Hàn Huyền Xương dẫn người tới chỗ Hàn Mạc xuống xe, bốn bề tĩnh lặng không một bóng người cũng không thấy Hàn Mạc đâu cả.
Mấy tên hộ vệ tìm xung quanh nhưng không dám gọi lớn, thiếu gia mất tích cũng chỉ dám lẳng lặng mà tìm. Nếu để những người có ý đồ xấu nghe được Ngũ thiếu gia bị mất tích không chừng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Hàn Huyền Xương vô cùng sốt ruột, đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy, có tên hộ vệ nói:
- Đại nhân, không thấy tung tích Ngũ thiếu gia, có cần mở rộng phạm vi tìm kiếm không ạ?
-Tiểu tử thối này, có thể đi đâu được chứ?
Hàn Huyền Xương chau mày, đêm thâu bốn bề tĩnh lặng, tối đen như mực, về lý mà nói thì giờ này Hàn Mạc không thể đi đâu được.
Hàn Huyền Xương đã nghĩ liệu có phải gia tộc khác âm thầm giở trò, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì khả năng này không cao, hiện giờ hai nhà Tiêu Tô đang dùng mọi cách lôi kéo Hàn gia, lúc này tuyệt đối không hạ thủ với đệ tử Hàn gia, còn về mấy gia tộc khác, Hạ Gia và Tiêu gia là một phe, có chung lợi ích với Tiêu gia, chắc cũng không làm chuyện hồ đồ, Hồ gia và Hàn gia là thông gia, còn lại Tây Môn gia và Phạm gia thực lực không mạnh, nếu ngầm ra tay với đệ tử Hàn gia vậy khác nào công khai tuyên chiến với Hàn gia? Tuy rằng nhất thời không tìm ra được kẻ nào đã ra tay nhưng chỉ cần Hàn gia dốc toàn lực điều tra là có thể tìm ai là kẻ đứng đằng sau vì vậy Tây Môn gia và Phạm gia cũng sẽ không dễ dàng động thủ.
Nhưng chớp mắt đã không thấy tung tích Hàn Mạc, sự tình thật đúng là rất kỳ lạ.
- Tạm thời các ngươi cứ tìm ở xung quanh.
Hàn Huyền Xương chau mày nói:
- Trong vòng một canh giờ nếu vẫn không tìm thấy thì phải gọi ảnh tự vệ đi tìm.
Ảnh tự vệ là tư binh của thế gia lúc cấp bách lắm mới dùng đến, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không tùy tiện dùng.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Ảnh tự vệ chính là màng bảo vệ bên cạnh thế gia. Lớp vỏ bảo vệ này phải đạt được trình độ không để bất kỳ thế lực nào biết rõ về thực lực của nó, một khi dùng đến, dựa vào tính cảnh giác của thế lực khác ít nhiều cũng để lộ một số dấu vết nên không phải vạn bất đắc dĩ không ai muốn dùng đến Ảnh tự vệ
Hàn Mạc mất tích đối với Hàn Huyền Xương mà nói đương nhiên là chuyện lớn.
Yến Kinh nước sâu, thế lực rối ren phức tạp, nghĩ đơn giản thì dường như các thế gia khác không có lý do ra tay với Hàn Mạc, nhưng trong chốn hoàng thành trang nghiêm này ai có thể đoán được âm mưu hiểm độc của các thế lực khác?
Hàn Huyền Xương thở dài, lẩm bẩm nói:
- Cha cũng không phải thực sự muốn con cưới con gái nhà họ Tiêu, con chạy cái gì mà chạy…!
…
…
Lúc đó có một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay từ phía Đông thành chạy về ngoại ô phía Tây, giống như một âm hồn dưới màn đêm của chốn hoàng thành, đánh xe ngựa là một tên hầu tử, tuy nhìn hắn rất gầy và nhỏ nhưng kỹ thuật đánh xe lại rất giỏi.
Hoàng thành không giống các nơi khác, tuy là nửa đêm nhưng binh lính áo giáp trong đội tuần tra đêm không ít, đi một đoạn lại gặp đội binh tuần tra, nhưng mỗi lần có ai đó đứng lên cản đường từ cửa xe lại thò ra một cánh tay, đó là tầm Huyền Thiết bài, một giọng trầm phát ra:
- Tây hoa thính ban sai!
Thế là trong lúc lính tuần tra ban đêm còn đang ngơ ngác, chưa kịp phản ứng gì, xe ngựa đã chạy nhanh như bay, nhìn lại chỉ thấy cái bóng.
- Sao? Tây hoa thính bắt đầu ban sai rồi sao?
Giáo uý đội tuần tra đêm nhìn thuộc hạ, khó hiểu.
Thuộc hạ cũng mơ hồ lắc đầu.
- Không phải vài năm mới ban sai sao? Đông hoa thính đang phô trương thanh thế, Tây hoa thính dám đánh tiếng sao?
Giáo uý tuần tra đêm nghi hoặc nói.
Có người hạ giọng:
- Tây hoa thính vừa mới có tân thính trưởng, nghe nói thính trưởng là đệ tử thế gia, lẽ nào không có chút việc cần làm?
Giáo uý đội tuần đêm hiểu ngay, gật gật đầu:
- Hiểu rồi.
Dừng một lúc mới nói :
- Tây thính bắt đầu ban sai chẳng phải muốn cướp nghề của Đông hoa thính hay sao? lẽ nào Đông hoa thính lại mặc kệ?
Có người muốn lấy lòng cấp trên, hạ giọng nói:
- Đại nhân, mọi công lao lâu nay của Đông hoa thính đều là do năm đó cướp của Tây hoa thính, bây giờ chỉ e là Tây hoa thính cũng muốn cướp lại .
Giáo uý tuần tra đêm ngạc nhiên nói:
- Hình như ngươi biết rất nhiều?
Người đó đắc ý nói:
- Tại hạ có người nhà là ban sai của Đông hoa thính, nên biết một chút.
Giáo uý tuần tra đêm lạnh lùng nói:
- Vậy hãy cẩn thận cái đầu của người, chuyện của hoa thính, người ngoài càng biết nhiều, đầu càng khó giữ, chỉ e người nhà của ngươi ở hoa thính cũng bị liên luỵ.
Người đó run run rồi nói:
- Đại nhân những điều tại hạ biết chỉ có như vậy thôi…!
Giáo uý tuần tra đêm khoát tay nói:
- Thôi, đùa chút thôi, chuyện hai hoa phòng chúng ta không quản, việc tuần tra này còn phải làm tiếp, tất cả cẩn thận cho ta, quay về ta dẫn các ngươi đến tửu lâu uống rượu.
…
Bên trong xe ngựa rộng rãi lại nhét đầy người.
Hàn Mạc nghiêng người dựa vào thành xe ngựa, ngồi bên cạnh hắn là một gã dáng người cao gầy, mặc dù đang ngồi nhưng đầu của gã dường như chạm vào nóc xe, còn ngồi đối diện gã là tên Bạch Dạ Lang mặc áo dài màu xám.
Trừ ba người ra trong xe còn có năm người mặc áo đen bịt mặt đang nằm ngổn ngang, không một ai nhúc nhích giống như xác chết vậy.
- Tấm huyết bài của ngươi cũng có tác dụng đấy chứ
Bạch Dạ Lang thản nhiên nói:
- Ít nhất thì cũng cướp được một cỗ xe ngựa!
- Không phải là cướp mà là trưng dụng.
Hàn Mạc mỉm cười, nhìn lướt qua một lượt bọn mặc đồ đen nằm dưới sàn rồi mới quay sang cười nói với tên vừa gầy vừa cao ngồi bên cạnh:
- Lần này phải cảm ơn các ngươi rồi.
- Diễm lão bản từ trước tới giờ nói chuyện đều giữ chữ tín, nếu đã đồng ý bảo vệ người thì sẽ không nuốt lời.
Gã cao gầy như ma nhếch miệng cười, nhìn Bạch Dạ Lang nói:
- Tuy nhiên nếu biết Dạ Lang đại nhân cũng xuất hiện thì huynh đệ chúng tôi cũng không cần ra tay. Mấy tên này tuy có chút võ nghệ nhưng gặp phải Dạ Lang đại nhân thì cho dù võ công của chúng có mạnh hơn vài lần cũng có tác dụng gì?
Gã cao gầy nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong mắt hắn ẩn dấu vẻ nghi hoặc khó hiểu. Hắn thực sự không thể hiểu nổi tại sao Bạch Dạ Lang lại xuất hiện trong tình cảnh này.
Lúc Hàn Mạc đối phó vòng vây của năm người mặc áo đen, với võ công của Hàn Mạc đương nhiên không phải là đối thủ của bọn họ, cho nên vào thời khắc đó gã và hầu tử rút cục đã ra tay.
Chỉ có điều bọn họ vừa lao ra thì đã nhìn thấy Bạch Dạ Lang.
Tuy năm tên áo đen thân thủ không tồi nhưng gặp phải mấy vị cao thủ võ lâm thì căn bản không cần đến vài hiệp là bị đánh bại hoàn toàn, hơn nữa lão còn ra tay rất mạnh, đến bây giờ mấy tên đó vẫn chưa tỉnh lại, tuy vẫn còn thở nhưng không biết lúc nào tắt thở.
Mấy nhân vật không rõ lai lịch, Hàn Mạc đương nhiên là muốn điều tra rõ ràng, đã ám sát mình mà không điều tra rõ hung thủ thực sự đứng đằng sau là ai thì làm Thính trưởng Tây hoa thính cũng uổng
Nhưng cũng không thể cõng mấy người này tới Tây hoa thính, may mà rẽ vào con đường này lại nhìn thấy chiếc xe ngựa, cũng không biết thân phân chủ xe là ai, uống say khướt đang nằm trong xe ngủ. Hàn Mạc vừa dơ tấm bài ra trưng dụng xe ngựa, trong lúc phu xe và mấy tên hộ vệ còn ngơ ngác nhìn hắn đã nhanh nhẹn vứt mấy người mặc áo đen lên xe, từ từ rời khỏi đó.
Hàn thính trưởng trước khi đi không quên đe doạ:
- Hoa phòng hành sự nếu tiết lộ sẽ giết cả nhà!
Bạch Dạ Lang nhìn Hàn Mạc, dường như có chút không vui, thản nhiên nói:
- Ta đã đợi ngươi một tiếng đồng hồ!
Hàn Mạc biết hắn có ý gì, hiểu được hắn đang chờ mình truyền thụ "cách đấu thuật" nghĩ là đợi không vội nên mới ra ngoài hít thở, vừa may thấy mình đang gặp nguy hiểm, vì "cách đấu thuật" mà Bạch Dạ Lang mới ra tay cứu.
Dù sao nếu Hàn Mạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì giấc mơ đột phá võ thuật của Bạch Dạ Lang khó mà thành hiện thực.
Tối hôm nay, Hàn Mạc đúng thật là phải cảm ơn lão, nhưng lúc đó điều làm hắn quan tâm nhất chính là mấy tên mặc áo đen này rút cục lai lịch thế nào, đang dò hỏi, đột nhiên nhíu mày nói:
- Còn có cả nữ nhân?
Rõ ràng hắn nhìn thấy trong số mấy người mặc áo đen có một người là nữ nhân. Lúc trước không nhận ra nhưng mà có lẽ là sau một lúc gây sức ép, nịt ngực của người phụ nữ bị tung ra, nhô lên cao cao nhìn rất rõ.
Hắn hỏi lão câu này, nhìn Bạch Dạ Lang, đã thấy Bạch Dạ Lang nhắm mắt, giống như đang dưỡng thần, lại nhìn gã cao gầy, chỉ thấy gã cười vẻ kỳ quặc không nói gì, trong lòng hiểu rõ, mấy người này tuy rằng ra tay giúp mình nhưng không hề muốn nhúng tay vào chuyện này.
Nghĩ kỹ cũng đúng, kỳ thực mấy người này đều là thế ngoại cao nhân, nếu không phải là cơ duyên trùng hợp thì ngay cả bản thân mình cũng không thể đi cùng họ, muốn họ cùng tham ra tranh chấp thị phi thực sự có chút khó khăn.
Trong xe nhất thời rất trầm lặng, không ai nói năng gì.
Xe chạy không biết bao lâu, gã hầu tử lên tiếng, giọng lanh lảnh chói cả tai:
-Ra khỏi nội thành, ngươi có thể đi được rồi.
Gã cao gầy không nói năng gì, chỉ hướng về phía Hàn Mạc cười cười, vén rèn cửa, lách ra ngoài, chỉ trong nháy mắt bên ngoài đã không còn một tiếng động.
Lúc này Bạch Dạ Lang mới mở mắt ra, như cười như không, nhìn Hàn Mạc nói:
- Ngay cả Diễm Tuyết Cơ cũng đã bị ngươi thu phục?
Sao y thị lại phái người ngầm đi bảo vệ ngươi?
Hàn Mạc cười lớn nói:
- Chỉ là một giao ước mà thôi.
Bạch Dạ Lang hừ nhạt một tiếng nói:
- Hàn Mạc, ngươi coi trọng giao ước lắm sao? lần sau ta cũng không có nhiều thời gian tiếp tục đợi ngươi đâu.
Rõ ràng lão còn chưa hết giận, liếc nhìn đám người mặc áo đen trong xe, thản nhiên nói:
- Hàn Mạc, nếu chuyện này xử lý không tốt ngươi sẽ rất phiền toái đó…!
- Sư huynh biết lai lịch của bọn họ?
Mắt Hàn Mạc sáng lên.
Bạch Dạ Lang ngẩn ra, hiển nhiên là cách xưng hô "sư huynh" này hắn nghe không thuận tai lắm, nhìn Hàn Mạc vẻ quái lạ rồi mới nói:
- Ngươi đã là người của Tây hoa thính nếu không thể điều tra đươc thân phận của bọn họ thì ngày tận thế cũng không còn xa đâu.
Hắn đứng dậy vén rèm của định xuống xe, dừng lại một lúc quay đầu lại, vẻ mặt rất kỳ lạ hỏi: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
- Ta đã từng kể với ngươi, ta đã đánh nhau với một người ở đường Tây một trận, ta đã thua hắn, ngươi con nhớ chứ?
Hàn Mạc gật gật đầu.
- Chủ nhân của bọn họ chính là hắn!
Bạch Dạ Lang lưu lại một câu nói rồi xuống xe, trong ánh mắt sợ hãi của Hàn Mạc, nhẹ nhàng đi xa.