Buổi tối.
Chín giờ hơn.
Đám người Đổng Học Bân sau khi từ bệnh viện đi ra, trực tiếp đi nhà
Tiễn Lệ Hoa, ngoài tiểu khu lặng yên một mảnh, đã tới thời gian nghỉ
ngơi buổi tối.
Vừa vào cửa nhà, Liễu Thành Long kéo Ngu Mỹ Hà hỏi thăm đủ chuyện.
Tiễn Lệ Hoa vẻ mặt nụ cười ôm Ngu Thiến Thiến ngồi xuống sô pha, hôn liên tục lên mặt lên lá của cô bé, thích vô cùng.
Ngu Thiến Thiến có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, nhăn nhó bị bà ngoại ôm, không biết nên nói cái gì.
Người ta cả nhà đoàn tụ, Đổng Học Bân nhất thời thành người cô đơn,
thấy bọn họ một nhà bốn người ríu ra ríu rít trò chuyện, thân mật,
cũng không có người pha trà cho mình, Đổng Học Bân cười gượng một
tiếng, không thể làm gì khác hơn là đi đến phòng bếp, tự rót nước, sau đó uống nước, ở phòng bếp hút thuốc, cả nhà Ngu Mỹ Hà đoàn viên, thật
ra Đổng Học Bân cũng rất vui vẻ, cho nên dành thời gian riêng cho bọn
họ.
"Đồng Đồng, uống nước không?"
"Không khát, không cần."
"Sau này đây là nhà con, không cần khách khí, được rồi, gọi Đồng Đồng con nghe có quen không?"
"Có một chút, bất quá... Không có việc gì."
"Con lớn rồi, như vậy đi, sau này ba và mẹ gọi con là Mỹ Hà."
"Ừm."
"Vẫn quên hỏi, chồng con đâu?"
"Hắn... Qua đời.”
"Chuyện gì xảy ra nhi? Sinh bệnh hay là thế nào?"
Ngu Mỹ Hà đã đem chuyện mấy năm nay nói cho bọn họ, bao gồm chuyện
của chồng, chuyện của tiểu Thiến Thiến, cùng với chuyện của Đổng Học Bân giúp các nàng, nghe xong Tiễn Lệ Hoa và Liễu Thành Long yêu thương
không ngớt, biết con gái từ sau khi lạc mất đã bị không ít khổ, hai
người thở dài, cũng đem tình huống mấy năm nay của bọn họ nói cùng
Ngu Mỹ Hà Ngu Thiến Thiến, làm sao làm sao tìm cô ấy, vì sao ly hôn.
Nửa giờ sau.
Người một nhà thương cảm ngồi cùng một chỗ, thổn thức không ngớt.
"Đúng rồi, Tiểu Đổng đâu?" Liễu Thành Long lúc này mới nhớ tới hắn, nhìn xung quanh, "Tiểu Đổng? Tiểu Đổng?"
Tiễn Lệ Hoa cũng nhẹ nhàng vỗ trán "Coi tôi kìa, vui vẻ quán, đều quên rót nước cho Tiểu Đổng, Tiểu Đổng đâu?"
"Tôi ở đây." Đổng Học Bân nghe người gọi hắn, đem tàn thuốc ném ra
ngoài cửa sổ, từ trong phòng bếp đi ra, trong lòng nói các người thật
là được, hiện tại mới nhớ tới tôi?
Tiễn Lệ Hoa đứng lên, áy náy nói: "Xin lỗi Tiểu Đổng, xem dì kìa, chậm trễ tiếp khách."
Đổng Học Bân cười nói: "Không có việc gì nhi, tôi cùng phòng bếp trừu hai căn yên."
Liễu Thành Long đi lên vỗ vai Đổng Học Bân, kéo hắn ngồi vào ghế, "Nhanh ngồi • đi, chờ chú pha trà cho con."
"Chú Liễu, đừng khách khí, không cần."
"Chú và dì có thể gặp lại Đồng … gặp lại Mỹ Hà, tất cả đều là
nhờ phúc của con." Liễu Thành Long cảm khái xoa bóp cánh tay của hắn,
"Mỹ Hà lúc trước cùng Thiến Thiến xin cơm trên đường, nếu không có
con giúp đỡ, hiện tại còn không biết... Còn có chuyện công tác của
Mỹ Hà, chuyện Thiến Thiến đến trường, chú đều nghe Mỹ Hà nói, hai
năm nay, con gái và cháu ngoại của chú đều nhờ con chiếu cố."
Tiễn Lệ Hoa bổ sung nói: "Ngày hôm nay nếu như không phải con động
thân cứu giúp, dì cũng sớm bị xe đụng chết, đời này cũng không nhìn
thấy con gái và cháu ngoại, Tiểu Đổng, đại ân không lời nào cảm tạ
hết được!"
"Đúng vậy!" Liễu Thành Long cảm thán vỗ vỗ cánh tay hắn, "Cái gì cũng không nói, không nói."
Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Tôi không có công lao gì, trùng hợp thôi, có thể là lão thiên gia an bài, cũng là muốn cho tôi giúp người một
nhà đoàn tụ, hiện tại nhiệm vụ hoàn thành, tôi cũng giải quyết được
tâm sự, ha ha."
Tiễn Lệ Hoa bỗng nhiên nói: "Được rồi, con gái của dì mượn con bao
nhiêu tiền." Nói xong lấy túi tiền ra, lấy ra một tấm chi phiếu,
"Nơi này có hai trăm ngàn, mật mã là •••••• "
Liễu Thành Long cũng nghĩ tới, lập tức ngăn cản vợ, "Để anh để anh! Em không cần phải quản!"
Tiễn Lệ Hoa hất tay của chồng trước ra, "Để tôi, ông thì có bao nhiêu."
Vị trí và cấp bậc của Liễu Thành Long và Tiễn Lệ Hoa thật ra
không khác biệt, đổi tại vài chục năm trước không thay đổi chế độ xã
hội, hai người cũng là cán bộ ngang cấp, nhưng tuy rằng địa vị không khác, trình độ đãi ngộ lại không giống, làm người đứng đầu ngân
hàng công thương hiển nhiên muốn mạnh hơn rất nhiều so với người
đứng đầu của công ty điện lực rồi, hơn nữa cũng không phải nhỏ.
Liễu Thành Long không thích nghe, nhíu mày nói: "Cái này không phải vấn đề nhiều hay ít, đó là con gái của anh."
"Cũng là con gái của tôi mà!" Tiễn Lệ Hoa liếc nhìn ông một cái,
"Trước mặt của con gái, chúng ta không nên cãi nhau được không?"
"Anh cũng không muốn cãi với em, dù sao tiền này để anh trả."
"Liễu Thành Long! Ông có chịu để yên hay không?"
"Sao là tôi không để yên?"
Có cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau hả? Đừng nói là ly hôn,
bên này còn chưa đối phó xong, hai người đã bắt đầu ồn ào lên.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ cười, cũng không tiện mở miệng.
Ngu Mỹ Hà cuống quít muốn nói chút khuyên can, rồi lại không nói ra lời, dù sao mới nhận thức chưa đến một giờ.
Nhưng thật ra Ngu Thiến Thiến đã phát huy tác dụng, thấy bà ngoại và
ông ngoại ầm ĩ, vành mắt cô bé đỏ lên, nước mắt rơi xuống, "Ông bà, ông bà đừng cãi nhau."
Liễu Thành Long thấy thế hoảng hốt, vội nói: "Thiến Thiến đừng khóc, đừng khóc, ông ngoại không nói, không nói."
Tiễn Lệ Hoa cũng đau lòng, nhanh chóng đi tới ôm tiểu Thiến Thiến, hôn nhẹ cô bé, "Đừng khóc bảo bối ngoan của bà, ông ngoại bà ngoại là
nói đùa thôi, không phải cãi."
Liễu Thành Long cười ha ha nói: "Đúng vậy, nói đùa thôi."
Ngu Thiến Thiến lúc này mới hít hít mũi, ừm một cái, ngừng khóc.
Tiễn Lệ Hoa thở phào, cưng chiều xoa cái mũi nhỏ của Ngu Thiến Thiến, "Bảo bối, con giống mẹ con khi nhỏ như đúc, mẹ con khi còn bé, chỉ
cần bà và ông ngoại cãi nhau, mẹ con liền òa khóc lên, mỗi lần đều
làm cho ông bà luống cuống tay chân, ha ha."
Liễu Thành Long tựa như cũng nghĩ đến chuyện của vài chục năm trước, cười hiểu ý.
Ngu Mỹ Hà khuôn mặt đỏ lên, có chút xấu hổ.
"Vậy em cho?" Liễu Thành Long nhìn vợ trước.
Tiễn Lệ Hoa liếc nhìn ông một cái, ừ một tiếng, đem chi phiếu đưa qua
hướng Đổng Học Bân, "Tiểu Đổng, cái thể này con cầm đi, nếu con thấy
không tiện, con đem số tài khoản của con nói cho dì biết cũng được, ngày mai dì đi chuyển khoản qua cho con."
Đổng Học Bân cũng không tiếp, "Dì Tiền, dì không biết như thế có nghĩa gì sao."
"Nhanh cầm đi!" Tiễn Lệ Hoa chết sống nhét vào trong tay hắn.
"Tôi giúp chị Ngu, là tôi coi chị Ngu là bạn bè, lúc trước cô ấy có
trắc trở, nếu tôi có mặt thì khẳng định phải giúp một tay, nói thật
căn bản cũng muốn cho chị Ngu số tiền này, hơn nữa, dì biết tôi
thiếu nhiều cái, nhưng không thiếu là tiền, nhanh cầm trở về đi."
Tiễn Lệ Hoa ngồi Cayenne của Đổng Học Bân trở về, đương nhiên biết
hắn không thiếu tiền, "Con có tiền hay không đó là chuyện của
con, nhưng tiền này dì phải cho."
"Thật không cần."
Tiễn Lệ Hoa mặc kệ, "Con nhanh cầm đi."
"Đúng vậy Tiểu Đổng, nhận đi." Liễu Thành Long cũng nói.
Đẩy tới đẩy đi, cuối cùng cũng không có kết quả, Đổng Học Bân chết
sống không nhận, Tiễn Lệ Hoa và Liễu Thành Long chết sống đưa qua.
Cuối cùng, Ngu Mỹ Hà thấp giọng mở miệng, "Ba, mẹ, sau này con kiếm
tiền chậm rãi trả lại cho Tiểu Bân, không cần các người trả tiền."
Đổng Học Bân cười nói: "Hai người thấy đó, chị Ngu đều nói như vậy rồi, thì cứ như vậy đi."
Tiễn Lệ Hoa và Liễu Thành Long rất bất đắc dĩ, còn nói vài câu, mới chịu thôi.
Bỗng nhiên, Ngu Thiến Thiến ngáp một cái, dụi mắt nói: "Mẹ, con buồn ngủ."
Tiễn Lệ Hoa lập tức nói: "Hai đứa từ huyện Duyên Đài chạy tới sao? Lăn qua lăn lại cả đêm, đứa nhỏ mệt mỏi rồi, ngày hôm nay không nói nữa,
có cái gì nói ba mẹ con chúng ta ngày mai nói, ngủ trước."
Ngu Mỹ Hà dò hỏi: "Vậy bọn con... "
"Ở chổ của mẹ." Tiễn Lệ Hoa cười kéo tay của Ngu Mỹ Hà và Ngu
Thiến Thiến, kéo bọn họ vào phòng ngủ, "Chúng ta vào dọn phòng, ngày hôm nay mẹ muốn ôm con ngủ, ặc, phải không, giường không đủ, xem
mẹ kìa, vẫn còn xem con là đứa nhỏ năm tuổi, ha ha, mẹ rất cao
hứng, rất cao hứng, như vậy, con và tiểu Thiến Thiến ngủ phòng nhỏ nha,
mẹ sẽ không vô giúp vui."
Ngu Mỹ Hà hơi trầm ngâm, ánh mắt nhìn Đổng Học Bân, "Tiểu Bân, chúng
tôi ở chổ này?" Tức là muốn trưng cầu ý kiến của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nhất thời đổ đầy mồ hôi, trời ạ, cha mẹ chị đều có
mặt, chị hỏi tôi làm gì, cái này không phải khiến cho tôi rơi vào
tình huống khó xử sao, Đổng Học Bân lập tức nói một câu cùng Liễu
Thành Long hai người bọn họ, "Lúc đầu tôi sợ chị Ngu tới không có chỗ
ở, nên đã đặt khách sạn, vậy tôi rút." Đây là nói cho bọn họ biết,
Ngu Mỹ Hà trưng cầu ý kiến của Đổng Học Bân, là có nguyên nhân, bởi vì
lúc đầu muốn ở khách sạn. Đổng Học Bân đã “ăn” con gái người ta, chuyện này cho dù da mặt của Đổng Học Bân có dày cũng không mở miệng được,
đương nhiên không muốn khiến cho Liễu Thành Long bọn họ biết.
Liễu Thành Long gật đầu, "Về nhà đi, sao có thể ở khách sạn."
Tiễn Lệ Hoa khẳng định nói: "Mỹ Hà, ngày mai mẹ cùng con quay về
huyện Duyên Đài, đem hành lý của con và Thiến Thiến đến đây, sau này ở
với mẹ."
Ngu Mỹ Hà ừ một tiếng.
Nghe đến đó, Liễu Thành Long mới nhớ tới một việc, ho khan nói: "Lệ Hoa, vậy còn anh?"
Tiễn Lệ Hoa nhìn nhìn, không lên tiếng.
Trong nhà chỉ có hai phòng, Ngu Mỹ Hà Ngu Thiến Thiến một phòng, Tiễn Lệ Hoa một phòng, đương nhiên không có chổ của Liễu Thành Long, sô pha trong nhà Tiễn Lệ Hoa cũng không ngủ được. Thấy vợ trước không nói lời nào, Liễu Thành Long thở dài cười khổ một tiếng, "Vậy các người ngủ
đi, sáng sớm ngày mai tôi tới." Thật vất vả mới gặp được con gái, ông
căn bản không muốn đi, nhưng không có biện pháp, đã ly hôn nhiều năm
như vậy rồi.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, "Vậy tôi cũng trở về, chú Liễu, tôi đưa chú về?"
Liễu Thành Long ừm một cái, lưu luyến nhìn Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến
Thiến, lúc này mới cầm bóp cùng Đổng Học Bân đi ra cánh cửa, "Đi thôi."
Nhưng đột nhiên gian, Tiễn Lệ Hoa đang ở trong phòng vệ sinh lấy bàn
chải đánh răng cho tiểu Thiến Thiến bỗng nhiên nhìn thoáng qua, thản
nhiên nói: "Nếu ông muốn về, tôi cũng không ngăn."
"Ơ?" Liễu Thành Long sửng sốt "... Em cho anh ở chổ này?"
Tiễn Lệ Hoa không nhìn ông, "Buổi tối lúc ngủ nếu như ông còn ngáy
giống trước đây, đừng trách tôi đá ông xuống phía dưới! Chính ông có
chuẩn bị tâm lý trước đi!"
Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến vừa nghe, đều không nhịn được nở nụ cười.
Liễu Thành Long nghe vậy cũng vui, nhìn Đổng Học Bân, ngẩng đầu bước trở về.
Đổng Học Bân cũng vui vẻ thay bọn họ.