Tư Đồ Tĩnh thấy Hàn Mạc vẫn ung dung tự tại, không có gì là lo lắng cả, biết Hàn Mạc không dễ đối phó. Mục đích của y cũng không phải muốn dùng việc này để ép Hàn Mạc, hơn nữa, cho dù là Hàn Mạc có tội, cũng không dễ gì lấy mạng hắn được.
Y đã được Hạ Học Chi chỉ bảo là phải dùng việc này khéo léo cuốn Hàn Mạc vào mớ bòng bong của nó, để Hàn Mạc không còn thời gian tâm trí nào mà bận tâm tới chuyện khác.
Hàn Mạc là con cháu quý tộc, lại là quan hộ lương, nếu thật sự dính dáng đến án mạng đó, áp lực cũng không nhỏ.
-Hàn tướng quân, ngài hà tất phải cáu giận.
Tư Đồ Tĩnh giọng dịu đi khá nhiều:
-Phải trái đúng sai, cũng đâu phải chỉ bằng một vài câu nói là xong. Hàn tướng quân nói đúng, chuyện này… hay là chúng ta cùng phái người đi tìm thiếu phụ kia, chỉ cần nàng ta nhận lời đứng ra làm chứng, Hàn tướng quân đương nhiên trong sạch.
Hàn Mạc cười vui vẻ, chắp tay lại nói:
-Hàn Mạc nếu có gì thất thố, xin Tư Đồ đại nhân đừng trách.
-Không sao.
Tư Đồ Tĩnh vuốt râu:
-Trước khi làm rõ sự tình, sẽ phải làm phiền Hàn tướng quân vài lần. Chuyện này nếu chúng ta giải quyết tốt, bản quan cũng sẽ không trình lên Hình bộ và Đại lý tự. Nếu để họ nhúng tay vào, e rằng sẽ càng phiền toài hơn gấp bội, nói không chừng sẽ gây nên náo loạn.
Hàn Mạc lại cười:
-Ta cảm ơn đại nhân đúng là không hết thật.
Hắn khẽ nhíu mày, theo lý mà nói, trò chơi này của mình không lẽ bắt đầu có kết quả. Nhưng cũng không nghĩ được nhiều, đã nghe một hồi trống dồn vang lên, trầm thấp, trang nghiêm, "thùng, thùng", từ bên ngoài nha môn truyền vào.
-Tiếng trống kêu oan?
Hàn Mạc khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn về phía Tư Đồ đại nhân, thầm nghĩ: "Tư Đồ đại
nhân thật khéo sắp xếp, gọi ta đến dò xét rồi nhằm lúc này có người đánh trống kêu oan".
Tư Đồ Tĩnh cũng nhíu mày, không giấu nổi vẻ nghi hoặc.
Nghe tiếng trống cũng biết, rõ ràng là trống kêu oan đặt bên ngoài nha môn, nếu không phải là đại oan tình, thì không ai dám dễ dàng đánh lên cả.
Nha huyện ở các quận của nước Yến, có hai loại phương thức cáo trạng.
Thứ nhất là ở đệ đơn lên nha môn, sau đó chờ nha môn khai đường xử lý, thứ hai là đánh đống đòi thăng đường, án đương nhiên lớn hơn, cấp bách hơn.
Tư Đồ Tĩnh cười nói:
-Xử án đã có Hạ tri huyện lo đến, chúng ta không phải bận tâm. Hàn tướng quân, nếu là có công vụ thì có thể đi, khi nào tìm được thiếu phụ kia, lại phải phiền tướng quân quay lại vậy.
Hàn Mạc lắc đầu:
-Tư Đồ đại nhân, Hàn Mạc lại thấy có hứng thú với vụ án này. Đương nhiên, Hàn Mạc không muốn nhúng tay vào việc của địa phương, lại càng khuông muốn lạm quyền can thiệp, chẳng qua là tò mò muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Đại nhân cũng biết, hiện giờ huyện Tịch Xuân không phải thái bình gì, thám tử địch quốc rất nhiều, mỗi một đại án đều có khả năng liên quan đến địch quốc. Nếu là địch quốc cố ý gây náo loạn, ta đã lĩnh chỉ của Thánh thượng đương nhiên dốc toàn lực đối phó.
Tư Đồ Tĩnh đối với tiếng trống kêu oan này cũng có vài phần nghi hoặc
…
Đại sảnh của nha huyện Tịch Xuân, Hạ tri huyện uể oải thăng đường, hai nha dịch đứng hai bên, dựng đứng uy bổng, đao đeo bên mình, dáng điệu lờ đờ mệt mỏi như không còn sinh lực.
Một lão sư gia râu trắng đứng ở đại án bên cạnh, mặt mày cũng ủ rũ, mệt mỏi.
Hạ tri huyện được Hồng Ngộ Tu sắp xếp cho hai kỹ "chăm sóc" hắn rất chu đáo. Y đã trải qua một đêm tửu sắc ê hề ở hoa viên, dường như đã hơi quá độ. Hi kỹ nữ tinh thông thuật phòng the ở trên giường đã quần hắn một đêm tơi bời hoa lá, bây giờ chẳng còn chút tinh thần nào để mà thăng đường xử án nữa.
Nếu không phải là từ giữa các đại án oan có thể vớt ra không ít chất béo, y nhất định đã không gượng dậy nổi để mà thăng đường,
Tai nạn là lúc nhập nhèm đen trắng, đục nước béo cò.
Tiếng trống kêu oan gần như đã bẵng đi một thời gian không vang lên ở công đường của nha huyện Tịch Xuân, cho nên lúc này thu hút rất đông người qua đường kéo đến xúm đen xúm đỏ trước cửa nha huyện mà chỉ trỏ bàn tán.
Tiếng trống càng lúc càng dồn dập, đám đông xúm lại cũng càng ngày càng đông, không quá lâu, phía bên ngoài hàng rào dựng trước cổng nha huyện đã có tầng tầng lớp lớp người xúm tụm lại, trong đó có không ít người xiêm y lộng lẫy, cũng có không ít là thương hộ ở Tịch Xuân.
Ngồi trên ghế cao ngất ngưỡng, Hạ tri huyện che miệng ngáp một cái rõ to, vỗ mạnh kinh đường xuống bàn, choác, một tiếng vang lên, nghe hào sảng vô cùng, trong ngoài công đường bỗng nhiên im bặt. Hạ tri huyện dõng dạc:
-Kẻ nào đánh trống kêu oan? Cho vào.
Nha dịch hai bên đồng thanh hô: uy vũ, rồi thấy một tên nha sai dẫn một người vào thả ngay giữa sảnh, người nọ mặc áo màu lam, tiến lên quỳ xuống kêu lên:
-Tiểu nhân oan uổng!
Hạ tri huyện nghe giọng rất quen, nhíu mày quát:
-Dưới công đường là ai, mau xưng tên!
Người nọ chưa kịp trả lời, chợt nghe ngoài cửa có tiếng hô:
-Quận thủ đại nhân, Hàn tướng quân tới!
Hạ tri huyện sửng sốt, vội vàng bước xuống đi ra nghênh đón, gặp Tư Đồ Tĩnh và Hàn Mạc theo nhau bước vào, liền chắp tay cung kính:
-Hạ quan bái kiến Quận thủ đại nhân, Hàn tướng quân.
Tư Đồ Tĩnh thản nhiên:
-Hàn tướng quân nghe nói có án oan, muốn đến xem có liên quan đến địch quốc hay không? Ngươi cứ thăng đường xử án như bình thường.
Hạ tri huyện vội nói:
-Hai vị đại nhân, xin mời!
Hàn Mạc chắp tay sau lưng, nói:
-Ngươi đang điều tra đại án, ta cùng Quận thủ đại nhân cũng chỉ đứng bên cạnh nghe một chút thôi.
-Thưa đúng!
Hạ tri huyện vội sai nha dịch mang hai cái ghế đến, đặt hai bên, Hàn Mạc và Tư Đồ Tĩnh một tả một hữu cùng ngồi xuống.
Hàn Mạc cố ý đến. Tư Đồ Tĩnh là tò mò. Hơn nữa, y muốn đi theo Hàn Mạc, là không muốn thấy Hàn Mạc ở nha huyện dở trò.
Hạ tri huyện cung kính thi lễ một lần nữa, rồi mới quay trở về chỗ ngồi, cầm lấy kinh đường mộc, khác hẳn với lúc trước gõ hùng dũng xuống bàn, lần này thanh âm xem ra cũng nhẹ hơn.
-Dưới công đường là ai, có gì oan khuất, không mau nói.
Hạ tri huyện lại hỏi.
Kẻ đang quỳ dưới công đường lớn tiếng:
-Tiểu nhân là Điền Bố Nhân, là chủ tiệm gạo Điền gia, có việc oan khuất muốn dâng cáo trạng.
Hạ tri huyện nghe "Điền Bố Nhân" lập tức biến sắc, kinh hãi ra mặt, cứ như trông thấy quỷ. Y đúng là có đánh chết cũng chưa từng nghĩ tới, người ở dưới công đường chính là Điền Bố Nhân.
Y càng không thể tin, Điền Bố Nhân dám đến tận cửa nha huyện, khiếp sợ hơn là vì rõ ràng y đã cho người bảo vệ Điền phủ, Điền Bố Nhân làm thế nào mà thoát ra ngoài được.
Điền Bố Nhân lúc này đã ngẩng đầu lên, trên mặt có vẻ hoảng sợ, dường như có chút bất an, nhưng ngay lập tức trong mắt lóe hàn quang, hiển nhiên là rất giận giữ.
Hạ tri huyện liếc Hàn Mạc một cái, thấy Hàn Mạc dựa lưng vào ghế, dùng tay gãi gãi tai, xem ra rất nhãn nhã.
Không biết vì sao Hạ tri huyện thấy sống lưng lạnh ngắt.
Thái độ bình thản đến đáng kinh ngạc của Hàn Mạc xem qua có vẻ như là rất tự nhiên, nhưng trong lòng y lại cảm thấy hoảng hốt. Y thật sự không biết Điền Bố Nhân ở trước công đường sẽ nói cái gì nữa.
Y càng cảm thấy kinh ngạc là vì sao sự việc lại trùng hợp đến vậy.
Điền Bố Nhân thình lình đến dâng cáo trạng, lại đúng lúc Hàn tướng quân đang có mặt ở nha môn. Một sự trùng hợp chết người.
-Hạ tri huyện, mời ngài thẩm án!
Hàn Mạc thấy Hạ tri huyện đang ngồi trên công đường trán đổ mồ hôi, trong lòng không khỏi đắc ý, liền lên tiếng nhắc nhở.
Hạ tri huyện vội đáp:
-Thưa vâng!
Nhìn về phía Điền Bố Nhân, sẵng giọng:
-Điền Bố Nhân ngươi có gì oan khất? Tố cáo người nào?
Điền Bố Nhân cắn răng, lớn tiếng:
-Thảo dân tố cáo ông chủ của tiệm gạo Đại Hồng Hồng Ngộ Tu cưỡng đoạt gạo tích trữ của nông dân, tích trong kho rồi bán giá trên trời!
Lúc này, Tư Đồ Tĩnh cũng biến sắc, vẻ mặt lo lắng, quát:
-Điền Bố Nhân, ngươi thật to gan. Quan phủ vì phải kiểm soát được quá trình thông thương lương thực, sợ ngươi và các nhà khác tùy ý mà làm bậy, nên mới hạ lệnh cho phép duy nhất một đầu mối được kinh doanh là Tiệm gạo Đại Hồng. Ngươi tố cáo người khác, liệu có biết đạo lý này không? Chẳng lẽ nông thương các ngươi biết không thể mượn cơ hội này vơ vét của cải, nên sinh ra oán hận mà kinh động cả chốn công đường?
Tư Đồ Tĩnh cao giọng quát nạt, Điền Bố Nhân lập tức run lên, cúi đầu im lặng.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
-Tư Đồ đại nhân, nếu là liên quan đến Tiệm gạo Đại Hồng, thì phải chính ông chủ Hồng Ngộ Tu đến công đường đối chất. Hình như thẩm án như vậy mới là đúng chứ?
Tư Đồ Tĩnh nghiêm mặt nhìn Điền Bố Nhân, đôi mắt tràn đầy sát khí.
-Tốt lắm, Hàn tướng quân tạm thời vào hậu đường nghỉ ngơi.
Rồi cố nén tức giận truyền lệnh:
-Cho gọi Hồng Ngộ Tu!
Hàn Mạc lắc đầu cười:
-Cứ ở đây chờ đi, chỗ này cũng không tệ.
Hắn đương nhiên sẽ không thể theo Tư Đồ Tĩnh vào hậu đường, để lại khoảng trống cho bọn chúng. Từ giờ trở đi, Điền Bố Nhân quyết phải ở trong tầm mắt của hắn, đảm bảo không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hạ tri huyện lau mồ hôi trên trán, truyền lệnh:
-Cho triệu Hồng Ngộ Tu!
Nha sai lĩnh mệnh mà đi.
Hàn Mạc ngồi trên ghế, nhẫn nại chờ. Phía ngoài công đường, đám người vây quanh xem xử án ngày càng đông. Có khá nhiều người làm nghề buôn bán gạo, đặc biệt là ông chủ các tiệm gạo nghe nói người dâng cáo trạng chính là Điền Bố Nhân thì đều tò mò đến xem.
Trên công đường thốt nhiên im ắng dị thường. Hạ tri huyện, cùng Điền Bố Nhân đều đổ mồ hôi như tắm.
Vợ con của Điền Bố Nhân đều đã được mang đi chỗ khác lánh nạn, y cũng được người cứu thoát khỏi Điền phủ dặn dò mang theo cáo trạng đến công đường.
Tuy rằng trong lòng có chút bất an, nhưng đến lúc này, tên đã rời khỏi cung, không thể không bắn, đành phải đánh trống kêu oan.
Bầu không khí nặng nề đè nặng lên toàn bộ công đường.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Bên ngoài bắt đầu xôn xao, nha sai dẫn đến một gã thương nhân mặc áo dài màu tím, chính là Hồng Ngộ Tu. Hồng Ngộ Tu nhìn thấy Điền Bố Nhân cũng không khỏi giật mình, chắp tay nói:
-Thảo dân Hồng Ngộ Tu tham kiến Quận thủ đại nhân, Tri huyện đại nhân.
Y không biết nhiều về Hàn Mạc, hơn nữa, Hàn Mạc hôm nay mặc cẩm y, cho nên không biết phải xưng hô thế nào, đành chắp tay lại chào.
Hạ tri huyện đang định lên tiếng, đã thấy Hàn Mạc đứng dậy, chậm rãi đi đến bên Hồng Ngộ Tu, mỉm cười hỏi:
-Ngươi là ông chủ tiệm gạo Đại Hồng?
Hồng Ngộ Tu thấy thái độ của Hàn Mạc hòa ái, thân thiện, lại thấy có Tư Đồ Tĩnh ở đây, nên tưởng Hàn Mạc cùng cánh với mình, nên gật đầu rất thiện ý: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
-Tiểu nhân chính là chủ nhân tiệm gạo Đại Hồng, Hồng Ngộ Tu.
Hàn Mạc mỉm cười:
-Ông chủ Hồng có chức danh gì?
Hồng Ngộ Tu sửng sốt, nhưng rất nhanh, liền lắc đầu:
-Tiểu nhân chỉ là một thương nhân, không có chức quan gì!
Hàn Mạc nâng cằm lên, cười mỉm:
-Tốt, tốt!
Hồng Ngộ Tu ngẩn người không biết đầu cua tai nheo gì, đã thấy Hàn Mạc nâng đùi phải lên, nhanh như điện xẹt, tung một cước đá vào bụng Hồng Ngộ Tu. Cước này đủ mười phần công lực. Hồng Ngộ Tu cảm thấy bụng đau tê dại, cả người tựa như bị sấm đánh, ối lên một tiếng, đổ xuống đất, toàn thân co rút lại.