Mễ Hạo Nguyên dáng người lùn, thoạt nhìn có vẻ thật thà chất phác, có chút nghi ngờ hỏi:
-Ngươi… ngươi cho mỗ?
Hàn Mạc hướng về phía xe ngựa sang bên kia xem xét, vài tên tiêu sư và tiểu nhị đang nói chuyện nên cũng không chú ý bên này, mỉm cười, hạ giọng nói:
-Trước tiên hãy cất đi, đừng để bọn họ thấy, lúc đó có thể không tốt!
Hàn Mạc nói vậy, hai người mới xác định bạc này thật sự là cho họ, vẻ mặt kích động, không dấu được vẻ vui mừng, Đồ Lý Dã Dã hưng phấn nói:
-Chừng này tiền cũng đủ kiếm một cô vợ rồi…
Hàn Mạc nhìn hai người bọn hắn trên mặt nở nụ cười chất phác, nhưng trong lòng cũng cảm phục, xem ra người của nước Phong cũng không phải khó có thể kết giao
Dường như nghĩ đến cái gì , Mễ Hạo Nguyên nhíu mày nhìn Hàn Mạc, hạ giọng nói:
-Ý của ngươi…ta không rõ. Ngươi tặng bạc cho bọn ta như vậy là vì cái gì? Vô duyên, vô cớ không ai bỏ ra nhiều bạc đến thế đâu!
Hàn Mạc không ngờ rằng người này thoạt nhìn thì thật thà, chất phác nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc, mỉm cười nói:
-Quả thực với ta ngần ấy bạc thì thấm tháp vào đâu. Hai vị trên đường cùng nhau hộ tống. Hôm nay lúc gặp chuyện nguy hiểm hai vị dũng cảm ra tay. Ở nước Yến chúng tôi coi vậy là hiệp nghĩa. Người nước Yến rất kính nể cho nên trích ra một ít bạc cho các vị cũng là tỏ lòng khâm phục!
Mễ Hạo Nguyên và Đồ Lý Dã nhìn nhau trên mặt còn đọng vẻ nghi hoặc nhưng bọn họ cũng tin rằng những thương nhân ngoại quốc đều có rất nhiều tiền, ngần ấy bạc đối với thương nhân kia mà nói thật ra cũng chẳng thấm vào đâu. Lại nghe Hàn Mạc nói khâm phục, coi bọn hắn là nghĩa sĩ tâm trạng lạp tức vui hẳn lên. Đồ Lý Dã cười nói:
-Ngồi xuống nói chuyện đi!
Hắn dịch qua bên cạnh để cho Hàn Mạc ngồi xuống.
Hàn Mạc không khách khí mà ngồi xuống giữa hai người, cười nói:
-Không nói gạt các vị, ta đây lần đầu theo Thương đội tới nước Phong, mọi chuyện nơi đây đều không rõ, hơn nữa đến Phong Quốc cảnh sắc tuyệt đẹp, không muốn ngủ đang muốn tìm người nói chuyện.
Mễ Hạo Nguyên cười nói:
-Những lời này quả nhiên ngươi nói thật. Ai tới nước Phong của chúng ta đều nói Phong quốc phong cảnh rất đẹp.
-Mễ Hạo Nguyên!
Hàn Mạc nhắc một lần cười nói:
-Không biết có phải vị đại ca này mang họ Mễ?
Mễ Hạo Nguyên gật đầu nói:
-Không sai! Ta họ Mễ, người của trại Lạc Đồng!
Xong hắn chỉ vào Đồ Lý Dã và nói:
-Hắn cũng là người Lạc Đồng, tuy nhiên mang họ Đồ Lý.
Hàn Mạc gãi đầu, sở dĩ diện mạo hắn thanh tú, tuổi còn trẻ lại làm bộ ngây ngô quả nhiên không ai phát hiện được:
-Ha ha, người nước Phong các ngươi ta không thể hiểu được tại sao có khi là họ đơn có khi là song họ là sao?
Mễ Hạo Nguyên nói:
- Cũng không có gì kỳ lạ cả, nước Phong chúng ta còn có tam họ mà.
-Tam họ?
Đồ Lý Dã gật đầu nói:
-Nước Phong chúng ta song họ nhiều tuy nhiên còn có cả tam họ.
Hàn Mạc tròn mắt hỏi:
-Như vậy lúc ở trên đường gặp vị tướng quân kia hắn họ Y hay là họ Y Liên?
Mễ Hạo Nguyên hạ giọng nói:
-Hắn không phải là tướng quân gì hết! Nước Phong chúng ta chỉ có một vị tướng quân.Y Liên Liệt chỉ là vệ sĩ kỳ bản thứ nhất. Hắn ở trại Ngọc Tuyền, là người của Y Liên, hắn đúng là người của Thị tam gia.
Hàn Mạc không hiểu nên hỏi:
-Thị tam gia? Thị tam gia là cái gì vậy?
Mễ Hạo Nguyên nhìn Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Huynh đệ, ta nhìn ngươi không giống với người xấu cho nên ngươi hỏi ta, ta không trách. Nhưng ta cũng muốn nói cho ngươi biết ngàn vạn lần không nên hỏi nhiều như thế. Đây là thời buổi rối loạn nếu để người khác để ý thì ngươi sẽ bị nghi ngờ là thám tử.
Hàn Mạc ra vẻ giật mình nói:
- Nghiêm trọng vậy sao? Nhưng hai vị xem ta có giống với thám tử không?
Đồ Lý Dã cười ha hả nói:
- Nếu ngươi giống thám tử thì lúc ngươi đụng độ với dũng sĩ nước Phong ta sẽ không giúp ngươi mà ngược lại sẽ đem bắt ngươi. Hiển nhiên là có đánh chết ta cũng không tin ngươi là thám tử!
Mễ Hạo Nguyên cũng cười cười rồi mới nói:
-Thị tam gia là gia chủ phụng dưỡng nhà, quản lý chuyện trong hàng rào, triệu tập nhân thủ, tổ chức vây bắt, xây dụng phòng xá… đều là do Thị tam gia làm.
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Trong từng cái hàng rào, đều có Thị tam gia. Bọn họ nhân số chiếm phần đông. Phong dũng sĩ đều được lựa chọn trong các hàng rào đó. So với võ sĩ Dân Gia, hướng ngân của họ hơn rất nhiều.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, nghe Mễ Hạo Nguyên nói như vậy hắn ít nhiều cũng hiểu được phần nào, cùng là người Phong Quốc nhưng lại phân biệt cấp bậc sâu sắc.
Tầng cao nhất là giai tầng quý tộc, thấp một tầng là Thị tam gia, mà người bình thường vào ở Kim Tự Tháp là tầng thấp nhất.
- Hôm nay trên đường chúng ta đụng với đám Phong dũng sĩ có phải đều là người Thị tam gia?
Đồ Lý Dã gật đâu: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.com
- Đều là người của Thị tam gia.
Nhưng ngay lập tức lắc đầu, có chút buồn bực:
-Hôm nay vốn nghĩ muốn giúp bọn hắn bắt lấy Hồng đầu nhân. Nếu không có ta và Mễ Hạo Nguyên chống đỡ làm sao bọn hắn có thể bắt được Hồng đầu nhân dễ dàng như vậy?
Mễ Hạo Nguyên trong mắt cũng lộ ra vẻ bất mãn:
- Thôi đi, đừng nói lại điều đó. Bọn họ không phải là người chúng ta có thể khiêu khích. Bọn họn có giết ta cũng không phải đền mạng. Nhưng chỉ cần chúng ta làm họ rách một tý da thì cũng là tử tội rồi!
Hàn Mạc nhíu mày. Mễ Hạo Nguyên nói câu này, hiển nhiên là như trút giận. Hôm nay ở trên đường ra tay vì Phong dũng sĩ ngăn trở Hồng đầu nhân, mà đám Phong dũng sĩ lại không chút nào biết ơn, cho nên này hai gã võ sĩ Dân Gia canh cánh trong lòng, trong lòng bất mãn.
Tuy nhiên chỉ qua vài lời nói cũng có thể nhìn ra, người dân cùng Thị tam gia mâu thuẫn không phải ít, chẳng qua là để trong lòng mà thôi.
Màn đêm yên tĩnh, bỗng nhiên cách đó không xa xuất hiện mấy người thoạt nhìn cách ăn mặc như là người của nước Phong nhưng thắt lưng lại mang bội loan đao. Bọn họ đến chỗ nghỉ của Thương đội dạo qua trước cửa một vòng rồi rời đi rất nhanh.
Đồ Lý Dã thấp giọng nói:
- Đây là võ sĩ của Tháp Lý Lạc. Là xem các ngươi có phải ngẫu nhiên đi qua?
Hàn Mạc gật đầu, xem ra người nước Phong có tinh thần cảnh giác rất lớn.
…
Y Liên Liệt tuy rằng không phải là nhân vật lớn, nhưng vẫn là Phong dũng sĩ vệ kỳ bản, hơn nữa, nhóm Phong dũng sĩ này bất luận thế nào cũng là những võ sĩ tinh nhuệ nhất. Chỉ luận xuất thân là người của Thị tam gia, trong Tháp Lý Lạc nho nhỏ cũng chẳng khác nào Ngự Lâm Quân nước Yến trú chân ở chỗ thôn trang. Một số ít nhân vật tai to mặt lớn trong Thác Lý Lạc đã nhanh nhẹn chuẩn bị tiệc tối phong phú khoản đãi họ.
Ngoại trừ vài tên trông coi Hồng đầu nhân, còn những người khác đều thoải mái ăn uống. Cơm no rượu say một đám Phong dũng sĩ mới quay trở lại sắp xếp chỗ nghỉ tạm.
Y Liên Liệt uống rất nhiều rượu. Ra tới cửa, hắn cảm thấy trong người nóng ran, trong cơ thể máu dường như cũng nóng lên.
Say khướt đi vào một phòng ở chân núi, trước cửa có ba gã Phong dũng sĩ canh gác, nhìn thấy Y Liên Liệt đến bọn chúng đều vòng tay thi lễ. Y Liên Liệt đẩy cửa vào trong phòng. Trong phòng Hồng thủ lĩnh đang bị trói chặt.
Thật ra gian phòng này vốn là chỗ dùng để khiển trách, giam giữ những người mang tội.Bên trong có mấy cây cột, cô nương áo đen và gã áo đen bị trói chặt ở cây cột lớn.
Hai người này trên người đầy thương tích lại bị trói chặt điều này chứng tỏ bọn Phong dũng sĩ cực kì kiêng dè họ.
Trên tường còn treo cả roi da có lẽ là dùng khi trừng trị phạm nhân.
Nam tử bận y phục màu đen lúc này đầu nghẹo xuồng hiển nhiên là đã kiệt sức. Thế nhưng khi nghe tiếng mở cửa cô nương áo đen lập tức ngẩng đầu nhìn Y Liên Liệt đang tiến vào, trong mắt hằn lên vẻ căm thù. Chỉ có điều trên miệng nàng bị buộc chặt có muốn nói cũng không thể nói được.
Nếu ánh mắt đó có thể giết người thì lúc này Y Liên Liệt đã bị ánh mắt của cô nương áo đenn giết chết.
Y Liên Liệt đã ngà ngà say, liếc cô nương áo đen một cái rồi đến bên tường gỡ sợi roi da xuống, từ từ tiến đến bên nàng. Một tay hắn vươn ra chộp lấy cằm nàng nở nụ cười dâm đãng nói:
- Ta đã nói với ngươi rồi, đêm nay ngươi nên hầu hạ ta cho tốt.
Mặc dù ánh mắt của nàng chứa đầy hận thù nhưng trong sâu thẳm con ngươi cũng vẫn toát lên vẻ hãi.
Nàng lắc đầu, muốn tránh bàn tay của Y Liên Liệt đang vuốt ve trên mặt nhưng nàng bị trói chặt không thể giãy dụa. Y Liên Liệt nở nụ cười gian ác, bàn tay thô ráp của hắn sờ soạng trên gương mặt của nàng một hồi mới lui về phía sau hai bước, vung roi da quật mạnh vào người nàng oán hận nói:
- Ngươi cũng biết vì đuổi bắt ngươi và Hồng đầu nhân mà dọc đường bọn ta đã tổn thất hơn mười người. Mặc dù bắt được ngươi nhưng khi trở về ta vẫn bị trách phạt. Nên ta quay lại trừng phạt cho hả giận.
Cô nương bị roi quật vào nhưng không tỏ ra đau đớn, nỗi sợ hãi vừa mới xuất hiện đã biến mất thay vào đó là thái độ khinh thường.
Tuy nàng không thể nói nhưng ý tứ cũng rõ ràng. Trong mắt nàng không coi Y Liên Liệt là nam nhân, trút giận lên một người đàn bà.
Y Liên Liệt sau khi quật mấy roi thấy cô nương áo đen không hề sợ hãi, ngược lại trên mặt còn lộ ra vẻ khinh miệt điều này làm cho hắn càng thêm tức giận, vứt roi hắn xông lên phía trước, bàn tay to bè từ phía sau vào sờ cái mông đầy đặn của nàng.
Một tay hắn bóp cái cổ trắng ngần của nàng, tay kia vẫn vuốt ve trên mông của nàng, miệng hắn thở hổn hển nồng nặc mùi rượu trong đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.
Cô nương áo đen nhắm nghiền mắt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.