuyên môn là chế tạo máy móc. Như vậy, nhà máy cơ giới có thể ký kết một hợp đồng với cậu ấy, cung cấp tất cả sinh hoạt phí trong suốt bốn năm đại học. Sau khi cậu ấy tốt nghiệp đại học, xác định địa điểm phân phối đến nhà máy cơ giới này công tác, và bắt đầu hoàn lại số tiền mà nhà máy đã cho vay thông qua tiền lương. Cứ như vậy, nhà xưởng và sinh viên đều thuận theo nhu cầu, có thể đạt tới mục đích hai bên cùng thắng.
- Đúng vậy, biện pháp này thật tốt!
Lý Thu Vũ kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thập phần hưng phấn, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ càng thêm khâm phục.
Người này đầu óc như thế nào lại thông minh như vậy?
Lý Thạch Viễn trầm ngâm, một chút, nói:
- Tiểu Phạm, trên lý luận phương thức này là khả thi, hơn nữa quả thật có chỗ tốt nhất định. Nhưng dính đến chế độ phân phối cơ bản, cụ thể áp dụng, khó khăn liền không nhỏ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Cho nên, liền cần chú Lý vung cánh tay hô lên. Nếu công ty của chú có thể hướng học sinh nghèo khó rộng mở cửa chính, đi trước một bước, cháu nghĩ lực kêu gọi này tuyệt đối không phải là nhỏ, nhất định sẽ có người noi theo.
Lý Thạch Viễn cười ha ha, giơ tay vuốt đỉnh đầu, nói:
- Tốt, đồng chí Phạm Hồng Vũ, làm nửa ngày, cậu là bắt tôi đưa túi tiền ra. Bản lĩnh lừa dối này rất thâm hậu.
Lý Thu Vũ liền bỡn cợt hướng Phạm Hồng Vũ liên tục nháy mắt.
Nhiều năm như vậy, trong trí nhớ của Lý Thu Vũ, ba của cô còn chưa bao giờ ở nhà khích lệ qua một hậu sinh vãn bối như vậy, thậm chí ngay cả sau lưng đều chưa từng ca ngợi như thế. Nếu có thể thường xuyên ở trước mặt Lý Thạch Viễn mặt mày rạng rỡ, tất cả đều là con cháu quý tộc, xuất thân hiển hách, Phạm Hồng Vũ nào có thể sánh bằng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chú Lý, thật không dám lừa dối chú. Cháu chủ yếu cảm thấy, chuyện này phải đổi trước nhất chính là hình thức phân phối, chứ không phải thay đổi nguyên tắc. Ở nước ngoài, kỳ thật loại hính thức này khá phổ biến. Rất nhiều đơn vị dùng người, bởi vì một số cương vị đặc thù không tiện tuyển người, còn chuyên môn ủy thác cho trường đại học cao đẳng thay họ huấn luyện nhân tài. Chẳng những trước đó cấp cho trường học một số phí dụng, mà còn cho những học sinh kia xem như tiền đặt cọc. Cá nhân cháu cho rằng, đây cũng là một loại cải cách. Hơn nữa, nếu hình thức này có thể mở rộng, còn có thể xúc tiến một số chuyên môn phát triển, mở rộng sinh nguyên. Chú Lý, cháu thực cảm thấy, đây là kế hoạch trăm năm, công ở thiên thu.
Lý Thạch Viễn cười nói:
- Loại tâng bốc này nếu tôi không đáp ứng, thật đúng là không được.
Lý Thu Vũ lập tức nói:
- Baa, đây là chuyện tốt, ba không muốn đáp ứng, thì mới là ý chí sắt đá.
Đều nói nữ sinh hướng ngoại, cái này là giúp đỡ Phạm Hồng Vũ nói chuyện.
Lý Thạch Viễn liền trừng mắt nhìn con gái, ra vẻ không hài lòng.
Lý Thu Vũ cười dài, hướng cha làm mặt quỷ.
- Chú Lý, cháu kỳ thật còn có một ý tưởng. Cháu muốn thuyết phục Bí thư Khâu ở địa khu Ngạn Hoa cũng tiến hành thử nghiệm như vậy. Ngạn Hoa là địa khu nghèo khó, nếu muốn kinh tế phát triển nhanh, tiến cử đầu tư bên ngoài là không đủ, quan trọng hơn là tiến cử nhân tài. Thành phố Giang Khẩu bên kia, đã có người tiến cử cho kế hoạch này, trực tiếp trả thù lao cùng phòng ở, hấp dẫn nhân tài tố chất cao đến Giang Khẩu ngụ lại. Giang Khẩu nhiều tiền thế lớn, Ngạn Hoa không so được, chi bằng dùng loại phương thức này chiêu dụ sinh viên. Một là vì những học sinh nghèo khó cung cấp trợ giúp trong cuộc sống, thứ hai cũng làm cho địa khu Ngạn Hoa có đại lượng nhân tài tố chất cao. Những sinh viên gia đình điều kiện tốt đều không muốn đến Ngạn Hoa công tác, nhưng những đứa nhỏ chịu khổ có lẽ sẽ không để ý.
Lý Thạch Viễn lại trầm ngâm, sau một lát, chậm rãi nói:
- Tiểu Phạm, đề nghị này của cậu rất mới mẻ độc đáo, tôi tạm thời không thể cho cậu câu trả lời khẳng định. Nhưng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, lúc cần thiết, mời những đồng chí bên trong bộ máy cùng nhau tổ chức một cuộc họp thương lượng một chút. Bất quá tôi đề nghị cậu tạm thời không cần ở chính phủ tiến hành nếm thử như vậy, chính phủ dù sao không giống xí nghiệp đơn vị. Chờ tôi bên này có quyết định, các người sẽ xem lại tình huống.
Giọng điệu hết sức trịnh trọng.
- Vâng, chú Lý, cháu nhớ kỹ rồi.
Phạm Hồng Vũ vội vàng kính cẩn đáp.
Dù sao Lý Thạch Viễn thân phận không giống với. Xí nghiệp đơn vị tính chất cũng có chỗ bất đồng. Lãnh đạo xí nghiệp như Lý Thạch Viễn thật sự có thể làm được nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù có chút ý kiến phản đối, vậy cũng không có gì, Lý Thạch Viễn không cần quan tâm. Người bình thường cũng không dám nâng cao quan điểm với ông ta.
Lý Thạch Viễn đây cũng là vì tốt cho hắn, Phạm Hồng Vũ rất cảm kích.