Đứng trước cửa chính tráng lệ của Nhà khách Hữu Nghị, Trần Tinh Duệ hơi choáng váng đầu.
Đến thủ đô học đại học đã hơn một năm, nhà khách Hữu Nghị cậu ta vẫn là lần đầu nhìn thấy. Đây quá là hào hoa, Trần Tinh Duệ chỉ có trên TV mới gặp qua khách sạn xa hoa như vậy.
Lý Thu Vũ thì duỗi dài cổ hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự hưng phấn.
Đông Nhan đứng bên cạnh cô, thấp giọng hỏi:
- Thu Vũ, làm gì vậy?
Đối với sự hưng phấn của Lý Thu Vũ, Đông Nhan thật sự hơi không hiểu nổi.
Cô biết Lý Xuân Vũ đi đón Phạm Hồng Vũ, nhưng ra vẻ đây không phải là lý do Lý Thu Vũ hưng phấn. Đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt, mọi người có thể nói là "người quen biết cũ". Lý Thu Vũ không phải vừa mới cùng với Phạm Hồng Vũ ở Ích Đông bảy ngày sao? Lúc này mới xa nhau chỉ có hai ngày.
- A, không, đang đợi mọi người….
Lý Thu Vũ vội vàng nói, khuôn mặt xinh đẹp đỏ sẫm.
Ở trong mắt Đông Nhan, Lý Thu Vũ vẻ ngượng ngùng này cũng không khỏi kỳ lạ. Thẹn thùng cái gì? Lại kích động cái gì? Đông Nhan là cô gái cũng có chút danh tiếng ở đại học thủ đô, thường xuyên có các bài văn phát biểu trên các báo chí, tạp chí. Là người ham văn học nhân, phần lớn đều khá mẫn cảm, nhất là con gái, lại càng thêm mẫn cảm. Đông Nhan lập tức nhạy bén ý thức được, trong lúc này dường như có chút mờ ám.
Một sự bất an nổi lên trong lòng Đông Nhan.
Tuy nhiên Đông Nhan cũng không hỏi lại.
Tính cách của cô chính là như vậy. Rất nhiều nghi vấn và tình cảm đều chôn sâu ở đáy lòng, bình thường sẽ không nói ra miệng.
Trần Tinh Duệ quy củ đứng ở bên cạnh.
Nói thật, đối với Lý Thu Vũ bỗng nhiên mời cậu ta đến nhà khách Hữu Nghị ăn cơm, Trần Tinh Duệ hiện tại cũng còn không có hiểu rõ. Đang bình thường, tại sao lại phải mời cậu ta ăn cơm? Khách sạn quy cách cao như vậy, khẳng định là giá rất đắt.
Ở trường học, Trần Tinh Duệ, Lý Thu Vũ, Đông Nhan trên cơ bản thuộc hai thế giới bất đồng. Lý Thu Vũ và Đông Nhan chân chính là thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời), người thủ đô, điều kiện gia đình rất tốt, lại vô cùng xinh đẹp, được vô số giáo sư, bạn học yêu quý, chưa bao giờ biết cái gì gọi là ưu sầu. So sánh với các cô, Trần Tinh Duệ thật sự có chút tự biết xấu hổ.
Nhân sinh chính là bất bình đẳng như vậy.
Trần Tinh Duệ rất tin những lời này.
Cho nên cậu ta trong học tập phá lệ hăng hái, luôn luôn cố gắng. Cậu ta muốn thông qua sự phấn đấu của mình để thay đổi loại bất bình đẳng này.
Bánh từ trên trời rơi xuống là không tồn tại.
Lý Thu Vũ lúc mời cậu ta ăn cơm, cậu ta theo bản năng phản ứng chính là muốn cự tuyệt. Đương nhiên, lời nói cự tuyệt cuối cùng không thể nói ra. Bởi vì cậu ta không có biện pháp cự tuyệt Lý Thu Vũ. Vì mấy đứa nhỏ ở thôn nghèo Đại Trần, Lý Thu Vũ không quản ngàn dặm xa xôi đuổi tới Ích Đông. Phần nhân tình này, Trần Tinh Duệ nhớ kỹ trong lòng. Bất kể Lý Thu Vũ hướng cậu ta đề xuất loại yêu cầu nào, cậu ta đều không chút do dự liền đáp ứng.
Huống chi, Lý Thu Vũ chỉ là mời cậu ta ăn cơm.
Lên xe, Lý Thu Vũ nói cho cậu ta biết, anh của cô và Phạm Hồng Vũ đều sẽ đến. Bữa cơm này là anh của cô mời. Trần Tinh Duệ lúc này mới yên lòng.
Cậu ta đối với Phạm Hồng Vũ là tin tưởng vô điều kiện.
Không chỉ là vì Phạm Hồng Vũ quyên giúp hai trăm ngàn, chủ yếu hơn là vì Phạm Hồng Vũ vẫn lấy thái độ rất bình đẳng đối đãi cậu ta, chưa bao giờ ở trước mặt cậu ta lộ ra nửa điểm thần sắc cao cao tại thượng. Trần Tinh Duệ có thể cảm giác được, Phạm Hồng Vũ loại bình đẳng này là phát ra từ nội tâm, tuyệt không có chút dáng vẻ kệch cỡm.
Người như vậy, thật sự đáng giá tin tưởng.
- Làm sao mà còn chưa tới?
Đợi không đến ba phút, Lý tiểu thư kiên nhẫn cũng sắp mất đi, nhẹ nhàng dậm chân chu miệng nói.
Trần Tinh Duệ ở một bên nhìn, hơi ngây ngốc một chút.
Lý Thu Vũ loại điệu bộ tức giận này mỗi lần đều trực kích lòng của cậu ta, không thể lấy ngôn ngữ mà hình dung được. Tạo hóa thật sự là thần kỳ, không ngờ có thể đem một cô gái đắp nặn tinh xảo được như thế, khả ái như thế, câu hồn đoạt phách.
Trên thế giới cũng chính bởi vì có Lý Thu Vũ và Đông Nhan những cô gái này, mới đáng giá cho đàn ông liều mạng, điên cuồng đâm vào!
- Thu Vũ, em làm sao vậy?
Đông Nhan thấp giọng hỏi.
- Cái gì là làm sao? Không sao cả!
Lý Thu Vũ cũng có chút không hiểu ra sao cả, không rõ Đông Nhan hỏi như vậy là có ý gì.
!
Đông Nhan há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
Lý Thu Vũ cười nói:
- A, có lời gì đừng cất giấu, nói thẳng ra đi.
Đông Nhan do dự một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Lý Thu Vũ liền trợn tròn mắt, dường như muốn nổi đóa. Liền vào lúc này, một chiếc BMW màu trắng chạy như bay đến, Lý Thu Vũ lập tức hưng phấn nhảy dựng lên:
- Đến rồi...!
Đông Nhan hơi hoảng sợ.
Giờ khắc này, cô gần như có thể khẳng định có chút biến hóa không tưởng tượng được đã xảy ra trên người Lý Thu Vũ. Hơn nữa nhất định có liên quan đến Phạm Hồng Vũ!
Chiếc BMW trước mặt mọi người ngừng lại.
Lý Thu Vũ theo bản năng bước lên, vừa mới bước được bửa bước, bỗng nhiên lại thu trở về, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, đầu dương lên, gương mặt đẹp trong nháy mắt liền đổi thành kiêu ngạo.
Con gái trước mặt con trai nên duy trì sự kiêu ngạo nhất định.
Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ bước xuống xe.
- Phạm Nhị ca, Lý Nhị ca...
Trần Tinh Duệ vội tiến lên, quy củ chào hỏi.
- Tinh Duệ!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Lý Xuân Vũ liền giơ tay vỗ vỗ vai của cậu ta, cười ha hả. Trần Tinh Duệ còn không rõ ràng lắm, Lý Xuân Vũ chỉ có đối với "người một nhà" mới dùng phương thức này chào hỏi. Mặc dù y và Trần Tinh Duệ mới là lần thứ hai gặp mặt, nhưng Lý Xuân Vũ lại xem cậu ta rất thuận mắt.
Một người khiến cho một người khác hảo cảm, nhiều khi không cần lý do gì.
- Thu Vũ, Đông Nhan!
Phạm Hồng Vũ lại mỉm cười hướng hai vị tiểu mỹ nữ chào hỏi.
- Trưởng phòng Phạm, xin chào.
Không hỏi cũng biết, hiểu quy củ lễ tiết như vậy, nhất định là Đông Nhan.
Lý Thu Vũ phình cái miệng nhỏ nhắn, nhăn cái mũi, "không rảnh mà để ý cũng không hỏi". Tâm tư của tiểu cô nàng, ai mà hiểu được cho chuẩn? Có lẽ đợi lâu thêm một phút đồng hồ, cô gái nhỏ liền khó chịu.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, cũng không thèm để ý. Cô bé tình cảm đối với hắn, Phạm Hồng Vũ tâm lý nắm chắc, thật sự không dám lần nữa lộ ra nửa điểm "mờ ám". Chỉ có thể hy vọng, theo thời gian trôi qua, Lý Thu Vũ sẽ tự mình quên đi.
Bằng không, loại cảm tình này mà tràn ra, đối với hai người mà nói, khả năng đều là "không thể chịu đựng được”.
Lý Xuân Vũ không có phát hiện "khác thường", cười ha hả cùng mọi người vào cửa.
Lý Nhị thiếu mời khách, chưa bao giờ mà không phóng khoáng, sau khi có tiền lại càng phải như vậy. Ở nhà khách Hữu Nghị đặt một phòng riêng lớn, Trần Tinh Duệ lại bị căn phòng xa hoa này làm chấn kinh lần nữa.
Khách vừa đến, thức ăn rất nhanh được bưng lên bàn, sơn hào hải vị đều đủ, vô cùng tinh xảo.
Lý Xuân Vũ cầm trong tay bình rượu Mao Đài, cười nói:
- Con gái thì uống nước ngọt, đàn ông thì uống rượu. Tiểu Trần, không thành vấn đề chứ?
Trần Tinh Duệ vội vàng cười gật đầu.
Ở thôn Đại Trần vùng núi sương nhiều, bệnh viêm khớp nhiều, người miền núi đều có thói quen uống rượu tránh rét, chữa trị phong thấp. Nửa cân rượu trắng nồng độ cao, Trần Tinh Duệ tự tin đối phó được.
Nhân viên phục vụ mở ra bình rượu, Lý Xuân Vũ tự mình rót cho Phạm Hồng Vũ và Trần Tinh Duệ, nói:
- Phạm nhị, cậu xem như anh em kết nghĩa, ngày hôm nay, cậu hãy xuất ra điểm thành ý, để cho tôi đem chuyện đó cân nhắc lại. Không xuất ra một kế hoạch phương án đầy đủ, mơ tưởng đi ra cửa chính nhà khách Hữu Nghị, bạn hữu quyết không đáp ứng.
Buổi tối hôm qua, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh đều gật đầu. Công tác mới của Lý Xuân Vũ liền trở thành kết cục đã định. Đây cũng không phải là điều động công việc bình thường, cha mẹ đối với y ký thác kỳ vọng rất nhiều. Việc này, chỉ có thể làm tốt, không thể làm hư. Bằng không, Lý Xuân Vũ cả đời này, đừng mơ tưởng ở nhà ngẩng đầu lên được.
Đẩy nguyên họa thủy, Phạm Hồng Vũ người này khởi xướng đều bụng làm dạ chịu, nhất định phải vì Lý Nhị thiếu cống hiến hết sức lực.
Phạm Hồng Vũ cười chỉ Trần Tinh Duệ, nói:
- Không có việc gì, tôi đây không nắm vững đã mang ứng cử viên đến cho anh sao?
Trần Tinh Duệ bật người chấn động, không hiểu ra sao.
Chuyện gì?
Không ngờ cùng mình có quan hệ?
Trần Tinh Duệ cảm thấy, mình và Phạm Hồng Vũ, Lý Xuân Vũ hoàn toàn không ở củng một cấp bậc. Bọn họ thương lượng đại sự, chính mình sao có thể dính vào?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tinh Duệ, chớ khẩn trương, không phải chuyện xấu. Chúng ta ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trần Tinh Duệ ngây ngốc gật đầu, hãy còn không rõ ràng cho lắm.
- Phạm nhị nói đúng, người là sắt, cơm là thép, không ăn sẽ đói bụng đến phải sợ. Chúng ta ăn trước, ăn uống no đủ rồi, mới có tinh lực xử lý chuyện đứng đắn. Nào, mọi người cùng nhau cạn một ly. Hôm nay là bằng hữu tụ hội, Tiểu Trần, thả lỏng một chút, sẽ không gài cậu đâu!
Lập tức mọi người giơ ly lên, cụng một cái.
Phạm Hồng Vũ quả nhiên vừa ăn vừa nói chuyện, ở trong bữa tiệc hướng Trần Tinh Duệ và Đông Nhan giải thích tỉ mỉ.
Trần Tinh Duệ lập tức vừa mừng vừa sợ, nói:
- Phạm Nhị ca, có thật không vậy? Nếu như có thể làm như vậy, thật là tốt quá, em là người thứ nhất báo danh xin vay!
Đông Nhan cũng là hai mắt chiếu sáng rạng rỡ, liên tục gật đầu, hiển nhiên cảm thấy chủ ý này hay quá.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, cười nói:
- Tinh Duệ, nhiệm vụ của em cũng không phải là báo danh xin vay đơn giản như vậy. Chuyện này, hoặc là không làm, còn muốn làm nhất định phải làm cho tốt, không cho phép làm hư. Cái gọi là không có điều tra liền không quyền lên tiếng. Chúng ta trước hết làm điều tra luận chứng mở rộng, tận lực tranh thủ đem kế hoạch làm cẩn thận hoàn mỹ hơn. Chuyện điều tra, em đương nhiên phải tham dự. Nhưng báo cáo khả thi này cũng phải do em hoàn thành. Đông Nhan sẽ trợ giúp cho em, cô ấy là tác gia nổi tiếng, hành văn tuyệt đẹp. Haha….
Đông Nhan khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhưng cũng không phản bác lời nói của Phạm Hồng Vũ.
Cô vốn là người lời nói gói vàng.
Trần Tinh Duệ vội vàng nói:
- Không thành vấn đề không thành vấn đề! Phạm Nhị ca, Lý Nhị ca, điều tra em sẽ làm, báo cáo en cũng sẽ viết. Chỉ cần có thể giúp đỡ được gì, em nhất định sẽ đem hết toàn lực.
Kỳ thật, Trần Tinh Duệ chưa ý thức được, đây là Phạm Hồng Vũ đối với cậu ta cố ý tài bồi.
- Ha ha, vậy là tốt rồi. Nếu muốn làm ra báo cáo tốt, phương diện điều tra xâm nhập cần cẩn thận. Báo cáo của mọi người sau khi làm xong, đưa qua cho tôi xem, tôi sẽ có ý kiến nhắc nhở tham khảo.
Lý Xuân Vũ cười nói:
- Phạm nhị, cậu cũng không cần khiêm tốn. Việc này nên do cậu làm chủ, chúng ta đi theo cậu lăn lộn là được. Tóm lại lần này, bạn hữu liền toàn bộ chỉ dựa vào cậu giảng nghĩa khí rồi. Cậu nếu là dám bỏ gánh, bạn hữu nhất định tìm cậu gây chuyện.
Lời nói khiến tất cả mọi người mỉm cười, không khí lập tức trở nên vô cùng vui vẻ.
----------oOo----------