Phủ Tuyên Đức Vương, căn phòng ngầm bí mật.
Hàn Tân đã ở nơi này nhiều ngày, chân không bước ra ngoài, chỉ canh giữ bên người Hàn Huyền Xương, hiện giờ gã thầm nghĩ đợi cho phòng vệ kinh thành lơi lỏng một chút, sau đó mang theo Hàn Huyền Xương và Hoa Khánh Phu Nhân rời khỏi kinh thành.
Gã nhìn qua vô cùng tiều tụy, thời gian này Hàn Huyền Xương giống như một khúc gỗ, không chút phản ứng, nếu cứ tiếp tục thế này, muốn khôi phục thần trí, đã là hy vọng xa vời.
Cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, Hoa Khánh Phu Nhân vội vã đi vào, trên trán còn có vài giọt mồ hôi thơm, hiển nhiên tới cực kỳ vội vàng, ngay cả hơi thở cũng dồn dập.
- Xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy Hoa Khánh Phu Nhân như thế, thần kinh Hàn Tân căng thẳng, cầm lấy bội kiếm bên cạnh, cho là có người đã biết tung tích của Hàn Xương, tới nơi này lục soát.
Hoa Khánh Phu Nhân khoát tay nói:
- Không phải... là... là Hàn Mạc... !
- Tiểu Ngũ?
Hàn Tân ngẩn ra, lập tức vui vẻ nói:
- Nàng nói, Tiểu Ngũ... Tiểu Ngũ tới nơi này?
Gã liền muốn chạy ra ngoài:
- Tại sao Tiểu Ngũ biết Tam thúc ở nơi này?
Hoa Khánh Phu Nhân giữ chặt cánh tay Hàn Tân, giải thích:
- Không phải tới nơi này, ta vừa nhận được bẩm báo, Hàn Mạc mang theo mấy trăm người vào thành, hôm nay quần thần vào cung triều hội, Hàn Mạc đã vào trong cung rồi... !
- Vào trong cung?
Hàn Tân chấn động, chợt la lên:
- Nguy rồi, Tiểu Ngũ vào kinh, phụ thân nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn...!
Gã nắm chặt kiếm trong tay, liền muốn xông ra ngoài:
- Phụ thân đã làm sai rất nhiều chuyện, ông ấy không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, ta... ta đi ngăn cản ông... !
Hoa Khánh Phu Nhân hoa dung thất sắc, cả kinh nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
- Phụ thân chàng đang phái người tìm bắt chàng chung quanh, chàng vừa rời khỏi, chẳng phải là... chẳng phải là chui đầu vào lưới? Dùng trí tuệ của lệnh tôn, nhất định đã biết Hàn đại nhân là được chàng cứu, hắn dưới con thịnh nộ, chàng... !
Hàn Tân xoay mạnh người lại, một tay ôm Hoa Khánh Phu Nhân vào ngực, Hoa Khánh Phu Nhân giật mình kinh hãi, thân thể của nàng run rẩy một hồi, Hàn Tân ôm chặt nàng vào lòng, bình tĩnh nói:
- Nàng có biết, ta nhất định phải đi... Lần này Tiểu Ngũ trở về, nhất định sẽ cùng phụ thân gặp mặt bằng binh đạo, bọn họ đều là thân nhân của ta, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ cốt nhục tương tàn ngồi yên không lý đến... Nàng chờ ta trở về, ta nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn với nàng, mang theo nàng và Tiểu Yên rời xa thị phi, trải qua cuộc sống của chúng ta... !
Lệ châu của Hoa Khánh Phu Nhân lăn xuống từ khóe mắt, run giọng nói:
- Chàng đi, ta và Tiểu Yên Tử chờ chàng trở về!
Hàn Tân buông tay ra, hai tay vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của Hoa Khánh Phu Nhân, tiến tới gần, hôn lên cặp môi thơm nở nàng của nàng một cái, lập tức xoay người, kiên quyết mà đi.
...
...
Trong điện Càn Tâm, Hàn Huyền Đạo bình tĩnh tự nhiên, mà Hàn Huyên lại buồn giận đan xen, lớn tiếng trách cứ Hàn Huyền Đạo.
Diễm Tuyết Cơ đánh vào điện Càn Tâm, đôi mắt xinh đẹp liền chăm chú lên người Nam Xà Bố Tốc Cam.
Bố Tốc Cam thân là một trong thập phương danh tướng, tu vi võ đạo tự nhiên cực kỳ cao thâm, Diễm Tuyết Cơ cũng là tuyệt đỉnh cao thủ hiện giờ, hôm nay gặp gỡ Nam Xà, tự nhiên có một trận chiến, nhưng ai thắng ai thua, thật sự là chưa biết được.
Võ giả điên phong, kình khí đả thương kẻ địch, Diễm Tuyết Cơ nhìn thẳng Nam Xà Bố Tốc Cam, là đề phòng Bố Tốc Cam đột nhiên ra tay, dùng tu vi võ đạo của Bố Tốc Cam, thậm chí có thể đả thương người vô hình, hơn nữa một khi loại người võ giả điên phong này ra tay, cho dù giờ phút này hai bên còn cách một khoảng, nhưng đoạn khoảng cách này đối với bọn họ mà nói, chẳng qua là gang tấc, nháy mắt liền có thể tấn công.
Hôm nay Diễm Tuyến Cơ theo Hàn Mạc tới, mục đích vốn chính là muốn bảo vệ tính mạng Hàn Mạc, cho dù trong điện mai phục người luyện võ khác, Diễm Tuyết Cơ sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng đối với Bố Tốc Cam, nàng lại phải tập trung toàn bộ tinh lực nhìn chăm chú.
Sau khi Hàn Mạc vào điện, vừa nói chuyện với Bố Tộc Cam, hắn cũng thản nhiên quan sát tình hình bốn phía trong điện, cảm giác ngũ quan của hắn sớm đã vượt qua người bình thường, tuy rằng điện Càn Tâm này rất to và rộng, nhưng nếu thực sự có người mai phục, Hàn mạc nhất định có thể phát hiện dấu vết để lại.
Nhưng ngoài dự kiến của Hàn Mạc chính là, hắn dùng thính lực nghe, thậm chí ánh mắt thường xuyên quét một chút, lại không có phát hiện bất cứ tình huống gì không đúng, bốn phía đại điện này, dường như thật sự không có ai mai phục trong đó.
Trong lòng Hàn Mạc hơi kinh ngạc, không phát hiện dấu hiệu bốn phía, vậy chỉ có thể có hai loại giải thích, hoặc là trong điện này quả thật không có mai phục khác, hoặc là người mai phục trong điện che giấu hơi thở tốt lắm, mình căn bản không thể nhận ra, nếu là như thế, tu vi võ đạo của người mai phục cực kỳ kinh người.
Bên kia Hàn Thục đã cao giọng nói:
- Lão Tứ, Tiểu Ngũ, Hàn Huyền Đạo tội ác tày trời, chẳng những là nghịch tặc của nước Đại Yến ta, cũng là phản tặc của Hàn tộc ta, nếu hai người là con cháu Hàn thị, liền giết chết hắn ở trong này, không cần để ý tới chúng ta!
Hàn Huyền Đạo cười ha ha nói:
- Hàn Thục, ngươi không biết hiện giờ nói lời này đã hơi muộn sao?
Đôi mắt của lão đột nhiên lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Quân Tây Bắc và Trấn Phủ Quân quả thật là hai tâm bệnh lớn của ta, trong lòng ta cũng từng nghĩ tới, nếu Hàn Mạc ngươi bỏ lại thân tình, ở lại Ngụy Quốc, hoặc là liên kết cùng Tào Tú làm địch với ta, ta quả thật không dễ ứng phó, chẳng qua… ta đoán chắc ngươi sẽ đến nơi này.
Lão liếc Hàn Nguyên một cái, nói:
- Chẳng qua ta thật không ngờ Hàn Huyên ngươi cũng sẽ vào kinh phản ta, tránh cho ta phải tốn tâm tư đối phó Trấn Phủ Quân.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Quân Tây Bắc cũng tốt, Trấn Phủ Quân cũng tốt, rơi vào nhà nào, cũng còn chưa biết.
Hắn dừng một chút, thần sắc bắt đầu trở nên lụng lùng, nhìn chằm chằm Hàn Huyền Đạo:
- Ta muốn hỏi ngươi, Tiêu Đại Tướng quân bị hại, có liên quan tới ngươi không?
Hàn Huyền Đạo chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Ngươi quả nhiên không ngu ngốc!
- Tuy rằng Thái tử không ngu ngốc, nhưng dùng năng lực và thực lực của hắn, còn không đủ bày ra cục diện như vậy.
Hàn Mạc lạnh nhạt nói:
- Thập phương danh tướng, năm đại danh tướng tại triều, thì có bốn người xuất hiện trong trận đại chiến đó, đây đương nhiên không phải Thái tử có thể mưu đồ được… Thậm chí ngay cả một mình Hàn Huyền Đạo ngươi cũng không thể làm được điểm này!
- Những lời này của người đúng, nhưng lại là sai!
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Ngươi nói đúng, đơn giản là việc này quả thật không phải một mình ta có thể làm, đơn giản lần đi lên đỉnh Thiên Nhai cũng không phải tứ đại danh tướng, trên thực tế ngũ đại danh tướng đều xuất hiện ở đỉnh Thiên Nhai… !
Lão liếc Bố Tốc Cam một cái, mới chậm rãi nói:
- Chẳng qua lúc cuối cùng Bố Tốc Cam lên trên, ngươi đã rời khỏi!
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn về phía Bố Tốc Cam.
Bố Tốc Cam thản nhiên nói:
- Tự đại danh tướng tề tụ đỉnh Thiên Nhai, tuy rằng mỗ không thể tham gia trận đại chiến kia, nhưng mỗ cũng muốn nhìn cuối cùng kết thúc như thế nào… !
Miệng của y lộ ra một nụ cười quỷ dị khó được:
- Mà tràng cảnh cuối cùng, đúng là mỗ hy vọng nhìn đến!
Y nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, bình tĩnh nói:
- Mỗ phải thừa nhận, kế hoạch ngươi thiết lập kín mít không chút kẽ hở, mưu kế tinh diệu như thế, vì sao không để người sắp phải chết chia xẻ một chút, cũng tốt khiến hắn chết được nhắm mắt!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Tuy rằng ta biết một ít manh mối, nhưng… có rất nhiều vẫn không rõ ràng lắm. Đại Tù trưởng Phong Quốc Thác Hồ Phong, nghe nói rất nhiều năm trước kết bái với ngươi làm huynh đệ, ngươi dính dáng tới Phong Quốc, tự nhiên chính là con đường Thác Hồ Phong này!
Hàn Huyền Đạo nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy một chút kinh ngạc đối với việc Hàn Mạc có thể biết được cơ mật như thế, lão tự nhiên không biết, Hàn Mạc biết được bí mật này, cũng là do Đại Tế Ti Phong Quốc Liễu Như Mộng lộ ra.
Chỉ là vẻ kinh ngạc của lão chợt lóe rồi biết mất, nâng một tay lên, khẽ vuốt chòm râu nói:
- Xem ra chuyện ngươi biết được còn nhiều hơn sự tưởng tượng của ta. Không sai, Thác Hồ Phong kết nghĩa huynh đệ với ta, năm đó hắn theo cha đi sứ Đại Yến ta, nghĩ khí hợp nhau với ta, kết làm huynh đệ, chỉ có điều người biết việc này có thể đếm được trên đầu ngón tay, không ngờ ngươi biết được việc nào, thật sự khiến ta hơi giật mình.
- Ta vẫn còn thông minh hơn sự tưởng tượng của ngươi!
Hàn Mạc nói.
Hàn Huyền Đạo hừ lạnh một tiếng, mới chậm rãi nói:
- Bốn phần thiên hạ, ba nước Trung Nguyên đồng căn cùng loại, tất nên quy về nhất thống, nhưng có mấy người Tiêu Hoài Ngọc tồn tại, ba nước Trung Nguyên muốn thống nhất, đã khó càng thêm khó!
Hàn Mạc thở dài:
- Ta từng nghe người ta nói, danh tướng này căn bản là quái vật không nên tồn tại hậu thế!
- Hóa ra ngươi cũng hiểu được đạo lý này.
Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Vạn vật vạn sự tồn tại, luôn có đạo lý của nói. Không nói tới thứ khác, chỉ nói Tiêu Đại tướng quân, nếu không phải ông ta trấn thử Tây Bắc, có lẽ Đại Yến ta đã sớm mất nước, nếu không phải ông ta, dân chúng Đại Yến ta nhất định gặp phải thiết kỵ giẫm đạp, sinh linh đồ thán, điểm này, ngươi có từng nghĩ qua?
Miệng hắn lộ ra nụ cười cổ quái, chậm rãi nói:
- Trên thế giới này, luôn có một số người sẽ nói một số đạo lý đường hoàng, là tốt hơn Hàn đại nhân ngươi, dự tính ban đầu ngươi mưu hại Tiêu Đại tướng quân, chính là vì nhất thống thiên hạ theo như lời ngươi nói sao?
Hàn Huyền Đạo vuốt râu thản nhiên nói:
- Vậy ngươi cảm thấy ta vì cái gì?
- Một người nếu trên người có mười lạng bạc, hắn sẽ ngóng trông có một trăm lạng bạc, khi hắn thật sự có một trăm lạng, lại muốn một ngàn lạng.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Có lẽ ngay từ đầu, ngươi cũng không có bất cứ ý tưởng nhất thống thiên hạ gì, chẳng qua là trong triều bị chèn ép, trong nội các cũng không có chỗ cho ngươi nói chuyện, cho nên ngươi không cam lòng. Tiêu gia trong có Tiêu Thái Sư ngoài có Tiêu Hoài Ngọc, khó có thể lay động, nếu không thể diệt trừ Tiêu gia, ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới người… !
Hàn Huyền Đạo than nhẹ một tiếng, lại không nói gì.
- Căn nguyên Tiêu gia cường thịnh, ngay ở Tiêu Đại tướng quân, cho nên nếu muốn diệt trừ Tiêu gia, một bước quan trọng nhất, nhất định phải diệt trừ Tiêu Đại tướng quân. Chẳng qua Tiêu Đại tướng quân võ công cái thế, tay lại nắm binh quyền, trong thiên hạ này có khối người muốn diệt trừ ông ta, nhưng có thể làm được, chỉ sợ một người cũng không có.
Hàn Mạc thần sắc ngưng trọng:
- Có lẽ cuối cùng ngươi nghĩ tới, nếu muốn diệt trừ danh tướng, chỉ có thể vận dụng danh tướng, mà danh tướng ngươi có thể lợi dụng nhất, đó là vị Nam Xà đại nhân của Phong Quốc này!
Hàn Huyền Đạo vuốt râu cười nói:
- Nếu chỉ như thế, như vậy tại sao Tư Mã Kình Thiên và Thương Chung Ly lại cuốn vào trong đó? Vị Thái tử điện hạ kia của chúng ta, như nào cuốn vào trong đó?