Quyền Thần

Chương 1122: Bách kỵ nhập lang huyệt

Hành vi ngược đời của Phương Vi Thanh khiến cho điện Thái Bình không khí càng lạnh lẽo đến cực điểm. Một gã quan viên Hàn phái ở Hình bộ lạnh lùng:

- Phương Vi Thanh, ngươi đây là thừa dịp Thánh thượng băng hà mà mưu đồ gây rối?

Rồi kêu lớn:

- Người đâu, đem Phương Vi Thanh ra chém đầu!

Đám võ sĩ bạch giáp ngoài điện nghe được mệnh lệnh, lập tức một võ sĩ chạy vào, định dẫn Phương Vi Thanh đi hành hình, lúc này trong đám quần thần lại có người lên tiếng:

- Phương đại nhân chỉ là thực thi chức trách của một Ngự sử, Ngự sử vốn nói lời trung ngôn, giết Phương đại nhân, mới là không hợp đạo lý.

Lúc này có người lên tiếng, khiến Phương Vi Thanh thấy lòng nhẹ hẳn. Mặc kệ hôm nay có bị chém đầu, thì ít nhất y cũng có một đồng bạn.

Khí phách văn nhân Đại Yến quốc chưa hoàn toàn mất hẳn!

Lúc Phương Vi Thanh lên tiếng, moi người còn tưởng lão già này bị điên, nhưng lúc này giọng nói kia vang lên, càng khiến mọi người cả kinh, có người lập tức nhận ra đó là Thái bộc Tự thiếu khanh Du Lĩnh.

Hàn Huyền Đạo làm thinh, lão vốn đa mưu túc trí, Phương Vi Thanh đột nhiên xuất hiện, lão đã cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc này Du Lĩnh lại đứng ra bảo vệ, Hàn Huyền Đạo lập tức cảm giác hôm nay chắc chắn sẽ có rắc rối, hai người này tuyệt đối không thể vì tâm huyết dâng trào một cách đơn thuần, mà chắc chắc trước đó đã có kế hoạch.

Hàn Huyền Đạo dĩ nhiên không thể không đề phòng động tĩnh trong cung, trên thực tế, việc trong kinh không có bất cứ biến cố nào xảy ra mà lão không biết, chẳng qua những người như Phương Vi Thanh và Du Lĩnh vốn chẳng có chút thực quyền nào nên cũng không mấy quan tâm.

Nhưng hiện tại, lão mơ hồ cảm nhận được, từ lúc mình nắm quyền thế đến này, một làn sóng phản ứng lớn nhất đang đến gần, lão mơ hồ cảm thấy những người này với ai đó nhất định có liên quan.

Lấy thực lực hiện tại của lão, chỉ cần khẽ nhấc tay, chỉ cần một cái liếc mắt, hai gã quan viên này nhất định đầu rơi xuống đất, cứ thế có thể bóp chết ngay mầm họa ngay từ bên trong làn sóng ngầm.

Lão có mười phần tự tin, ngay cả xã tắc Đại Yến có sụp xuống, lão cũng đủ sức chống đỡ, vài văn nhân mà muốn tạo phong ba này, chỉ cần vài tích tắc liền có thể diệt trừ.

Nhưng mấu chốt chính là lão muốn nhìn thấy cuối cùng thì phong ba sẽ như thế nào? Càng muốn nhân cơ hội này nhìn xem có bao người dám đứng ra phản đối mình?

Một quyền thế muốn xác lập, vốn đã trải qua thiết huyết mà thành, Hàn Huyền Đạo ngay từ đầu đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, chẳng qua là lão muốn một lưới bắt sạch, muốn đánh đúng chỗ đau của thế lực đối địch, cho nên lão nguyện ý nhẫn nhịn, dụ cho những kẻ đó lộ diện.

Trên mặt lão nở nụ cười thản nhiên, nhìn Du Lĩnh liếc mắt một cái, lại quét qua Phương Vi Thanh, giọng bình tĩnh từ tốn:

- Phương đại nhân nói rất có đạo lý, ai dám ngăn cản Ngự sử đại nhân nói đạo lý?

Tiến lên hai bước, ôn hòa:

- Phương đại nhân muốn nói, ta cũng muốn nghe Phương đại nhân nói gì!

Phương Vi Thanh lãnh đạm:

- Bản quan nói, trước khi gặp mặt Hoàng hậu nương nương, chúng ta lúc này tư nghị chọn người kế vị, là không hợp với đạo bề tôi.

Y lạnh lùng nhìn Hàn Huyền Đạo:

- Chẳng lẽ Hàn đại nhân tự cho là có thể định đoạt được quân vương nối nghiệp của Đại Yến?

Hàn Huyền Đạo khẽ vuốt chòm râu, lắc đầu nói:

- Phương đại nhân sai rồi, bản quan hôm nay chỉ là phân ưu quốc sự, đề nghị mọi người thảo luận chọn người kế vị, bản quan làm sao định đoạt người kế vị?

- Ngài có tư cách gì mà khiến mọi người thảo luận chọn người kế vị?

Phương Vi Thanh lạnh lùng:

- Đây là việc của hoàng gia, trước khi Hoàng hậu nương nương hạ chỉ, ngài dựa vào cái gì mà đưa ra ý kiến? Ngài nói Hoàng hậu nương nương đau xót, không thể xử lý công việc, ngài làm sao biết Hoàng hậu nương nương trong tay không lưu lại di chiếu của Thánh thượng? Hoàng hậu nương nương chưa có bất luận ý chỉ gì, ngài lại ở trong này tự khơi mào sự việc, dường như đã đoán biết trước rồi. Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương ban ý chỉ cho ngài quyền tốt này?

Phương Vi Thanh xuất thân Ngự sử đài, miệng lưỡi sắc bén, lúc này hỏi dồn, rõ ràng có ý bắt bẻ, quần thần kinh hãi, xem ra lão già này đúng là tự tìm đường chết.

Hàn Huyền Đạo cũng nhíu mày, lão lúc này hận không thể một đao chém chết Phương Vi Thanh, nhưng vẫn ung dung thản nhiên:

- Phương đại nhân lời nói có đạo lý, bản quan đúng là trong lòng quá đau thương nên nhất thời mất chừng mực…

- Mất chừng mực?

Phương Vi Thanh không chút nhượng bộ, dường như chết cũng không bận tâm, tay chỉ vào Hàn Huyền Đạo, giọng lạnh lùng:

- Ngài thân là thủ phụ nội các, vào lúc này mất chừng mực, quả là vớ vẩn buồn cười.

Sớm có vài tên quan viên Hàn phái bước lên khiển trách, Hàn Huyền Đạo dơ tay ngăn lại, nhíu mày nói:

- Phương đại nhân, bản quan nghe ngài nói, chứ không nghe ngài ở trong này lớn tiếng càn rỡ.

Phương Vi Thanh lạnh lùng nói tiếp:

- Hàn Huyền Đạo, bản quan hỏi ngài, hơn nửa năm nay ngài thay mặt Thánh thượng xử lý triều chính, ngài luôn miệng nói hết thảy là tuân theo Thánh chỉ, chẳng lẽ đề bạt quan viên Hàn pháí, bài trừ thế lực chống đối cũng là do Thánh thượng hạ chỉ? Thái tử đi tuần biên quan, ngài luôn nói đã cho người đi tìm, nhưng một năm qua đi, cũng không có chút tin tức của Thái tử, việc này là vì sao? Đường đường là Thái tử điện hạ của Đại Yến ta, chẳng lẽ biến mất khỏi nhân gian như cơn gió? Ngài ở trong này hư tình giả ý, sai khiến Hàn Tín Sách lập Đại vương, đến tột cùng là mưu đồ gì? Hay là vì ngài tự nhận mình chính là Đại vương của Hàn tộc, cho nên ngài muốn làm Đại vương, làm một chư hầu ức hiếp Thiên tử? Thái tử chưa phế, đã lập Thái tử khác, vốn là việc sai lễ chế, ngài lại còn ở nơi này dõng dạc, là vì nước mưu sự, ngài là vì nước mưu sự hay là vì chính mình mưu sự?

Tuổi của y đã khá cao, nên lúc này lấy hết sức nói, mặt đỏ bừng, ho kịch liệt.

Quần thần trợn mắt há mồm, lời của Phương Vi Thanh chẳng khác nào gián tiếp bóc trần vỏ bọc bên ngoài Hàn Huyền Đạo, ai cũng không dám tin, một Ngự sử bình thường hôm nay trước mặt các quan viên nói những lời chấn động như thế.

Hàn Huyền Đạo lòng dạ tuy thâm hiểm, nhưng lúc này cũng không kiềm chế được, sắc mặt tím đen, Hàn Tín Sách đã bước lên, chỉ vào Phương Vi Thanh, hạ lệnh:

- Người đâu, kẻ này nói điên nói dại, tùy ý mạo phạm người khác, đưa hắn ra chém đầu ngay tức khắc.

Hai võ sĩ bạch giáp lập tức tiến lên nắm lấy hai cánh tay của Phương Vi Thanh, kéo y ra ngoài.

Phương Vi Thanh bị nắm chặt hai tay, vẫn còn lớn tiếng:

- Hàn Huyền Đạo, người là đệ nhất gian thần của Đại Yến ta. Thái tử điện hạ mất tích, có phải là do ngươi một tay an bài? Thánh thượng hơn nửa năm không lên triều, đến tột cùng có phải là ngươi hãm hại? Ngươi ra vẻ đạo mạo, nhưng là đại gian thần bất trung bất nghĩa. Chư vị, Hàn Huyền Đạo dã tâm bừng bừng, muốn hủy hoại giang sơn của Yến Võ vương đã dày công gây dựng. Các ngài là thần tử, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn loạn quốc loạn dân. Hàn Huyền Đạo ác giả ác báo, Phương Vi Thanh ta hôm nay dẫu có chết cũng liều cái mạng này, hỏi hắn một câu: Thánh thượng có phải hay không đã bị ngươi hại chết…

Y giãy dụa nhưng hai võ sĩ bạch giáp kia cực kỳ dũng mãnh, rất nhanh đã đem y kéo tới trước cửa đại điện. Du Lĩnh lúc này đã bước ra khỏi hàng cao giọng nói:

- Dừng tay!

Xoay người nhìn Hàn Tín Sách, trầm giọng nói:

- Ngài là Lại bộ Thượng thư, có quyền gì hạ lệnh giết Phương đại nhân? Phương đại nhân cho dù tính là có tội, cũng không đến lượt ngài hạ lệnh giết.

Lại nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, cao giọng nói:

- Hàn đại nhân, Phương đại nhân lớn tuổi, chắc cũng là do hồ đồ, ăn nói có chút tùy tiện, nhưng ngẫm cho cùng cũng không hẳn không có đạo lý. Thánh thượng vì sao băng hà? Chúng ta là thần tử không thể không biết chút gì về nguyên nhân Thánh thượng băng hà. Khi Thánh thượng băng hà, có thể có Thái y ở bên, chẳng lẽ không tìm thấy chút manh mối.

- Đúng là như thế, Thánh thượng đến tột cùng vì sao băng hà, cũng nên có lời kiến giải.

Lại có vài tên đại thần đi ra nói:

- Nghị định chọn tân quân tuy rằng trọng yếu, nhưng giờ phút này gặp Hoàng hậu nương nương quan trọng hơn. Hoàng hậu nương nương ngày đêm làm bạn cùng Thánh thượng, tất nhiên sẽ hiểu Thánh thượng vì sao băng hà, chúng ta hiện tại nên bái kiến nương nương trước, để biết được sự tình bên trong mới đúng. Chính như lời Phương đại nhân nói, Hoàng hậu nương nương có hay không di chiếu của Thánh thượng, chúng ta hết thảy phải chờ tới khi Hoàng hậu nương nương ban ý chỉ mới được.

- Phương đại nhân trung quân ái quốc, lời lẽ tuy rằng có chút phạm thượng bất kính, nhưng cũng không đáng tội chết.

Có người lớn tiếng:

- Nên giao cho Đại Lý tự thẩm tra, sau này định tội, hơn là lúc này kéo ra ngoài chém chết.

- Thánh thượng lúc còn sống cũng chưa từng trảm thần lúc lâm triều, chẳng lẽ Thánh thượng vừa băng hà, Hàn đại nhân đã có thể trảm thần sao?

Trong lúc đó, không ngờ có hơn mười thần tử đi ra lớn tiếng nói, khiến quần thần lại một phen cả kinh.

Hàn Huyền Đạo trong lòng cười lạnh, nhóm người này nhảy ra lớn tiếng trách cứ, Hàn Huyền Đạo không những không phẫn nộ, mà tình huống này càng hợp ý lão. Càng nhiều người xuất hiện càng tốt, tuy rằng có thể gây chấn động lớn, nhưng Hàn Huyền Đạo đã chuẩn bị giơ đao lên.

Đúng lúc này, một gã thái giám chậm rãi đi tới, giọng the thé:

- Hoàng hậu nương nương có chỉ, tuyên văn võ bá quan đến Càn Tâm điện bái kiến.

Hàn Huyền Đạo nhìn thấy tên thái giám kia, nhíu mày. Lão trước đó đã an bài người đến tuyên quần thần, nhưng không phải là người này, hơn nữa, sớm hơn giờ ước định rất nhiều.

Lão trong lòng cũng biết Càn Tâm điện có biến, trong mắt xẹt qua hàn quang, bấp chấp quần thần đang phản đối, vẫy một tên quan viên lại, ghé vào lỗ tai gã thì thầm vài câu, người nọ lập tức bước nhanh đi.

- Các ngươi muốn biết cái gì, vừa khéo lúc Hoàng hậu nương nương triệu kiến, tất cả cùng đi gặp Hoàng hậu nương nương.

Hàn Huyền Đạo cười lạnh:

- Bản quan một lòng vì nước, tận trung Thánh thượng, nếu có người thừa dịp Thánh thượng băng hà muốn gây rối, nguy hại cho Đại Yến ta, Hàn Huyền Đạo ta cũng sẽ không bỏ qua.

Lão nói mấy lời này, hàm ý áp chế cao.

Đúng vào lúc này, lại nghe từ ngoài cung vọng đến tiếng cấp báo kéo dài. Quần thần nhìn lại, chỉ thấy một gã bạch giáp võ sĩ chạy vội đến, quỳ một gối trước cửa, cao giọng nói:

- Ngoài cung có cấp báo!

Hàn Huyền Đạo đi lên trước, trầm giọng:

- Chuyện gì?

- Bẩm đại nhân, Tây môn xuất hiện một đại đội kỵ binh!

- Là quân binh phương nào?

- Là quân đoàn kỵ binh Tây Bắc, có vài ngàn người!

Bạch giáp võ sĩ cấp báo nói:

- Hiện giờ Tây môn đã mở, Hàn Mạc dẫn trăm kỵ binh xông vào thành. Text được lấy tại http://truyen360.com

Nghe thấy hai tiếng Hàn Mạc, quần thần cực kỳ hoảng sợ. Mà nghe nói Hàn Mạc mang theo 100 kỵ binh vào thành, lại càng kinh hãi. Ai cũng biết rằng, Hàn Mạc hiện giờ là đại địch của Hàn Huyền Đạo, Hàn Huyền Đạo và lão không đội trời chung, Hàn Mạc lại chỉ mang một trăm kỵ binh tiến vào Yến Kinh thành vốn đã nằm trong tay Hàn Huyền Đạo, chẳng phải là tự tìm đường chết? Phương Vi Thanh đang bị khống chế trước cửa đại điện ngẩng đầu nhìn mưa cười ha hả.

Hàn Huyền Đạo đầu tiên là nhíu mày, lập tức đôi mắt hiện lên vẻ hưng phấn chưa từng có, lão chậm rãi đi ra Thái Bình điện, chắp tay sau lưng, nhìn con đường dài hun hút phía trước điện Thái Bình, bình tĩnh nói:

- Hàn Mạc, cuối cùng ngươi đã đến, ta chờ ngươi thật lâu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất