Hàn Mạc thấy Hàn Huyền Đạo biến sắc, lắc đầu nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng, hắn còn chưa chết!
Hàn Huyền Đạo liếc quan tài, lấy lại bình tĩnh:
- Ta vẫn biết lá gan của ngươi rất lớn, nhưng đến nay mới biết là vẫn xem thường ngươi. Chỉ bằng này mấy người này, ngươi vẫn vào cung giết ta? Nguồn: http://truyen360.com
Trong mắt lão hiện ra vẻ sắc lạnh:
- Ngươi cũng biết, ta chỉ cần khoát tay, ngươi sẽ chết ngay trước mặt của ta.
- Tất nhiên, con của người cũng chết theo.
Hàn Mạc nhẹ nhàng cười:
- Rất nhanh, người trong thiên hạ sẽ biết Hàn đại nhân là một người ngay cả con của mình cũng bỏ.
- Vị Đại Yến quốc, không có gì không thể bỏ qua!
Hàn Huyền Đạo lạnh nhạt
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Cần gì phải nói lời đạo nghĩa như vậy.
Một gã quan viên Hàn phái trầm giọng trách mắng:
- Hàn Mạc, ngươi thật to gan, lại dám nói chuyện như vậy với Hàn Quốc công. Ngươi đại nghịch bất đạo, cướp binh quyền, hôm nay chết đến nơi còn không xuống ngựa chờ đợi xử lý…
Gã chưa dứt lời, đã thấy Hàn Nguyên thò ra Hải Vương kích, chỉ trong nháy mắt, liền đâm xuyên ngực quan viên kia. Quan viên kia hai mắt trợn ngược, đến chết cũng không tin được Hàn Nguyên lại ra tay đối với chính mình.
Hàn Nguyên hất Tam Xoa kích, thi thể quan viên kia bị văng lên bậc thang, giật hai cái, liền tắt thở. Mà Hàn Nguyên đã chỉ Tam Xoa kích về phía Hàn Huyền Đạo:
- Phụ thân bị hại, phải chăng có liên quan đến ngươi?
Võ sĩ trước điện định xông lên, Hàn Huyền Đạo đưa tay ngăn lại, cười nhạt:
- Lão Tứ, ta đúng là nhìn không ra, ngươi cũng có vài phần nóng tính, cùng Hàn Mạc làm việc hồ đồ, không suy nghĩ đến tiền đồ của mình sao?
- Ta hỏi ngươi, phụ thân bị hại, có phải là có liên quan đến ngươi?
Hàn Nguyên mắt trợn lên như muốn nứt, trong mắt tràn ngập oán nộ:
- Ngươi…
Hải Vương kích trong tay run lên mãnh liệt, hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ.
Hàn Huyền Đạo thở dài:
- Lão Tứ, Hàn Mạc là loạn thần tặc tử, dã tâm bừng bừng, Thương nhi là đại ca hắn, hắn còn vô tình vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi còn tin lời hắn?
Hàn Nguyên cười lạnh:
- Đến tột cùng ai mới là loạn thần tặc tử, trong lòng ngươi hiểu rõ hơn ai hết.
Hàn Huyền Đạo hơi cau này, hừ lạnh một tiếng, đưa tay chỉ vào quan tài nói:
- Hàn Mạc, nhanh chóng thả Thương nhi, niệm tình ngươi từng đại phá Ngụy quân, cũng từng lập công lao cho Đại Yến, ta có thể hướng Hoàng hậu nương nương cầu tình, tha chết cho ngươi.
Hàn Mạc nheo mắt lại:
- Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng? Nếu như ngươi thật sự không nỡ bỏ con của ngươi, không bằng chúng ta tiến hành thỏa thuận.
Hàn Huyền Đạo mặt nhưng chút cảm xúc, cũng không nói lời nào.
Hàn Mạc thản nhiên:
- Trong lòng ngươi, cây gai lớn nhất chính là Hàn Mạc ta. Dẫu sao cũng là người nhà, ngươi muốn Hàn Thương sống sót, hiện tại đem cha mẹ ta và cả gia gia giao ra đây. Hàn Mạc ta có thể cam đoan, chỉ cần bọn họ bình yên rời khỏi thành, ta sẽ thả Hàn Thương.
Lập tức cười quái dị:
- Đừng mơ mộng chuyện có thể cướp được quan tài mà Hàn Thương còn sống. Trong quan tài sắp đặt ít nhất 13 cơ quan, ta có thể cam đoan tại đây, trên đời này chỉ có một mình ta có thể hóa giải đưa hắn an toàn ra khỏi quan tài. Nếu không… chỉ cần động vào một cơ quan, hắn chết chắc không cần nghi ngờ.
Đám thần tử hai bên lúc này đều câm như hến, không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Bọn họ nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt, chỉ cảm thấy như đang ở trong giấc mộng. Không thể tưởng được, Hàn Huyền Đạo nắm giữ triều chính Đại Yến quốc lại cùng Hàn Mạc nắm giữa binh quyền Tây Bắc gặp nhau bằng cái cách vô cùng quỷ dị như vậy.
Trong đám quần thần, ngoại trừ một bộ phận tâm phúc của Hàn Huyền Đạo, kỳ thật quan viên Hàn phái vẫn có không ít người không có ý đối nghịch với Hàn Mạc. Đối với bọn họ, Hàn Huyền Đào cầm quyền cố nhiên là may mắn của Hàn gia, nhưng nếu có Hàn Mạc nắm binh quyền thì Hàn gia càng thêm có lợi mà không có hại.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Hàn Mạc, đã từng có ngươi nói ngươi là một tiểu hồ ly của Đông Hải, hôm nay xem ra cũng không nói ngoa.
Lão ngẩng đầu nhìn trời, mưa tuy đã ngớt, nhưng vẫn còn sót lại chút mưa phùn lất phất bay trong gió bấc, thản nhiên:
- Bên ngoài trời mưa, Hoàng hậu nương nương hiện vẫn còn trong điện, ngươi đã có gan vào nội cung, chắc hẳn cũng sẽ không sợ hãi yết kiết Hoàng hậu.
Nói xong câu đó, Hàn Huyền Đạo không nói thêm lời nào, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào Càn Tâm điện.
Diễm Tuyết Cơ ghé sát tới, thấp giọng:
- Coi chừng có cạm bẫy!
- Tùy cơ ứng biến!
Hàn Mạc khẽ cười:
- Muốn trúng đích, cần đối mặt!
Hắn nhìn chung quanh một chút, lại quét qua quần thần một lượt, nét mặt của bọn họ dĩ nhiên đều khác nhau. Hàn Mạc cười cười, quay đầu dặn bốn gã kỵ binh:
- Bất luận kẻ nào tiếp cận quan tài, không nhiều lời, lập tức khởi động cơ quan!
- Rõ, Đại tướng quân!
Bốn kỵ binh dũng mãnh chắp tay lại đáp.
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn trời, lúc này mới không chút do dự, sải bước lên bậc thang. Diễm Tuyết Cơ cùng Hàn Nguyên đồng thời xuống ngựa, một trái một phải đi theo phía sau hắn.
Ba người đi lên bậc thang, Hàn Mạc nói khẽ:
- Tuyết Cơ, nếu có biến cố, bắt giặc bắt vua, trước hãy bắt Hàn Huyền Đạo, chỉ cần bắt được hắn, chúng ta liền có thể toàn thân trở ra.
Diễm Tuyết Cơ hơi nhăn trán:
- Hắn dám để ngươi tới đây, chắc chắn sớm có chuẩn bị, muốn bắt hắn, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
- Tùy cơ ứng biến!
Hàn Mạc nói khẽ, vừa đi vừa nói chuyện, ba người đã leo lên bậc thang. Cửa chính Càn Tâm điện rộng mở, nhìn vào trong, chỉ thấy trong điện trống trải, quạnh quẽ.
Hàn Mạc nắm chặt Huyết Đồng côn, hơi trầm ngâm, hắn tự biết Hàn Huyền Đạo để hắn nhập điện, trong điện tám chín phần có nguy hiểm, bất quá bên thì bên người có Diễm Tuyết Cơ tuyệt đỉnh cao thủ, hơn nữa, chính mình võ đạo tu vi đã tiến nhập cảnh giới mới, nếu xuất hiện biến cố, hai người liên thủ bắt Hàn Huyền Đạo, khả năng vẫn lớn hơn.
- Tứ ca, vào trong điện, phải cực kỳ cẩn thận!
Hàn Mạc nói khẽ.
Ý của hắn là không muốn Hàn Nguyên nhập điện, hắn và Diễm Tuyết Cơ võ công cực cao, tự tin nếu gặp tình thế nguy hiểm, có thể thoát thân, nhưng nếu có Hàn Nguyên ở bên, ngược lại ít nhiều vướng víu,
Nhưng Hàn Nguyên nóng ruột báo thù, tất nhiên là không thể ngăn cản y, chỉ có thể nhắc nhở đề phòng thôi.
Ba người tiến vào trong điện, trong điện vắng vẻ vô cùng, đã thấy Hàn Huyền Đạo lúc này chắp tay sau lưng đứng tại một cây ngọc trụ thái độ cực kỳ lãnh đạm, cách đó không xa, một gã Hắc bào nhân lặng lẽ đứng.
Hàn Mạc nhìn thấy Hắc bào nhân miệng nổi lên cười lạnh, chợt nghe sau lưng có tiếng cạc cạc, lập tức trong điện mờ tối hắn, hắn không cần quay đầu lại, cũng biết đại môn Càn Tâm điện đã đóng lại.
:Lúc này một chấp sự thái giám ở ngoài điện đem cái khóa to bằng vàng khóa cửa lại, lập tức một đôi võ sĩ bạch giáp chắn trước cửa chính Càn Tâm điện, đằng đằng sát khí.
Trong mưa phùn, các thần tử rét run cầm cập, mà trong điện Càn Tâm không khí cũng lạnh không kém.
Vừa rồi Hàn Huyền Đạo trước mặt mọi người hạ lệnh đánh chết hơn mười đại thần, đã làm cho nội tâm quần thần vô cùng hoảng sợ. Lúc này Hàn Mạc sau khi vào điện Càn Tâm, đại môn liền bị khóa, lập tức cảm thấy Hàn Mạc lúc này lành ít dữ nhiều. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn sẽ chết bên trong.
Có một số thần tử thậm chí đã thầm mắng hắn ngu xuẩn, nghĩ Hàn Mạc trong tay nắm 10 vạn hùng binh, lại độc thân hồi kinh, nếu phải bỏ mạng, thì đó thực là cái chết xuẩn ngốc.
Thực sự có một số người thở dài trong lòng, mặc dù cảm thấy Hàn Mạc hồi kinh cứu thân nhân chính là một người con chí hiếu, nhưng tự chui đầu vào lưới tìm đường chết, cũng thực là ngựa non háu đá mà thôi.
Ánh mắt quần thần nhìn chằm chằm vào hai võ sĩ bạch giáp, chỉ còn chờ Hàn Huyền Đạo một lần nữa đi ra, tuyên bố nghịch tặc Hàn Mạc đã bị chém đầu.
Hàn Mạc nhìn Hắc bào nhân, cuối cùng thở dài:
- Như thế xem ra, hết thảu đều đúng như dự đoán. Ngươi âm thầm cấu kết Phong quốc, đến Bố Tốc Cam cũng trở thành tay sai của ngươi. Ngươi quả nhiên là thần thông quảng đại.
Hắc bào nhân kia lạnh nhạt:
- Mỗ không phải là tay sai của hắn, chỉ là mỗi người có một nhu cầu riêng mà thôi. Hàn Mạc, ngươi vốn không nên trở về.
- Bố Tốc Cam, ngươi cũng nên biết, ta đã bí mật điều ba vạn quân binh, đang chuẩn bị tiến đánh Sơn Nam quận, chỉ sợ binh sĩ Sơn Nam quận dưới tay ngươi sẽ không được bao lâu nữa.
Hàn Mạc thản nhiên:
- Ngươi không lo cầm quân, chỉ có thể nhìn sói con của ngươi chạy trở về núi rừng Phong quốc.
Bố Tốc Cam mặt lạnh băng:
- Miệng lưỡi lợi hại, đúng là khôi hài. Cho dù như lời ngươi nói, ngươi thật sự phát binh ba vạn đánh Sơn Nam quận, nhưng đến lúc đó, mỗ dẫn theo đầu ngươi, đủ để lui địch.
- Ngươi quá tự tin!
Hàn Mạc lắc đầu:
- Xem ra ngươi thực có cảm giác mình là vô đich thiên hạ. Ngươi muốn lấy đầu ta, hãy xem trường tiên kia có đủ rắn chắc?
Hàn Nguyên lên tiếng:
- Hoàng hậu ở đâu?
Hàn Huyền Đạo ho khan một tiếng, rất nhanh, từ bên cửa hông đi ra một người, sắc mặt tái nhợt. Nàng dìu theo một người, chính là Hàn Tần thị ăn mặc theo lối cung nữ.
Hàn Mạc cùng Hàn Nguyên nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Hàn Thục đều chấn động, phát hiện ra Hàn Tần thị, sắc mặt càng đại biến. Hàn Nguyên không cầm lòng được, thất thanh nói:
- Mẹ, tỉ tỉ…
Trong lúc đó, lại thấy một gã Hắc y nhân đang đứng phía sau Hàn Thục. Hàn Mạc liếc mắt, nhận ra ngay Mục Tín Đông Hoa thính.
Mục Tín lạnh lùng:
- Tứ công tử, ta khuyên ngươi không nên lại đây.
Hàn Nguyên dừng bước, trong lòng hiểu Hàn Thục và mẫu thân đều nằm trong tay Mục Tín, trong lúc đó chỉ cảm thấy toàn thân muốn nổ tung, bỗng nhiên quay qua Hàn Huyền Đạo, giọng căm hận:
- Ta thật không ngờ… ngươi lại hèn hạ như thế…
Hàn Huyền Đạo thản nhiên:
- Được làm vua thua làm giặc, ta làm tất cả mọi việc, cũng chỉ là muốn hoàn thành đại nghiệp của Đông Hải vương.
Lão lạnh lùng liếc huynh đệ Hàn Mạc, chậm rãi:
- Lão Tứ, ngươi là người trung hậu, không giống Hàn Mạc xảo trá âm hiểm, ta chung quy vẫn là đại bá của ngươi, sẽ không cạn tàu ráo máng, chỉ cần ngươi đi theo đại bá, ngày sau sẽ thăng chức rất nhanh, đại bá thậm chí có thể phong cho ngươi làm Vương.
- Im ngay!
Hàn Nguyên hain mắt đỏ thẫm, nắm Hải Vương kích đến nổi cả gân xanh:
- Ngươi mở to mắt ra mà nhìn, Hàn gia chúng ta hiện đã thành thể thống gì? Đây… đều là do ngươi gây nên. Ngươi vì sao phải làm như vậy? Vì cái gì chứ? Ngươi đã từng ân cần dạy bảo chúng ta tương thân tương ái, để cho chúng ta đoàn kết một lòng, thế nhưng vì cái gì mà ngươi vi phạm lời thế, vì cái gì mà ngươi khiến thủ túc tương tàn?