Hàn Mạc hiểu ra, hạ giọng nói:
- Thế bá ta…ta xem hay là thôi đi … Trong quân còn có vụ việc, ta phải sớm trở về…
Hạ Học Chi nhẹ giọng cười nói:
- Thế chất, Ngự lâm quân có các vị tướng quân khác, họ đều có kinh nghiệm cầm quân, tuyệt đối không có vấn đề gì. Cháu nói vậy cũng chưa biết bảo bối kia thế nào, nhưng nếu báu vật đó là tuyệt thế giai nhân, thật khó khăn mới gặp lại. Thiên hạ này nam nhân luôn tha thiết mơ ước có được báu vật, thế chất cần gì phải cất công tìm kiếm, gặp được chỗ này, chẳng phải là cơ duyên?
Hàn Mạc ngại ngùng cười nói:
- Thế bá, ta …!
- Đi thôi, đi thôi!
Hạ Học Chi cười nói:
- Không nên để giai nhân chờ lâu!
Rồi kéo đi tới, trông giống như một trưởng giả khiêm tốn, tràn đầy hòa ái mỉm cười.
Cuối cùng Hàn Mạc đành chắp tay vào sân, đi đến cảnh cửa nhỏ phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa, không ngờ một không gian êm dịu mở ra.
Hắn quay đầu lại, thấy Hạ Học Chi đang nhìn, Hàn Mạc cười khanh khách, rồi đẩy cửa bước vào, trở tay đóng cửa lại luôn.
Hạ Học Chi nhìn thấy Hàn Mạc đi vào, trên mặt nổi ý cười, vuốt ve cái cằm đầy thịt, híp mắt, dường như nghĩ đến điều gì.
Bên cạnh có tiếng bước chân, giọng Từ tiên sinh vang đến:
- Chủ công !
Hạ Học Chi quay đầu lại nhìn thấy Từ tiên sinh thân áo dài khí chất tao nhã chỉnh tề đi tới, bước đi của y nhẹ nhàng, lại phóng khoáng linh động, khinh công quả thật không thấp.
- Tiên sinh, lúc nãy đó là Hàn Mạc!
Hạ Học Chi thản nhiên cười nói.
Từ tiên sinh đi về phía thân sau Hạ Học Chi nhẹ giọng hỏi:
- Chủ công đã nhìn ra tâm ý của hắn?
- Thiếu niên này lòng dạ cực thâm.
Hạ Học Chi bình tĩnh nói:
- Nếu nói thực nhìn thấu tâm tư của hắn, thật ta không dám xác định. Tuy nhiên xem ý tứ của hắn, hẳn là sẽ không bắt tay với Tô Khắc Ung. Tuy rằng chưa chắc sẽ đi cùng một chỗ với chúng ta, nhưng sẽ không đến mức nhúng tay vào chuyện bên này. Thiếu niên này là người thông minh, trên iệc rượu, hắn cũng nhìn ra thực lực của Hạ gia chúng ta, chỉ dựa vào một mình hắn, e rằng cũng khó. Tuy dưới tay có hai ngàn Ngự lâm quân, nhưng sẽ không dám ra mặt đối khánh với chúng ta, dù sao đây cũng là địa bàn của chúng ta mà!
Từ tiên sinh khẽ cười, nói:
- Chủ công chớ coi thường người này. Tại hạ đã âm thầm quan sát người này từ đầu tới cuối biểu hiện cực kỳ bình thản, nhân vật như vậy thật sự khó đối phó. Chúng ta đối với hắn phải cảnh giác, tuyệt đối không thể có chút sơ sẩy!
Hạ Học Chi gật đầu nói:
- Lời của Tiên sinh rất đúng. Tuy nhiên qua tối nay, chỉ sợ ngày mai thiếu niên này sẽ không đủ sức rời khỏi Xuân Viên!
Trên y hắn nổi ý cười quái dị:
- Thiếu niên háo sắc, có báu vật tuyệt thế, chỉ sợ Hàn Mạc lại mê mẩn đắm chìm trong đó.
Từ tiên sinh có chút suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chủ công, trước mắt cứ thử cách này, xem tâm tư của Hàn Mạc ra sao, bước kế tiếp xem hắn thế nào rồi hành động.
Đúng lúc đó chợt có tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, Hạ Học Chi quay đầu lại nhìn, đó là Tư Đồ Tĩnh.
- Đại gia, tối nay ta tức chết.
Tư Đồ Tĩnh oán hận nói:
- Tên Tô Khắc Ưng thật không biết phân biệt, ở trên Yến hội dám khiến ta khó chịu, thật muốn giết hắn ngay lập tức!
Hạ Học Chi chắp hai tay sau lưng, đi dọc theo một con đường đá phía trước, bình thản nói:
- Giết chết bọn họ? Nếu bọn họ vừa rời kinh ta có thể làm được.
Tư Đồ Tĩnh và Từ tiên sinh một tả một hữu đi theo cạnh Hạ Học Chi, dọc theo con đường nhỏ phía trước mà đi.
- Người của Đông hoa thính đang ém đầy ở quận Nghi Xuân!
Hạ Học Chi nói:
- Theo ta được biết bọn họ và Khánh quốc tử y vệ đã chạm trán vài lần, cả hai bên đều chết không ít người. Cũng có không ít người của Đông hoa thính chú ý tới chúng ta. Muốn giết chết người của Tô Khắc Ung, giống như bóp chết dễ dàng mấy con kiến. Tuy nhiên, Đông hoa thính đang chờ thời cơ, chúng ta mà động thủ, bọn họ sẽ lấy cớ đó mà giết chết chúng ta, những chứng cớ đó đến tay Tú công chúa, thật sự phiền toái rất lớn !
Tư Đồ Tĩnh hạ giọng nói:
- Đại gia kiêng è Đông hoa thính? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
- Ta chưa bao giờ là coi thường Đông hoa thính.
Hạ Học Chi lãnh đạm nói:
- Nhiều năm qua, trong triều đình, người các đại thế gia chết lạc vô số, tuy rằng các gia tộc tranh giành nhau, nhưng Đông hoa thính vẫn lặng yên không một tiếng động. Tô Khắc Ung dù sao cũng là phụng chỉ tới đây, muốn giết hắn phải có chứng cớ, vậy mất nhiều hơn là được, chuyện nhỏ làm hỏng chuyện lớn.
Fừng bước chân Tư Đồ Tĩnh liếc mắt một cái, nói:
- Tư Đồ huynh, ngươi hiểu rõ bản lĩnh Đông hoa thính hơn hẳn ta!
Tư Đồ Tĩnh nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ cứ nhìn Tô Khắc Ung không kiêng nể gì, làm càn làm bậy ở quận Nghi Xuân?
- Ít nhất vào thời điểm này chưa động gì đến chúng ta, nếu có động, chúng ta sẽ không thủ hạ lưu tình.
Hạ Học Chi thân hình mập mạp đi rất chậm, thoạt nhìn có vẻ rất cố sức, nhưng thanh âm lại rất bình tĩnh:
- Cho dù muốn giết cũng phải làm cho bọn họ chết một cách im hơi lặng tiếng… Ít nhất cũng không khiến Đông hoa thính có được dấu vết..
Từ tiên sinh chậm rãi nói:
- Quận thủ đại nhân, Tô Quan Nhai tại sao lại cử Tô Khắc Ung đến đây, ngài có hiểu được?
Tư Đồ Tĩnh nhíu mày nói:
- Tô Quan Nhai xem Tô Khắc Ung là thân tín!
- Đây cũng là một nguyên nhân, nhưng đó không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Từ tiên sinh khóe miệng nổi ý cười:
- Tô Quan Nhai phái Tô Khắc Ung đến đây đúng là coi trọng tính tình Tô Khắc Ung!
- Xin chỉ giáo cho?
- Tô Khắc Ung hành động theo cảm tính, tính tình ngay thẳng, không biết biến báo.
Từ tiên sinh hạ giọng nói:
- Người như thế không thích hợp lăn lộn trên quan trường. Nếu Tô Quan Nhai thật sự chỉ phái người đến quận Nghi Xuân để điều tra rõ việc thuế ngân, như vậy Tô Khắc Ưng tuyệt đối không phải là người thích hợp!
Hạ Học Chi chắp hai tay sau lưng, dừng trước mặt Từ tiên sinh hỏi:
- Ý của Tiên sinh là Tô Quan Nhai phái Tô Khắc Ung đến đây là có âm mưu gì khác?
- Đúng vậy.
Từ tiên sinh vẻ mặt thản nhiên:
- Nếu ta không đoán sai Tô Quan Nhai muốn Tô Khắc Ung chết vào tay chúng ta!
Tư Đồ Tĩnh lập tức giật mình, Hạ Học Chi lại híp mắt.
- Tô Khắc Ung tối nay trên Yến hội không hề cố kỵ mà trở mặt...
Từ tiên sinh nhìn Tư Đồ Tĩnh:
- Hắn hành động chẳng những chọc giận những người khác, mà Quận thủ đại nhân chịu không nổi, sinh ra sát tâm. Bởi vậy có thể thấy được, Tô Khắc Ung dễ dàng làm cho người ta nổi giận, cũng dễ dàng làm cho người ta sinh ra sát tâm, người như vậy …Tô Quan Nhai sao không thể hiểu rõ. Dừng một chút vì hơi trầm ngâm mới tiếp tục nói:
- Tô Khắc Ung tính tình ngay thẳng, phái hắn đến điều tra việc thuế ngân, hắn nhất định không biết biến báo, khư khu cố chấp điều tra, loại hầm cầu này giống như tảng đá, chỉ cần chúng ta không nhẫn nhịn được ra tay động thủ diệt trừ hắn chính là điều Tô Quan Nhai đang mong chờ. Tô Quan Nhai là muốn lấy Tô Khắc Ung làm mồi nhử, khiến chúng ta động thủ, Đông hoa thính lấy cớ chúng ta ám sát Tô Khắc Ung mà tiêu diệt …
Hạ Học Chi cười lạnh nói:
- Những lời nói của Tiền sinh đã khiến ta hiểu được rõ ràng. Ha hả, Tô Quan Nhai mở mồm không lộ răng, ngày thường ung dung thản nhiên, khi đã hành động thật sự ác độc. Nay Tô Khắc Ung là thân tín của hắn, tuy nói là đệ tử của Tô thị, nhưng hai người này có quan hệ từ thủa nhỏ, vì hạ bẫy chúng ta, hắn lại đem bạn từ thủa nhỏ ra làm con mồi dụ dỗ … tâm địa thật sự là rất ác độc !
Tư Đồ Tĩnh bừng tỉnh ngộ ra:
- Không sai, nếu thực tới tra án, phải phái người cẩn thận đa mưu túc trí, phái tảng đá Tô Khắc Ung tới tất có âm mưu.
Từ tiên sinh thản nhiên cười nói:
- Cho nên lời nói của Chủ công vừa rồi thật là thượng đạo. Chỉ cần nhắm mắt để cho hắn nhảy khắp nơi, khi vạn bất đắc dĩ thực muốn giết hắn, phải có một kế sách vẹn toàn, vừa phải cho hắn biến mất lại không liên lụy gì đến chúng ta …
Hạ Học Chi cười tủm tỉm nói:
- Tới lúc đó phải nhờ diệu kế của tiên sinh. Nếu không có gì xảy ra, bắt đầu từ ngày mai, chó điên Tô Khắc Ung này sẽ cắn Thanh lại ti nha môn không buông tay...
Tư Đồ Tĩnh lập tức nói:
- Đại gia yên tâm, Thanh lại ti tại hạ đã lo liệu kín kẽ, ta xem Tô Khắc Ung tra thế nào!
- Cho dù kín kẽ, vẫn có lỗ hổng.
Từ tiên sinh thản nhiên nói:
- Chủ công, ta đã nghĩ ra một chủ ý, khiến Tô Khắc Ung lâm vào cảnh cùng, chỉ có điều … phải hi sinh một người!
Hạ Học Chi nói:
- Mời tiên sinh nói!
Từ tiên sinh tiến gần đến bên tai Hạ Học Chi nhẹ nhàng nói vài câu, Hạ Học Chi đầu tiên là nhíu mày, lập tức nói:
- Tiên sinh có kế sách tiệt diệu… vì toàn bộ gia tộc, chết vài người cũng là việc bất đắc dĩ!
Tư Đồ Tĩnh nhìn Từ tiên sinh thì thầm, dường như có chút ghi hoặc, trong lòng tức giận, nhưng y cũng không dám biểu lộ chút bất mãn ra bên ngoài.
Hạ Học Chi nhìn quanh tiểu viện tử, đột nhiên vỗ vỗ tay, từ trong góc tối một người chui ra, quỳ gối xuống :
- Lão gia!
- Hãy đi báo tin cho Tiêu tiểu thư, cho Tiêu tiểu thư biết, Hàn Mạc đang ở cùng Hoan Hảo!
Hạ Học Chi thản nhiên nói.
Người đó lập tức lĩnh mệnh lệnh mà đi.
Từ tiên sinh khóe miệng nổi ý cười, Hạ Học Chi đã lắc đầu thở dài:
- Thái sư chi mệnh, đó là không thể không theo, người ta nói "hủy đi ba tòa miếu không hủy một môn thân", xem ra hôm nay ta phải hủy đi một cửa rồi
Hướng Tư Đồ Tĩnh nói:
- Tư đồ huynh, tiệc riệu còn lại tiếp tục sao?
Tư Đồ Tĩnh lập tức đáp lại:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên, ta lấy cớ có chút việc ra ngoài.
Hạ Học Chi cười nói:
- Bên kia còn một người quan trọng trong Yến khách phải tiếp, chỉ sợ Lăng đại nhân chờ sốt ruột, đi, Tư Đồ huynh, chúng ta đi kính Lăng đại nhân mấy chén mới được!
- Chính phải!
- Tiên sinh, Hàn Mạc bên này, người cho người theo dõi cẩn thận.
Hạ Học Chi híp mắt nói:
- Nếu là Hàn Mạc mê nàng Hoan Hảo, như vậy kế sách thứ nhất của tiên sinh chẳng khác nào có hiệu quả. Nếu không, mới có thể làm bộ như chúng ta thân cận, thực tế là có sở đồ khác, lòng dạ thiếu niên này chúng ta phải thật đề phòng…!
- Chủ công yên tâm, ta đã bố trí người trong phòng nghe ngóng!
Từ tiên sinh mỉm cười nói:
- Có thể gặp nàng ấy mà không si mê, thiên hạ này cũng không mấy người!