Tiêu Linh Chỉ thấy Hàn Mạc đang nhìn mình, cũng không nháy mắt, khuôn mặt lạnh băng ửng lên như rặng mây đỏ, quay đầu đi, cảm thấy trên mặt nóng bừng, mặc dù giọng nói tức tối nhưng vẫn nhẹ nhàng:
- Ngươi … ngươi nhìn cái gì?
Hàn Mạc nhẹ nhàng cười, thấy Tiêu Linh đặt chén chà nóng trước mặt, không khách khí, vươn tay lấy chén trà của nàng uống một ngụm, cười nói:
- Đang khát miệng, quân sư chuẩn bị cho ta sao?
Tiêu Linh Chỉ nghe hắn nói khoác mà không biết ngượng, lại thấy hắn cầm uống chén trà của chính mình, dĩ nhiên đặt miệng đúng vào chỗ môi thơm của mình vừa rồi, trên mặt càng nóng bỏng, giọng nói vẫn lạnh lùng:
- Ngươi … ngươi muốn uống trà tự mình đi rót, vì sao lại muốn... lại muốn dùng của ta... Thật sự là... Thật sự là không biết xấu hổ… !
Hàn Mạc ra vẻ kinh ngạc nói:
- Quân sư, ý của ngài là nói … Ngài đã uống qua chén trà này?
Tiêu Linh cắn đôi môi đỏ mọng, hung hăng trừng mắt liếc Hàn Mạc một cái, lại không nói lời nào, bộ ngực sữa phập phồng, cũng không biết xấu hổ thành như vậy hay là tức giận thành như vậy, hai tay trắng nõn nà cầm lấy góc áo, cố sức mà vặn.
- Đúng rồi, ta tới đây là muốn nói lời cám ơn với quân sư.
Hàn Mạc không những không buông chén trà xuống mà lại thản nhiên quan sát chén trà, dường như đang tìm dấu vết cặp môi thơm của Tiêu Linh để lại trên đó, lại uống một ngụm mới nói:
- Thật ra ta không có cân nhắc tới có thể có người đốt lương, lại thật không ngờ có thể có người giết ngựa, quân sư thông minh hơn ta nhiều lắm, về sau còn muốn mời quân sư chỉ giáo nhiều …!
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ngươi là quan hộ lương, bảo vệ lương thực là chuyện của ngươi, vì sao ta phải bày mưu tính kế cho ngươi?
Hàn Mạc tủm tỉm cười nói:
- Quân sư không nên nói vậy. Ta vẫn coi ngài như người một nhà, chúng ta coi như là bạn tốt cùng trải qua mưa gió, hơn nữa từ trước tới này quân sư suy tính đề rất chu toàn, có ngài ở bên cạnh, lòng ta sẽ vững vàng hơn một chút.
Thấy Tiêu Linh như muốn nói gì, hắn cướp lời cười ha ha mà nói:
- Quân sư không cần coi nhẹ mình, cũng không cần vì ta là quan hộ lương thì xa lạ, chúng ta … vẫn là bạn tốt … !
Tiêu Linh Chỉ liếc Hàn Mạc, thản nhiên nói:
- Bạn tốt? Hàn đại nhân cất nhắc tiểu nữ. Tiểu nữ không dám trèo cao … Hơn nữa ta là người của Tiêu gia, ngươi thật muốn xem ta là bạn tốt sao?
Hàn Mạc nhíu mày trầm ngâm một lát rồi nói:
- Không thể phủ nhận, chúng ta khác chủ … Nhưng cũng không thể phủ nhận, sau khi quận Bột Châu bình định, ở sâu trong lòng ta chưa bao giờ xem quân sư thật sự là đối thủ …!
- Ồ !
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh nói:
- Hay là Hàn đại nhân cảm thấy tiểu nữ không xứng trở thành đối thủ của ngươi?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Tuyệt nhiên không phải. Quân sư thông minh cơ trí, bình tĩnh tỉnh táo, hơn nữa phía sau lại có Tiêu gia đỉnh núi lớn như vậy, ngài nói không phải là đối thủ của ta, điều này không ai có thể tin được. Chẳng qua con người của ta rất ít khi coi con gái thành địch... Cô gái đẹp như ngài, ta lại không muốn làm địch với ngài. Kỳ thật … ta cảm thấy ta là một người thương hương tiếc ngọc, muốn ta vươn tay bẻ hoa thật sự làm khó ta.
Hắn một bộ đương nhiên, Tiêu Linh Chỉ nhìn xem trong mắt, trong lòng thấy buồn cười, chút nữa phì cười, nhưng lại nhịn được, nghiêm mặt gắt một cái:
- Thật ra ta nghe không ít người nói, Hàn đại nhân là người lòng lang dạ sói, nếu thật sự trở thành kẻ thù của ngươi, ngươi cũng không hạ thủ lưu tình.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Là những ai đánh giá ta như vậy?
- Hàn đại nhân muốn ta nói ra một phần danh sách sao? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
- Ồ!
Hàn Mạc đưa ngón tay trỏ phải gãi gãi cái mũi, cười nói:
- Thôi không cần. Tuy nhiên quân sư cũng xem ta như vậy sao? Chắc là quân sư sẽ không tin những đánh giá này chứ?
Tiêu Linh Chỉ ánh mắt trong suốt nhìn Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hàn đại nhân cảm thấy ta nên xem như thế nào?
Hàn mạc nhún vai, nói:
- Kỳ thật ta cảm thấy trong lòng quân sư cảm thấy ta là người tốt … Ít nhất là một người vô hại!
- Ngài quả thật tự cho mình đúng.
Tiêu Linh tức giận nói:
- Chỉ sợ sở trường lớn nhất của Hàn đại nhân là tự biên tự diễn đúng không?
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Quân sư không nên hiểu lầm, ta nói như vậy là có căn cứ.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng chớp chớp cặp mắt xinh đẹp hoài nghi nói:
- Căn cứ? Căn cứ cái gì?
Hàn Mạc nâng chén tra lên, cuối cùng cũng tìm được dấu vết cặp môi thơm của Tiêu Linh vừa chạm lên, viền chén mang theo màu son, hắn hì hì cười, uống một ngụm chỗ màu son đó, cảm thấy trà uống từ đây có một mùi thơm đặc biệt, trong lòng rất thích, mà Tiêu Linh Chỉ là người thật khôn khéo, động tác của hắn tất nhiên là không thể gạt được Tiêu Linh Chỉ, nàng không thể kìm nổi khuôn mặt ửng đỏ lan đến đôi tai trong suốt trắng nõn….. Hàm răng cắn chặt, cúi đầu mắng một câu:
- Lưu manh …!
Hàn Mạc cũng không để bụng, trong lòng vui mừng, dưới đèn lẻ loi, cô nam quả nữ, nếu không thừa cơ đùa giỡn lưỡng tiếp, sẽ mất đi nhiều hứng thú, huống chi có thể khiến khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp đó ửng đỏ, đó cũng là một loại cảm giác thỏa mãn cực kỳ thích thú, hắn thản nhiên nói:
- Căn cứ kỳ thật cũng rất đơn giản, nếu quân sư không cảm thấy ta là người tốt, không cảm thấy là người vô hại, chắc chắn không có khả năng một mình nói chuyện với ta ở trong phòng này, bởi vậy có thể thấy trong lòng quân sư cho rằng ta là một nam nhân tốt, đáng để tín nhiệm…!
- Ngươi …!
Tiêu Linh Chỉ tức giận không ngớt, nâng cánh tay ngọc chỉ ra cửa chính nói:
- Hàn Mạc, ngươi … Ngươi cút ra ngoài cho ta …!
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Ta không ra, ta và quân sư phải trò chuyện với nhau chứ.
- Ngươi … Lưu manh …Vô lại …!
Tiêu Linh Chỉ không thể ngờ da mặt Hàn Mạc lại dầy như vậy, nay mới hiểu được, bình thường là nam nhân nhã nhặn thanh tú, thật muốn lột cái mặt hắn ra, so với những người khác hắn vô lại hơn nhiều, nhưng nàng lại không biết, đường đường Hàn gia Ngũ thiếu gia, lúc trước ở quận Đông Hải chính là vô lại tao nhã vô lại số một!
Hàn Mạc ha hả cười, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, không có vẻ lỗ mãng, nghiêm nghị nói:
- Quân sư, kỳ thật … Ta thực sự muốn hỏi ngài, chẳng qua ngài có trả lời hay không tùy ngài quyết định!
Tiêu Linh Chỉ nhíu đôi mày liễu, nhìn Hàn Mạc nghiêm trang, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
- Quân sư, ngài là nghĩa nữ Tiêu Hoài Kim …Nhưng có phải ngài vốn cũng không phải là người Tiêu gia hay không?
Tiêu Linh Chỉ ngẩn ra, không thể tưởng tượng được Hàn Mạc nói tới vấn đề này, thân thể mềm mại của nàng run rẩy, vẻ mặt ảm đạm xuống, chăm chú nhìn ánh đèn lẻ loi, thản nhiên nói:
- Việc này, có quan hệ gì với Hàn đại nhân sao?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ta nói rồi, nếu quân sư không tiện nói cho ta biết, đương nhiên có thể không nói. Ta chỉ hơi hứng thú tới việc này mà thôi, nhưng có thể hơi mạo muội, quân sư không cần để ở trong lòng.
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên cười nói:
- Kỳ thật cũng không có gì không tiện nói, ta nợ Thái sư ân tình … chung quy phải trả.
- Người có thể coi trọng ân tình, không phải là người vô tình.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
- Tuy rằng quân sư dùng sự lạnh lùng bảo vệ bản thân, nhưng ta biết quân sư không giống với người của Tiêu gia …!
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh nói:
- Bảo vệ bản thân? Hàn Mạc, có phải ngươi cảm thấy mình rất thông minh? Ngươi cảm thấy mình hiểu ta rất rõ?
Hàn Mạc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Ta chưa bao giờ nghĩ như thế, ta chỉ mơ hồ cảm thấy, có lẽ quân sư có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Hơn nữa ta cũng hiểu được, dường như Tiêu gia coi quân sư trở thành công cụ đạt được lợi ích, rất nhiều chuyện nguy hiểm đều do ngài đảm nhiệm… !
- Hàn Mạc, ngươi câm mồm!
Tiêu Linh Chỉ thần sắc lạnh lùng:
- Ta cùng với Tiêu gia có quan hệ thế nào không cần ngươi đánh giá, càng không cần ngươi châm ngòi ly gián!
Sắc mặt Hàn Mạc trầm xuống, đứng dậy lạnh lùng nói:
- Châm ngòi ly gián? Được, Tiêu Linh Chỉ, nếu ngươi cho là như vậy, liền tính ta châm ngòi ly gián. Thế gia tranh đấu, ngươi lừa gạt ta, còn nhiều huyết quang, ta chỉ không muốn nhìn ngươi cuốn vào quá sâu …Con gái, vốn không nên quá dính líu tới máu tươi và cái chết, hoa tươi xinh đẹp héo tàn, là chuyện khiến người ta tiếc nuối.
- Héo tàn?
Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng nói:
- Hàn đại nhân hẳn là muốn giết ta?
Hàn Mạc dừng ở khuôn mặt hơi tái của Tiêu Linh Chỉ, tuy rằng xinh đẹp khác thường, lạnh lùng khác thường, nhưng yếu ớt cũng khác thường.
Thân thể mềm mại của nàng run nhẹ, tuy rằng vẻ mặt nàng rất kiên định quật cường, nhưng thân thể thon thả của nàng vẫn thể hiện nàng không biết làm thế nào.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Thôi, ta... Vừa rồi nói chuyện có chút chói tai, là ta sai lầm rồi, ngài đừng để ở trong lòng, coi như ta chưa bao giờ nói qua...!
Tiêu Linh Chỉ quay đầu qua, đôi mắt nhi có chút phiếm hồng, nhưng cũng không có nói.
Nàng thông minh sắc sảo, làm sao không rõ trong lời nói quan tâm ý tứ của Hàn Mạc, nàng tự nhiên cũng hiểu được, Hàn Mạc nói lời này cũng không có gì ác ý, lại càng không có cái gì là châm ngòi ly gián, nhưng …!
Giai nhân dưới đèn, đau buồn khiến người ta thương xót.
- Đã khuya rồi, quân sư sớm nghỉ tạm đi.
Giọng nói của Hàn Mạc trở nên dịu dàng, nổi giận với một cô gái không phải là một hành vi thân sĩ, cho dù cô gái có sai, người con trai cũng có thể rất thân sĩ mà gánh sai lầm:
- Dọc đường đi có cần cái gì cứ nói với ta… Hi vọng chúng ta đều có thể an toàn tới huyện Tịch Xuân… !
Hắn xoay người rời khỏi, chợt nghe Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói:
- Ban đêm có phải thay quân hay không?
Hàn mạc sửng sốt, chợt hiểu được ý tứ của nàng, gật đầu nói:
- Phải phân hai nhóm nghỉ tạm, nửa đêm là thời gian thay quân... !
Tiêu Linh Chỉ chậm rãi nói:
- Nếu thật sự có người động thủ, hẳn là ngay tại lúc thay quân, khi đó bọn lính đề phòng rất yếu, luôn sẽ sơ hở phòng bị một ít ... !
Nói tới đây, nàng liền không nói gì nữa.
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười, thấp giọng nói:
- Được, cảm ơn