Hắc Mộc Địch định bật dậy ngay, nhưng cảm thấy choáng váng đầu óc, vùng ngực khí huyết quay cuồng, nhất thời không thể dậy được, trong lòng vừa tức giận vừa kinh hãi. Lúc này mới cảm thấy hết uy lực khủng khiếp của lão đầu áo đen.
Khúc nhạc thê lương, thống khổ kia truyền vào tai gã, mặt mũi gã càng cau có hơn, chống một tay ngồi dậy, tay còn lại vẫn nắm chặt Thanh Đằng Tiên, hơi hơi nhắm mắt lại, mặt mày vàng vọt, đôi môi tím ngắt.
Các cơ trên mặt gã lúc này hơi hơi co giật, không biết do bị thương hay do nguyên nhân khác.
Lão đầu áo đen không còn tiếp tục tấn công, đứng im tại chỗ, chắp hai tay ra sau lưng, sừng sững như một cây thông cổ thụ.
Giai điệu kia vẫn du dương thống thiết, dường như khắp nơi trong sơn cốc cũng có thể nghe thấy khúc nhạc này, nên trong khoảnh khắc không thể xác định khúc nhạc được phát ra từ nơi nào.
Bất luận là chính hay tà, những người có mặt đếu không có ai cử động, lẳng lặng thưởng thức điệu nhạc khiến người ta buồn xé ruột xé gan.
Hàn Mạc chăm chú nghe điệu nhạc đó, chỉ đoán rằng khí cụ diễn tấu khúc nhạc này nhất định rất đặc biệt, tựa như tiếng nức nở, nghẹn ngào, lại vô cùng sắc bến, linh hoạt.
Trong lúc đang nghe tiếng nhạc, Hồng Tụ khẽ huých tay Hàn Mạc, Hàn Mạc quay lại nhìn nàng, rồi nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy từ phía kia của sơn cốc có người cưỡi con ngựa trắng đang chầm chậm đi đến, tạm thời chưa thể nhìn rõ mặt, nhưng có thể thấy trên tay y có cầm theo một nhạc cụ nhỏ đặt trên môi, giai điệu thê lương kia chính là do y tấu lên.
Con ngựa toàn thân trắng như tuyết, tuy hiện giờ đang là đêm đem nhưng cũng có thể thấy rõ. Lúc này mưa đã ngừng rơi, là lúc những cơn gió nhẹ nhàng mang đến những vết cắt buốt giá. Sau cơn mưa, bên trong sơn cốc tràn ngập một mùi bi thương.
Trong sơn cốc, chỉ có con ngựa trắng là đang chuyển động. đi ngang qua người Hắc Mộc Địch, đến trước mặt lão đầu áo đen, lúc này khúc nhạc mới đột nhiên ngừng lại.
Tên kỵ sỹ nãy giờ muốn cứu Hắc Mộc Địch thấy ngựa trắng đi qua, không biết vì sao lại quỳ rạp xuống đất, cúi đầu xuống, không hề cử động, ra vẻ cung kính vô cùng.
Lúc này con ngựa trắng đứng cách Hàn Mạc không xa, con mắt sáng hơn người của Hàn Mạc bây giờ đã có thể nhìn rõ ràng, người trên lưng ngựa khoác áo choàng lớn màu đen, chân đeo giày bó, đầu quấn khăn bố trắng, nhưng vì người đến đứng cùng hướng nên Hàn Mạc không thể nhìn rõ mặt y.
Người mặc áo choàng đã xuống ngựa, cười nói với lão đầu áo đen:
- Lão từ phương xa tới, ta chỉ có khúc nhạc này để nghênh đón, xin vui lòng nhận cho!
Lão đầu áo đen cười phá lên:
- Vinh hạnh vô cùng!
- Khúc nhạc Hồ Lô Sanh, tựa như thiên âm, nếu như không phải vì các hạ giá lâm, ta cũng không bao giờ chơi điệu nhạc này!
Tiếng nói của người mặc áo choàng xem chừng rất nhỏ nhẹ.
- Nhưng vì các hạ đã đến đây làm khách, có cớ gì lại động thủ can qua, gây khó dễ cho đám hậu bối!
- Đại nhân không ra mặt, thì ta đùa giỡn đám tiểu tử này một chút!
Lão đầu áo đen cười nói:
- Bây giờ đại nhân đã xuất hiện thì ta cũng thôi tính toán với đám tiểu tử này… Chỉ có điều, vị anh tài này không biết là cái gì của ngài? Vừa rồi thấy cách ra tay của gã, rất có phong thái của ngài!
Người mặc áo choàng không có trả lời, chỉ bình tĩn đáp lại:
- Ta biết lão đại giá quang lâm, đã chuẩn bị trà, lão có muốn cùng thưởng trà với ta không?
Lão đầu áo đen cười vang như chuông lớn:
- Tách trà này, ngài nên chuẩn bị từ sớm mới phải!
Người mặc áo choàng không nói gì thêm, quay đầu ngựa đi ra khỏi sơn cốc, lão đầu áo đen cười lớn, chạy nhanh qua, dắt đi một con ngựa, lên ngựa, không thèm để ý đến đám người Hắc Mộc Địch.
Gã trung niên gầy gò cũng lên ngựa, đuổi theo sau lão đầu áo đen.
Người mặc áo choàng cưỡi ngựa đi chầm chậm đến chỗ Hắc Mộc Địch, dừng lại một chút, chỉ nghe y thở dài một hơi, không nói câu gì thúc ngựa phóng đi.
Đi được vài bước thì nghe Hắc Mộc Địch lạnh lùng quát:
- Ông đứng lại!
Người mặc áo choàng cũng dừng lại nhưng không hề quay đầu lại, chỉ yên lặng ngồi trên ngựa.
- Ông là trung hay gian?
Hắc Mộc Địch miệng chấm máu tươi nhưng vẫn lớn tiếng quát:
- Ông nói cho ta biết. Ông là trung hay gian?
Người mặc áo choàng trầm mặc một hồi, mới nói:
- Trung hay gian… không đến phiên ngươi bình xét, cũng không phải do ta bình xét, mà là… do hậu thế bình xét!
- Ngụy biện!
Hắc Mộc Địch giận dữ hét lên:
- Đây toàn là những lơi ngụy biện của ông. Bố Tốc Cam, hôm nay ông phải nói cho ta biết, ông rốt cuộc là đại tướng trung thần hay là đại gian thần của Phong quốc, nếu ông là đại trung thần thì lập tức đi giết chết tên gian tặc kia đi, còn nếu ông là đại gian thần, hôm nay… ta với ông ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn quan hệ gì với nhau nữa!
…
Hàn Mạc lúc này trở nên biến sắc!
Bố Tốc Cam!
Hắc Mộc Địch gọi người mặc áo choàng là Bố Tốc Cam, nhưng Hàn Mạc biết rằng Bố Tốc Cam là đệ nhất hãn tướng của Phong quốc, là một trong Thập phương danh tướng đương thời.
Nam Xà Bố Tốc Cam, một nhân vật huyền thoại.
Nếu không phải do Hắc Mộc Địch lớn tiếng quát tháo, Hàn Mạc bất luận như thế nào cũng không nghĩ đến người mặc áo choàng đột nhiên đến này lại là Nam Xà Bố Tốc Cam danh tiếng lẫy lừng, vô số lần hắn nghe tên người này nhưng hôm nay mới gặp được.
Uy danh của Bố Tốc Cam ở Phong quốc chỉ có thể nói là dưới một người trên muôn vạn người, ngoài Xà thần ra người có uy vọng nhất ở Phong quốc chính là vị đại tướng quân này.
Ở Phong quốc, Tù trưởng tuy là lãnh tụ cao nhất, nhưng nếu so về uy danh thì không so nổi với địa vị của Bố Tốc Cam trong tâm mỗi người dân. Trên thực tế Bố Tốc Cam thật sự là một truyền kỳ ở Phong quốc, cũng chính vì sự tồn tại của người này, quân Ngụy quốc nhiều lần điên cuồng tấn công, nhưng Phong quốc không mảy may mất một tấc đất. Vì sự tồn tại của người này, Phong quốc trở thành một thành lũy mà Ngụy quốc không thể xâm phạm được, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ rút quân trở về, không còn dám đụng binh với Phong quốc.
Nhân vật truyền kỳ như thế lại nửa đêm xuất hiện tại chốn sơn cốc này khiến Hàn Mạc cảm thấy sự việc trong sơn cốc đã diễn ra theo hướng kỳ lạ vô cùng, đằng sau người này rốt cuộc lại liên quan đến việc gì đây!
Nhưng nghe ý tứ của Hắc Mộc Địch, hiển nhiên có quan hệ sâu sắc với Bố Tốc Cam, nhưng là quan hệ gì?
Hắc Mộc Địch rống lên giận dữ. Bố Tốc Cam đã xoay đầu ngựa, thúc ngựa chầm chậm đi đến bên cạnh Hắc Mộc Địch, chỉ thấy Bố Tốc Cam đột nhiên ra tay, trong tay ông ta, không biết từ lúc nào cầm thêm một cây roi, đem Hắc Mộc Địch cuộn từ dưới đất đặt lên yên ngựa, thanh roi đó thật giống một sợi dây thừng, trói Hắc Mộc Địch lại.
Hắc Mộc Địch mặt lạnh như băng, mắt trừng trừng nhìn trối chết Bố Tốc Cam, cực kỳ phẫn nộ.
- Ngươi luôn tự cho mình là thông minh!
Bố Tốc Cam đe giọng lạnh lùng nói:
- Nhưng trong mắt của ta, ngươi là kẻ ngu xuẩn nhất thiên hạ!
Hắc Mộc Địch không phản bác mà chỉ lạnh lùng nhìn Bố Tốc Cam.
Bố Tốc Cam lạnh lùng nói tiếp:
- Ngươi cho rằng bắt Cật Lợi Nguyên, dùng hắn làm lá chắn thì có thể trà trộn vào thành Thần Sơn để thích sát tù trưởng sao? Ngươi luôn có những ý tưởng quái đản, tự cho là kế hoạch chu đáo chặt chẽ…!
Hắc Mộc Địch bị Bố Tốc Cam một lời nói toạc ra tâm sự, sắc mặt càng khó coi.
Lần này gã tụ tập những dũng sỹ nhất đẳng ở Phong quốc, bắt giữ Cật Lợi Nguyên, chính vì định lấy Cật Lợi Nguyên làm tấm chắn để trà trộn vào thành Thần Sơn thừa cơ thích sát Tù trưởng Thác Hồ Phong của Phong quốc. Text được lấy tại http://truyen360.com
Quan hệ của Cật Lơi Nguyên và Thác Hồ Phong rất tốt, là chỗ thông gia với Thác Hồ Phong, cho nên Hắc Mộc Địch mới chọn gã.
Cật Lợi Nguyên chỉ cần vào thành là nhất định có thể gặp được Thác Hồ Phong. Đến lúc đó gã giả làm hộ vệ của Cật Lợi Nguyên tiến vào Phong cung, thích sát Thác Hồ Phong. Đây chính là kế hoạch của Hắc Mộc Địch.
Nhưng lúc này Bố Tốc Cam đã nói toạc ra, Hắc Mộc Địch trong lòng liền hiểu rõ, kế hoạch lần này đã thất bại.
Gã càng hiểu rằng, Bố Tốc Cam sẽ không để cho kẻ nào gây tổn thương Thác Hồ Phong.
Bố Tốc Cam là đại tướng quân của Phong quốc, quyền cao chức trọng, nhưng ông ta còn có thân phận khác, đó là Ngọc Tuyền trại Thị tam gia Bố Tốc gia. Mà Ngọc Tuyền trại chủ gia lạc hiện nay là Thác Hồ Lạc. Cho nên thân phận của Bố Tốc Cam vừa là đại tướng quân vừa là gia thần của Thác Hồ Phong.
Thân là gia thần, Bố Tốc Cam nếu biết kế hoạch ám sát của Hắc Mộc Địch, thì không thể để Hắc Mộc Địch thực hiện thành công.
Bố Tốc Cam rút mạnh roi về, rồi đánh mạnh lên vai Hắc Mộc Địch, mảnh áo rách rời, tróc da tróc thịt, trên vai Hắc Mộc Địch đột nhiên xuất hiện một vết máu thật sâu.
- Hết sức ngu xuẩn, cút đi, nên biết rõ nên làm như thế nào, rồi hãy quay lại!
Bố Tốc Cam vừa lạnh giọng quát, vừa dùng roi đánh lên người Hắc Mộc Địch.
Hắc Mộc Địch không né tránh, đứng yên cho Bố Tốc Cam đánh, chỉ nghiến răng nói:
- Ta sẽ giết lão tặc đó… Bất luận là ai cũng không cản được ta!
Bố Tốc Cam vút ra năm sáu phát roi, toàn thân Hắc Mộc Địch đầy những vết máu loang lổ, thân thể lay động, tựa hồ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng gã vẫn nghiến răng chịu đựng.
Bố Tốc Cam đánh mấy roi, cuối cùng cũng ngừng tay, huýt một tiếng sáo, lập tức một con tuấn mã từ trong đàn ngựa chạy như bay tới, đến bên cạnh Bố Tốc Cam. Bố Tốc Cam giục ngựa sang bên cạnh dùng roi dài cuốn Cật Lợi Nguyên lên, dùng lực hất y lên lưng con tuấn mã, rồi dùng roi quất nhẹ con tuấn mã, quát lên một tiếng, tuấn mã hí lên, mang theo Cật Lợi Nguyên cất vó chạy đi, chỉ trong nửa khắc đã không thấy tung tích.
Tay của ông ta hành động linh hoạt như nước chảy, cây roi như cánh tay được kéo dài, vận dụng thoải mái cực kỳ đẹp mắt.
Cật Lợi Nguyên được tuấn mã chở đi, Hắc Mộc Địch không còn lá chắn, có thể coi đã kế hoạch thích sát của gã đã thất bại triệt để.
Hắc Mộc Địch nắm chặt hai tay đến nỗi móng tay đâm vào da thịt, không biết vì thân thể bị thương hay vì tức giận quá độ mà người cứ run lên, lạnh lùng nói:
- Bố Tốc Cam, nếu ông thật sự cá mè một lức với lão tặc đó, ta dù thịt nát xương tan cũng sẽ có một ngày đạp bằng thành Thần Sơn.
Bố Tốc Cam quay đầu lại, chăm chú nhìn Hắc Mộc Địch, cuối cùng thản nhiên nói:
- Ta… chờ ngày đó!
Không nói gì thêm, thúc ngựa chạy khỏi sơn cốc.
Lão đầu áo đen thúc ngựa đuổi theo, chạy qua Hắc Mộc Địch, thở dài một tiếng nói:
- Chàng trai trẻ… ánh mắt nên nhìn gần một tí!
Lời này của lão có chút khó hiểu, nhưng lão không giải thích gì thêm, rung dây cương nhanh chóng rời đi, gã theo sau lão cũng vội thúc ngựa chạy theo, mấy con tuấn mã xắp thành hàng, trong chốc lát đã không còn thấy tung tích.
Hắc Mộc Địch cô độc đứng giữa sơn cốc vắng vẻ, mặc cho gió lạnh quất vào mặt, những vết thương trên người do bị roi quất vẫn còn chảy máu tươi.
Bố Tốc Cam rời khỏi, tên kỵ sĩ kia mới dám đứng dậy, mau chóng chạy đến chỗ Hắc Mộc Địch, từ trong người lấy ra một cái lọ.
- Ngài bị thương rồi… mau xử lý vết thương!
Hắc Mộc Địch lại không để ý đến, chỉ lẳng lặng nhìn theo hướng Bố Tốc Cam rời đi, rất lâu sau mới nói:
- Ngươi nói xem, ông ta có phải là gian thần không? Ông ta có phải cùng bọn với lão tặc đó không?
Tên kỵ sĩ không dám trả lời.
Hắc Mộc Địch từ từ nói:
- Nếu như ông ta là gian thần, vì sao không đem ta giao cho lão tặc đó… Nếu ông là người tốt vì sao không để ta đi giết lão tặc đó, nếu ông ta không nhẫn tâm động thủ, thì để ta động thủ lẽ nào lại không được?
Tên kỵ sĩ trầm mặc một hồi, cuối cùng nói:
- Ta có một lời, không biết có nên nói không!
- Nói đi!
- Kế hoạch lần này, ta luôn cảm thấy phần thắng không nhiều!
Tên kỵ sĩ từ từ nói:
- Cho dù thật sự kèm hai bên Cật Lợi Nguyên đi vào thành Thần Sơn, cũng chưa chắc có thể thích sát lão tặc đó… Lão tặc đó võ công vốn không vừa, mà còn… bên cạnh có hàng loạt cao thủ, muốn giết lão, thực sự rất khó khăn…!
Hắc Mộc Địch lập tức se mặt lại, nhưng rất nhanh đã biến mất, gã nhắm mắt lại rồi nói:
- Ngươi nói tiếp đi!
- Đại tướng quân đánh ngài, mắng ngài, ngăn cản ngài đi thích sát… theo ta thấy, là không muốn ngài lao đầu vào chỗ chết, là đại tướng quân muốn cứu ngài!
Tên kỵ sĩ hạ giọng nói:
- Đại tướng quân rất quan tâm đến ngài, không muốn … ngài gặp phải chuyện gì bất trắc!
- Ông ta đã là đại tướng quân của Phong quốc. Thác Hồ lão tặc vì chiếm đoạt địa vị Tù trưởng đã bài trừ kẻ chống đối, lạm sát người vô tội… Việc này tại sao ông ta không quản?
Hắc Mộc Địch uất hận nói:
- Giương mắt nhìn đồng bào Phong quốc tàn sát lẫn nhau, ông ta tại sao lại cứ lẩn tránh không chịu ra mặt? Ông ta… sự anh mình uy dũng lúc đầu đi đâu hết cả rồi?
-Đại tướng quân lúc đầu không có phụng mệnh lệnh của Thác Hồ lão tặc dẫn binh tấn công chúng ta, mà lại ẩn cư đi, coi như là chí nhân chí nghĩa.
Tên kỵ sĩ hiển nhiên là rất cung kích Bố Tốc Cam, cho nên mới có thể lý giải nỗi khó xử của Bố Tốc Cam:
- Đại tướng quân… chung quy cũng là gia thần của Thác Hồ Phong, làm sao có thể chà đạp danh dự của chủ!