Quyền Tài

Chương 898: Hải tặc tới!

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Buổi sáng hôm nay, Đổng Học Bân tỉnh dậy, xoay người xuống giường hút thuốc, sau đó mang giày đi ra boong tàu, nhìn bốn phía một chút, bên này vẫn là khu vực biển sâu, sớm không nhìn thấy đại lục, xung quanh ngoại trừ biển vẫn là biển, hiển nhiên cách lục địa còn có rất xa. Ngồi thuyền so ra kém hơn xe lửa, càng kém hơn tốc độ của máy bay, Đổng Học Bân sớm có chuẩn bị tâm lý, biết gấp không được.

"Anh em." Đổng Học Bân gọi một người thuyền viên lại.

Người thuyền viên buông đồ trong tay quay đầu lại nhìn hắn, "Làm sao vậy?"

"Hỏi chuyện này." Đổng Học Bân nói: "Khu vực hoạt động của hải tặc còn xa không?"

Thuyền viên sắc mặt có chút cổ quái, "Mấy ngày trước vừa có thuyền bị cướp, cho nên thuyền trưởng bảo chúng tôi tránh xa một ít, bất quá hiện tại khu vực này hẳn là cũng coi như là khu vực hoạt động của hải tặc." Hắn đưa tay chỉ chỉ phía tây, "Bên kia cũng là căn cứ địa của hải tặc, ngay cả chính phủ cũng không có, vị trí hiện tại của chúng ta hẳn là cách hải tặc khá xa, nhưng không tốt cũng có thể gặp phải, chúng ta cần cầu nhiều phúc."

Đổng Học Bân sửng sốt, "Bên này sao?"

Thuyền viên ừm nói: "Đúng vậy, cậu không thấy biểu tình của mọi người sao?"

Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, quả nhiên, mấy người thuyền viên trên boong tàu đều là vẻ mặt đề phòng, vì vậy nói: "Anh biết cái đám hải tặc này có bao nhiêu người không? Có chia phe phái không?"

Thuyền viên nói: "Cụ thể bao nhiêu người thì không rõ ràng lắm, bất quá khẳng định không chỉ một thủ lĩnh, nghe nói có rất nhiều, bên kia bọn chúng cạnh tranh cũng không nhỏ."

"Vậy mấy ngày trước thuyền bị cướp là của băng hải tặc nào?"

"Cái này tôi cũng không biết, thật ra tôi cũng chưa thấy qua bọn họ, nếu như nhìn thấy, chúng ta phỏng chừng cũng chạy không được, thuyền của hải tặc nhanh hơn chúng ta."

"Như vậy à, cảm ơn."

Thuyền viên nói: "Không phải tôi nói cậu, chuyến này thật sự cậu không nên tới."

Đổng Học Bân gật đầu, "Cảm ơn nhắc nhở."

Thuyền viên còn muốn nói vài câu, nhưng thấy biểu tình của Đổng Học Bân, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Mấy ngày này, tất cả thuyền viên cơ bản đều gặp qua Đổng Học Bân, cũng biết Đổng Học Bân là tới du ngoạn ngắm cảnh, hình như là thể nghiệm sinh hoạt, mọi người nghe đều có chút lắc đầu, tuy rằng bội phục can đảm của người thanh niên này, nhưng vẫn nghĩ hắn có chút không biết trời cao đất rộng, nhiều thuyền như vậy, đường hàng không nhiều như vậy, tỷ lệ gặp phải hải tặc quả thật không tính quá lớn, nhưng cũng không phải tuyệt đối không có, lỡ như gặp thật, rất có thể sẽ bị hải tặc giết sạch, trốn còn không kịp, ai cũng không ngờ rằng sẽ có người như Đổng Học Bân, còn có thể du ngoạn? Ngay cả mấy người thủy thủ bọn họ, nếu không gia cảnh bình hàn, bọn họ phỏng chừng đã sớm mặc kệ, nếu như sinh hoạt giàu có, ai sẽ tự dưng liều mạng lên chiếc thuyền này?

Lúc này, rất nhiều thuyền viên cũng nghị luận về Đổng Học Bân.

"Thằng nhóc kia thật sự là không sợ chết."

"Tôi thấy hắn là cậu ấm cô chiêu rồi, cái gì cũng không biết?"

"Bất quá đi nhiều ngày như vậy còn chưa có say tàu, thật ra không tồi."

"Nhìn hắn nhỏ con ốm yếu như vậy, không biết còn có thể chịu được bao lâu, loại thời điểm này mà du cái gì lịch hả?"

"Đúng vậy, lỡ như gặp phải hải tặc, tôi thấy chân hắn sẽ bị dọa đến mềm ra."

"Phi phi phi! Nói cái gì vậy?"

"Đúng đúng, thuận buồm xuôi gió, khẳng định thuận buồm xuôi gió!"

Đổng Học Bân mơ hồ nghe thấy được thủy thủ xung quanh nghị luận, bất quá cũng làm vẻ mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm căn cứ địa của hải tặc xa xa thật lâu không nói, mặt lộ vẻ trầm tư. Quân hạm của quốc gia phỏng chừng cũng đã xuất phát, cũng không biết đến chổ này hay không, hiện tại Thiên Thiên khẳng định còn đang trong tay hải tặc, Đổng Học Bân suy nghĩ nên làm sao nhìn thấy con gái, trực tiếp đi vào căn cứ địa hải tặc? Thế nhưng trước mắt tất cả đều là biển rộng, sợ rằng không có thể, bằng không sau khi tới lục địa mình dùng STOP tách đoàn người lên đất liền? Tìm đến băng hải tặc?

Đổng Học Bân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nghĩ hy vọng của cái sau có thành công lớn hơn một chút, vì vậy trong lòng cũng đại khái có chủ ý, đem kế hoạch lập lại một lần trong đầu óc.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Nửa tiếng đồng hồ...

Đột nhiên, trên boong tàu có người hô lên.

"Này, phía trước là..."

"Phía trước có thuyền!"

"Thuyền trưởng! Thuyền trưởng!"

Đổng Học Bân cũng thấy được, phía trước quả thật có một vật thể màu trắng.

Ngưu Đại Chiêu bước ra boong tàu, cầm một kính viễn vọng nhìn xa xa, trong giây lát, Ngưu Đại Chiêu sắc mặt đại biến, "Nhanh chuyển hướng! Là hải tặc!"

"Cái gì?"

"Hải tặc?"

Thuyền viên lập tức đại loạn!

Ngưu Đại Chiêu lớn tiếng nói: "Cái đám khốn nạn này! Sao hải vực xa như vậy cũng tới? Còn đậu ở chỗ này không nhúc nhích? Đây là muốn làm gì? Đang đợi ai?"

Bình thường hải tặc phụ trách cướp thuyền, đều là một ít ca nô, là để dễ tiếp cận và lên thuyền, vì tốc độ cực nhanh, hành động cũng vô cùng tiện, cho nên đầu tiên thấy phía trước là một con thuyền lớn hơn ca nô, các thuyền viên còn không coi là gì, ai ngờ lại có thể là hải tặc, thuyền hải tặc còn đậu ở chỗ này chờ đợi? Cái này hiển nhiên vượt qua nhận tri của bọn họ!

Ngưu Đại Chiêu quát: "Nhanh! Nhanh chuyển hướng!"

Mọi người vẻ mặt cấp bách, đều bận việc lên!

"Không tốt!" Bỗng nhiên, Ngưu Đại Chiêu giơ kính viễn vọng thần sắc căng thẳng nói: "Bọn họ đến đây! Đang đi thẳng đến hướng chúng ta bên này! Bên cạnh là vài thuyền ca nô!"

Ca nô?

Còn có ca nô?

Mọi người sắc mặt trắng bệch, đều là luống cuống.

Đối mặt tử vong, thuyền viên đều dùng hết tất cả sức lực của mình.

Nhưng tốc độ thuyền hàng của bọn họ đương nhiên không so lại ca nô của đối phương, mọi người thấy đám hải tặc càng ngày càng gần!

Xong rồi!

Trốn không kịp rồi!

Ngưu Đại Chiêu cũng nhìn ra đại thế đã mất, tức giận đem kính viễn vọng ném lên boong tàu, "Lũ khốn nạn! Các anh em! Dù sao cũng phải chết! Liều mạng với bọn chúng!"

Thế nhưng, không ai hưởng ứng.

Liều mạng? Hải tặc có súng, sao liều mạng?

Nếu như thúc thủ chịu trói, quốc gia còn có thể ra tiền chuộc cứu bọn họ, còn có một tia hy vọng, nhưng nếu phản kháng, mạng khẳng định không còn!

Đám thuyền viên đều là vẻ mặt bi phẫn.

Ngưu Đại Chiêu cũng là nói một câu tức giận, thấy mọi người như vậy, ông thở dài, cũng không nói gì thêm.

Chỉ có Đổng Học Bân vẻ mặt trấn định nhìn điểm trắng cách đó không xa, con mắt hơi mị lên, nhìn chằm chằm chúng nó. Thuyền của hải tặc vẫn dừng ở đây? Còn điều ra vài thuyền ca nô và một thuyền chủ? Đây là vì sao? Biết bọn họ sẽ đi đường hàng này? Cái này hiển nhiên không có khả năng, vậy có thể những hải tặc này chính là đám đã bắt cóc Thiên Thiên hay không? Hẹn giao dịch ở chỗ này với quân hạm của nước mình? Bọn họ đem thuyền đậu ở chỗ này, đây là đợi quân hạm đến đây? Có khả năng này!

Đổng Học Bân không khỏi cười lạnh lùng!

Tôi không đi tìm các người, các người thật ra lại tìm tới tôi?

Tới tốt lắm! Giảm bớt cho anh em rất nhiều khí lực....

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất