Phong Dũng Sĩ là quân thủ vệ Phong Quốc trong thành Thần Sơn, thuộc về võ sĩ tinh nhuệ của Phong Quốc, Vệ Kỳ Bản là tướng lãnh bậc trung của Phong Dũng Sĩ, coi như một nhân vật có cân lượng.
Hai gã võ sĩ thủ quan cung kính, một người trong đó bẩm:
- Hồi bẩm Vệ Kỳ Bản, đây là thương đội nước Yến, hai người thuộc hạ hộ tống bọn họ tới hiệu buôn Quan thị!
Y Liên đáp:
- Hóa ra là hiệu buôn Quan thị nổi danh.
Thiết Khuê xuống ngựa, chắp tay nói:
- Không dám nhận, chẳng qua chỉ thành thật buôn bán!
Y Liên Liệt cười ha ha hỏi:
- Tâm tình mỗ không tồi, không bằng ngươi tỷ thỉ với mỗ một phen, xem võ sĩ nước Yến ngươi lợi hại, hay là võ sĩ Phong Quốc mỗ lợi hại!
Thiết Khuê vẻ mặt điềm tĩnh lắc đầu nói:
- Chúng tôi chỉ đến Phong Quốc buôn bán, cũng không phải tới so sánh võ nghệ với võ sĩ Phong Quốc!
Y Liên Liệt lộ ra nụ cười khinh miệt:
- Hay là ngươi sợ hãi? Sợ thua trong tay võ sĩ Phong Quốc ta?
Thiết Khuê nhìn Y Liên Liệt, không hề siểm nịnh:
- Nếu đại nhân có hứng thú mà nói, có thể tới nước Yến ta tìm võ sĩ Đại Yến ta thử tài… Nếu đại nhân chỉ hứng thú khiêu khích thương nhân nước Yến, tại hạ rất lấy làm thất vọng!
Hàn Mạc nghe Thiết Khuê nói, khóe miệng lộ ra nụ cười, vốn tưởng rằng Thiết Khuê là con nhà võ, chưa chắc có thể nói, nhưng hiện giờ xem ra, tài ăn nói của Thiết Khuê quả thật không kém.
Y Liên Liệt biến sắc, bàn tay to nắm chặt vỏ đao, võ sĩ thủ quan bên cạnh vội vàng bước lên phía trước, cung kính nói:
- Vệ Kỳ Bản… bọn họ quả thật là thương đội!
Vốn Y Liên Liêt bị một câu của Thiết Khuê làm cho hơi tức giận, nhưng một câu của võ sĩ thủ quan, lập tức khiến hắn tỉnh ngộ lại.
Phong Quốc có chính sách bảo vệ thương đội bên ngoài tới, thân là Phong Dũng Sĩ thủ vệ trong thành, tất nhiên càng phải tuân thủ quy củ Phong Quốc, tuyệt đối không được làm khó thương đội từ bên ngoài tới, nếu lộ liễu ra tay với thương đội nước Yến ở đây, sau này đừng nói chức quan Vệ Kỳ Bản này của hắn không đảm bảo, chỉ sợ tính mạng cũng khó giữ.
Chỉ có điều vẻ mặt không chút sợ hãi này của Thiết Khuê khiến Y Liên Liệt cảm thấy rất mất mặt, cứ lui bước như vậy, lại có chút không muốn, lúc này một gã võ sĩ tới bẩm:
- Vệ Bản Kỳ, đã chết một người!
Y Liên Liệt nhíu mày lạnh lùng cười với Thiết Khuê, lúc này mới về. Chỉ thấy nam tử áo đen thể lực không chống đỡ được mà ngã xuống đất lúc nãy vẫn không nhúc nhích, Y Liên Liệt dùng chân đá đá, lập tức ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở, cũng không có hô hấp.
- Vệ Kỳ Bản, thi thể này có mang về hay không?
Bên cạnh có người hỏi.
Y Liên Liệt mắng:
- Một ngày đường, mang theo xác chết làm cái rắm à!
Hắn quay đầu phân phó hai gã võ sĩ thủ quan cách đó không xa:
- Các ngươi tìm một chỗ chôn cái xác này đi!
Hắn nhìn về phía cô gái áo đen trợn mắt nhìn mình nói:
- Mỗ để người ta mai táng đồng bạn của ngươi, đó là xem trên mặt mũi của ngươi, phần ân tình này, tối nay, ngươi phải dùng cái mông lớn của ngươi cẩn thận hầu hạ mỗ, ha ha ha…!
Hai tên võ sĩ nâng cái xác lại, để bên cạnh thương đội.
Y Liên Liệt vung tay lên nói:
- Giải bọn họ về lĩnh thưởng!
Các Phong Dũng Sĩ lúc này mới áp giải cô gái áo đen và một người áo đen khác, dưới sự dẫn đầu của Y Liên Liệt, quay trở về. Nguồn truyện: TruyệnFULL.com
Chờ các Phong Dũng Sĩ rời khỏi, hai võ sĩ thủ quan mới tiến tới nâng thi thể kia vào trong rừng. Thiết Khuê nhíu mày nhưng cuối cùng chỉ phân phó mấy tên tiêu sử đi theo vào rừng, giúp đỡ xử lý thi thể.
Mọi người trong đoàn xe cũng tạm thời nghỉ ngơi, lấy túi nước ra uống.
- Thiết tiêu đầu, Hồng đầu nhân là có ý tứ gì?
Hàn Mạc rốt cục hỏi:
- Hai người áo đen này đều là Hồng đầu nhân sao? Ta nghe không quá rõ ràng!
Thiết Khuê trầm ngâm một chút mới trả lời:
- Hồng đầu nhân… là loạn đảng trong miệng người Phong.
Hắn dừng một chút, mới thấp giọng nói:
- Một năm trước Phong Quốc bắt đầu nội loạn, chia ra làm hai phái, một phái đeo khăn trùm đầu màu hồng, đánh hơn nửa năm, phái khăn trùm đầu hồng bị đánh bại, thực lực ngày càng yếu… Hiện giờ còn không ít loạn đảng Hồng đầu nhân chưa bị quét sạch, cho nên Hắc đầu cân đang lục soát chung quanh tìm dư đảng của Hồng đầu cân… !
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Vì sao lại đánh nhau?
Thiết Khuê thản nhiên nói:
- Ta cũng không biết… Chẳng qua chuyện người Phong, chúng ta biết càng ít càng tốt, cầu tài mà thôi, không nên cuốn vào trong chuyện thị phi của Phong Quốc!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, cũng không hỏi nhiều.
Đợi chôn xong thi thể, trời đã âm u, Thiết Khuê triệu tập mọi người n hanh chóng lên đường, cao giọng nói:
- Phía trước là Tháp Lý Lạc của Miêu Y trại, tới nơi đó có thể tá túc nghỉ ngơi, nhanh một chút, không dễ đi đêm trong rừng tậm Phong Quốc!
Cũng may tất cả mọi người trong thương đội đều cưỡi tuấn mã, chỉ trong chốc lát, liền vượt qua các Phong Dũng Sĩ đã sớm xuất phát, bọn họ đi bộ, hơn nữa cô gái áo đen và đồng bạn nàng bị thương đi rất chậm, Hàn Mạc vừa mới đi qua bên người cô gái áo đen, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng thấy rõ ràng trên mặt nàng lộ vẻ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi, đi đường khập khiễng, trên mặt lại không chút sợ hãi, xem bộ dáng, giống như là một cô gái can trường tới pháp trường, trong đôi mắt kia toát ra vẻ khinh thường.
Chỉ nửa khắc thương đội liền vượt qua các Phong Dũng Sĩ, rất nhanh liền bỏ các Phong Dũng Sĩ xa xa phía sau.
…
Miêu Y trại Nam Quận là một trong bốn trại lớn của Nam Quận, trong quốc gia rừng rậm liên miên không dứt này, Miêu Y trại có phạm vi năm trăm dặm, trong trăm dặm rừng rậm lại có hơn mười Lạc tụ cư, có Lạc ở sâu trong rừng, lạc gần chỗ thương đội nhất là Tháp Lý Lạc của Miêu Y trại, mọi người của Tháp Lý Lạc đều là người Tháp Lý gia, có bảy tám trăm người, chỉ có thể xem là một Lạc bậc trung trong vô số Lạc của Phong Quốc, một số Lạc lớn, có thể có Lạc hơn một ngàn người, chẳng qua cũng có Lạc nhỏ có ba bốn trăm người, trong trại lớn của Phong Quốc, danh vọng Lạc nhỏ cũng thấp hơn nhiều.
Mặt trời lặn phía tây núi, trong rừng tự nhiên có vẻ u ám, càng đi sâu trong rừng, thậm chí đoàn xe có thể nghe được phương xa mơ hồ truyền đến tiếng hổ báo rống.
Phòng xá dân chúng Phong Quốc đều xây bằng cây cối, khu quần cư của Tháp Lý Lạc xây dựa vào núi, từ chân núi tới sườn núi, hơn trăm gian nhà gỗ trên núi non trùng điệp, mà cây cối nơi này thưa hơn chỗ khác không ít, tuy rằng vẫn tràn đầy màu xanh khó có thể thay đổi ở Phong Quốc, nhưng giữa rừng núi này, cũng có thể tận tình thưởng thức nghệ thuật xây dựng độc đáo của người Phong.
Phòng xá Phong Quốc, nếu muốn dùng một từ để hình dung, đó là tràn đầy linh khí, có lẽ cảnh đẹp mang đến cho người Phong linh khí trời sinh, tuy rằng phòng xá của bọn họ kiến tạo bằng tay người, nhưng dường như có thể dung hợp trong rừng núi, không lộ ra vẻ cứng ngắc, là một thể với rừng núi.
Hàng năm thương đội đều phải đi qua chỗ này, cho nên rất rõ ràng quy củ nơi này, tới Tháp Lý Lạc, Thiết Khuê mang theo một gã võ sĩ Phong Quốc vào Lạc thương thượng, những người khác chờ tại chỗ, không bao lâu, hai người quay về, còn mang theo một người Tháp Lý Lạc. Dưới sự dẫn dắt của người Tháp Lý Lạc, mọi người tiến tói trước mấy gian phòng dưới chân núi, mà lúc này, sắc trời cũng hoàn toàn tối, Tháp Lý Lạc đã lên đèn, từ phương xa nhìn lại, giống như ngôi sao trong rừng núi vậy.
- Đây là phòng ở Tháp Lý Lạc chuyên dùng để tiếp đón thương đội!
Trầm Lão Tam chỉ vào năm sáu gian phòng dưới chân núi nói:
- Chẳng qua sau khi vào ở, cũng không thể tùy ý đi lại trong Lạc, tốt nhất thành thật ở trong phòng, nếu bị bọn họ phát hiện người của chúng ta đi lại chung quanh, sẽ gặp phải phiền toái.
Hàn Mạc gật đầu, xuống ngựa nhìn về sườn núi, chỉ thấy một đám thiếu niên Phong Quốc để thân trên trần, đang ngồi trên sàn trước một gian phòng chế bằng gỗ, nhìn thương đội từ xa.
Thiết Khuê sai người đưa xe ngựa tập trung tới trước phòng xá, phân công người bảo vệ, lại phân phát lương khô, dặn mọi người nghỉ ngơi sớm, không được ra ngoài một mình.
Sau khi Thiết Khuê dặn mọi người, hai gã võ sĩ Phong Quốc lại dặn một lần, có vẻ rất nghiêm túc, toàn bộ người đoàn xe cũng biết quy củ, đều gật đầu xưng được, phân ra bảy tám người bảo vệ hàng hóa ngay trước phòng, những người khác chia ra nghỉ tạm ở ba gian phòng.
Hàn Mạc dùng lương khô xong, lúc này mới rời cửa đứng trước phòng hít thở không khí, tuy rằng không thể đi quấy nhiễu cuộc sống của người Tháp Lý Lạc, nhưng đi lại trước phòng cũng được phép.
Hắn nhìn về phía sườn núi, chỉ thấy nhiều ngọn đèn dầu, rất u tĩnh, cũng không huyên náo, tuy rằng cúng nhìn thấy mấy bóng người Tháp Lý Lạc qua lại trong phong, nhưng phần lớn mọi người dường như đều đã đi nghỉ.
Không khí trên núi trong lành khác thường, một cơn gió thổi tới, tiến vào mũi Hàn Mạc, chẳng những Hàn Mạc không có buồn ngủ, tinh thần phấn chấn không ít.
Nhưng vào lúc này, liền thấy cách đó không xa xuất hiện một đám người, đốt đuốc, tuy không thấy rõ mặt đám người kia, nhưng thấy rõ quân trang của họ, đúng là các Phong Dũng Sĩ tiến tới sau, nhìn bộ dáng bọn họ, hiển nhiên cũng muốn nghỉ tạm một đêm ờ Tháp Lý Lạc.
Phong Dũng Sĩ không giống thương đội, là tướng sĩ tinh nhuệ của Phong Quốc, đãi ngộ tự nhiên không giống thương đội bình thường, sớm có Lạc trưởng dẫn người ra chờ đón, lại đưa đám người kia tới phòng xá lớn ở sướn núi.
Hai gã võ sĩ thủ quan vừa theo thương đội đi ra cửa, nhìn thấy tình hình bên kia, có một gã võ sĩ thấp giọng nói:
- Bọn họ toàn được ăn ngon, chúng ta lại phải tự mình kiếm tiền... Người Thị Tam gia, tốt hơn so với võ sĩ dân gian chúng ta sao?
Nghe ý tứ trong lời hắn, hiển nhiên rất bất mãn với đám Phong Dũng Sĩ kia.
Tròng mắt Hàn Mạc vừa chuyển, đột nhiên đi tới, chắp tay với hai gã võ sĩ, mỉm cười nói:
- Dọc theo đường đi quả thật vất vả hai vị đại ca, còn không biết hai vị xưng hô thế nào?
Hai gã võ sĩ tay cầm bội đao, ngồi xuống ván gỗ trước phòng, cũng thật thà chất phác, một người nói:
- Mỗ là Đồ Lý Dã!
Người còn lại nói:
- Mỗ là Mễ Hạo Nguyên!
Hàn Mạc ung dung, trong tay đã nhiều hơn hai thỏi bạc, đó đều là nén bạc hai mươi lạng, mỗi người một, nhét vào tay hai võ sĩ.
Hai gã võ sĩ nắm bạc, trong nhất thời cũng ngây người, thoáng nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Từ lúc bọn họ sinh ra đến giờ, chưa bao giờ có được nén bạc lớn như thế, quân lương Phong Quốc vốn rất thấp, một thỏi bạc này, còn nhiêu hơn quân lương một năm của bọn họ, đột nhiên tới tay bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy không thể tin được!