Phủ Hộ bộ Thượng thư.
Sắc mặt Hàn Huyền Đạo nhìn qua vô cùng kém, trong tay cầm một mảnh lụa vàng, hắn từ trước đến nay gặp chuyện cũng bình tĩnh, hiện giờ trong đôi mắt lại lóe ra ánh sáng tối tăm.
Hôm nay Tây Hà Vương gia tới chơi, Hàn Huyền Đạo không ngờ hắn lại mang tới tin tức không tốt như vậy.
Thần sắc Tây Hà Vương gia và Vân Thương Lan bên người rất nhục nhã, Vân Thương Lan dựa vào ghế, dường như nghĩ cái gì, mà Tây Hà Vương gia lại uống trà rất cứng nhắc.
Lụa vàng trong tay Hàn Huyền Đạo, đương nhiên không phải tấm lụa vàng bình thường, đây là thánh chỉ Sùng Nhân Đế nước Khánh ban xuống.
Nội dung thánh chỉ, thật ra rất đơn giản, đó là mệnh lệnh sứ đoàn nước Khánh lập tức trở về nước Khánh.
Không có lời gì khác, chỉ sai sứ đoàn nước Khánh về nước mà thôi, nhưng ý tứ đương nhiên không cần nói cũng biết, không hề nghi ngờ phía nước Khánh đã buông tha lần đàm phán này.
Tuy rằng phía nước Khánh không muốn tiếp tục đàm phán, nhưng tự nhiên cũng không ngu xuẩn đến mức công bố bỏ dở đàm phán với nước Yến trên thánh chỉ, lúc này, vấn đề thể diện vẫn phải bận tâm tới.
Nhưng ý chỉ tới vào lúc này, như vậy sẽ chứng minh, thế lực phản đối kết minh nước Yến trong triều đình nước Khánh đã chiếm thượng phong.
Ai cũng có thể tưởng tượng, một ý chỉ như vậy trước khi tới được thành Yến Kinh, cũng phải trải qua đấu tranh tàn khốc trong nước Khánh cuối cùng mới quyết định.
- Bổn vương đã sớm nói qua… !
Tây Hà Vương gia nhìn qua dường như già hơn không ít, buông chén trà, vô lực nói:
- Đám người kia luôn phản công ở trong nước, nếu đàm phán ở nước Yến tiến triển không thuận lời, thời gian kéo quá dài, không tốt sẽ xảy ra vấn đề. Cho tới nay, bổn vương lo lắng là đạo ý chỉ này tới Yến Kinh, hiện giờ tin dữ đã thành sự thật… Đây là ý chỉ của hoàng thượng, bổn vương vô lực xoay chuyển trời đất!
Hàn Huyền Đạo đặt thánh chỉ nước Khánh lên bàn, chau mày, hai tay khoanh lại, như có điều suy nghĩ.
- Hôm nay nhận được ý chỉ của quân chủ quý quốc, bổn vương thật ra rất cao hứng.
Tây Hà Vương gia liếc Hàn Huyền Đạo:
- Hàn đại nhân cô gắng hết sức rồi, chẳng qua… Nếu tới sớm hơn, sớm có thời gian gặp quân chủ quý quốc, cũng sẽ không có kết quả như vậy. Bổn vương chưa rời khỏi Tứ Thông Quán, thánh chỉ này liến đưa tới đúng lúc… Ha ha, thật là trùng hợp chó má… !
Tây hà Vương gia có vẻ rất tức giận, đường đường vương gia chí tôn, không kìm nổi tuôn ra lời thô tục, có thể thấy được lửa giận trong lòng hắn thật sự không nhỏ… !
Hàn Huyền Đạo thở dài nói:
- Vương gia đừng quá để ý, tránh cho làm tổn thương bản thân!
- Cũng đành vậy.
Tây Hà Vương gia cười khổ nói:
- Năm nay bổn vương gần sáu mươi, cả đời này đều bình thường vô vi, lần này tới nước Yến đàm phán, thật ra là bổn vương chủ động xin đi… Tốt xấu bổn vương cũng là hoàng tộc nước Khánh, trong đời này cũng phải làm một chuyện cho Đại Khánh ta, vốn tưởng rằng có thể mượn lần đàm phán này thỏa chí nguyện trong lòng bổn vương, cho dù nhắm mắt cũng không tiếc nuối, chỉ tiếc rằng… Ý chỉ này, khiến tất cả cố gắng lúc trước của bổn vương đều là nước chảy về biển đông, biến thành tro tàn!
Hàn Huyền Đạo vuốt râu nói:
- Vương gia, bản quan cũng từng nghe nói hậu đảng nước Khánh các ngài mạnh mẽ, nhưng thật không ngờ mạnh mẽ tới nông nỗi này… Bọn họ quả nhân vì cá nhân mà bỏ qua nền tảng lập nước, quấy nhiễu đàm phán, đối với bọn họ mà nói, có thể được bao nhiêu chỗ tốt? Chẳng lẽ Thánh Tương Thương Đại tướng quân quý quốc không có đối sách?
Tây Hà Vương gia nói:
- Không dối gạt Hàn đại nhân, nếu không có Thánh Tướng chu đáo, nước Khánh chúng ta căn bản sẽ không phái sứ đoàn tới. Chẳng qua… Thánh Tướng chung quy là quân nhân, sử dụng quyền mưu, sao có thể là đối thủ hậu đảng. Hơn nữa hậu đảng… Ài, thôi, lại nói chuyện này cũng không có ích gì.
Hắn chắp tay cười khổ với Hàn Huyền Đạo:
- Hàn đại nhân, lần trước tới quý phủ nói lời từ biệt, chẳng qua là kế bất đắc dĩ, đơn giản muốn thúc giục Hàn đại nhân sớm ra tay, để hai nước chúng ta sớm đàm phán có kết quả… Nhưng lúc này, bổn vương quả thật muốn từ biệt Hàn đại nhân. Vào Yến Kinh đến nay, vẫn được Hàn đại nhân chiếu cố, bổn vương rất cảm kích, trong lòng cũng đều coi Hàn đại nhân là bằng hữu, chẳng qua… Giờ từ biệt, hai nước chúng ta chắc chắn hóa bạn thành thù, chỉ sợ bổn vương phải gặp lại Hàn đại nhân ở sa trường, sẽ không còn cơ hội nâng cốc vui vẻ!
Tình thế hiển nhiên thay đổi cách nhìn.
Khánh sứ rút lui, ngừng đàm phán, được lợi nhất đương nhiên là người nước Ngụy, dưới tình huống chỉ có một phía đàm phán, người nước Ngụy đương nhiên được lợi nhất.
Thậm chí từ góc độ nào mà nói, nước Yến còn có thể bị tổn thất nhất định, dưới tình huống không có đối thủ cạnh tranh đàm phán, người Ngụy tự nhiên sẽ không đưa ra điều kiện đàm phán quá mức phong phú. Text được lấy tại http://truyen360.com
Sứ đoàn nước Khánh rời khỏi, chắc chắn sẽ bị phái của Tiêu Thái sư nắm lấy nhược điểm, trách cứ nước Khánh vô lễ, trên đường đàm phán mà rút lui, đó là khinh nhờn lớn nhất đối với nước Yến.
Dưới tình huống như thế, dư luận triều đình đương nhiên sinh ra địch ý với nước Khánh, như vậy toàn bộ khuynh hướng kết minh tự nhiên sẽ nghiêng về nước Ngụy.
Dưới tình huống không có lực cản quá lớn, Ngụy Yến kết minh chỉ là chuyện sớm hay muộn, từ đó, nước Yến chắc chắn sẽ bàn bạc thêm một bước về kế hoạch chiến tranh, từ đó chiến tranh vốn chỉ giữa Ngụy Khánh, chắc chắn cũng sẽ kéo nước Yến vào.
Lúc đó, Hàn tộc đương nhiên không thể vi phạm việc toàn thể nước Yến, chỉ có thể tham dự tác chiến quân sự với nước Khánh, phục vụ bên trong hệ thống quân sự do Tiêu Hoài Ngọc lãnh đạo.
Từ đó, Hàn tộc cũng rơi vào tình thế nguy hiểm!
Tây Hà Vương gia nói hai người phải gặp lại ở sa trường, không phải nói điêu.
- Hiện giờ cho dù bổn vương muốn chấp nhận điều kiện của vị Tiêu Thái sư kia, cũng không có cơ hội!
Tây Hà Vương gia thở dài, đứng dậy, run rẩy muốn chắp tay với Hàn Huyền Đạo:
- Hàn đại nhân, đêm khuya quấy rầy, đã nói quá nhiều chuyện… Bổn vương cáo từ trước… Nếu trận chiến này qua đi, bổn vương chưa chết, hai nước ta có thể hòa bình một lần nữa, bổn vương nguyện ý nâng cốc với Hàn đại nhân… !
Hắn nói có vẻ rất bất đắc dĩ:
- Cáo từ!
Vân Thương Lan vẫn không nói một lời, thấy Tây Hà Vương gia đứng dậy, cũng đứng dậy cung kính thi lễ với Hàn Huyền Đạo:
- Trên sa trưởng, xin chỉ giáo!
Hàn huyền Đạo cũng đứng dậy, chậm rãi nói:
- Vương gia chuẩn bị rời đi khi nào?
- Hàn đại nhân cũng thấy được thánh chỉ.
Tây Hà Vương gia cầm lấy thánh chỉ trên bàn, thu vào trong tay áo:
- Trên thánh chỉ nói rõ ràng, thấy thánh chỉ, lập tức trở về kinh thành!
Hàn Huyền Đạo vẻ mặt nghiêm nghị:
- Vương gia có thể hoãn hai ngày, xem có cơ hội xoay chuyển hay không!
- Xoay chuyển?
Tây Hà Vương gia lắc đầu thở dài:
- Ý chỉ đã hạ, không cần bàn lại, làm sao còn có cơ hội xoay chuyển gì!
- Vương gia!
Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:
- Hàn mỗ bất tài, nhưng xin Vương gia có thể kéo dài hai ngày… Cuộc chiến này mở ra, vô số binh sĩ hai nước ta chắc chắn táng thân sa trường, vô số mẹ góa con côi, cho dù có một chút cơ hội cuối cùng, chúng ta cũng không được buông tha!
Tây Hà Vương gia nhíu mày, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hàn Huyền Đạo, không khỏi hỏi:
- Hàn đại nhân… có biện pháp gì?
- Trước cũng phải để bản quan gặp mặt Thánh thượng một lần!
Hàn Huyền Đạo nhíu mày nói:
- Vương gia, hôm nay Thánh thượng triệu kiến, lúc ngài vào cung, có nói gì hay không?
Tây Hà Vương gia nói:
- Hôm nay Thánh thượng triệu kiến ở Càn Tâm Điện, ngoại trừ bổn vương còn có vị lão giả của nước Ngụy kia!
- Thanh Nguyên tiên sinh!
- Đúng!
Tây Hà Vương gia nói:
- Trước khi bổn vương vào cung, vừa mới nhận được ý chỉ này, tâm tình có thể đoán được. Sau khi vào cung, Yến Đế bày ra yến tiệc nhỏ, chỉ có bổn vương và Thanh Nguyên tiên sinh… !
Hàn Huyền Đạo nhìn Tây Hà Vương gia, cẩn thận lắng nghe.
- Trên yến tiệc Yến Đế không nói quốc sự, chỉ hỏi một số thứ đặc sắc của hai nước chúng ta… !
Tây Hà Vương gia bình tĩnh nói:
- Trên thực tế bổn vương vô cùng rõ ràng tâm tư quân chủ quý quốc, chẳng qua là muốn thống qua điều này, biết được tài lực và thế cục trước mắt của hai nước chúng ta mà thôi… !
- Vương gia nhìn xa!
Hàn Huyền Đạo nói một tiếng.
- Yến hội qua đi, thân thể bổn vương cũng k hông khỏe, từ biệt rời cung, còn vị Thanh Nguyên tiên sinh kia… ha ha, chỉ sợ trò chuyện rất vui vẻ với quý quân chủ đi!
Tây Hà Vương gia lắc đầu:
- Việc đã đến nước này, thế cục cũng chắc chắn, không cần phí công!
Hàn Huyền Đạo tiến lên đỡ lấy Tây Hà Vương gia vẻ mặt mệt mỏi, hòa nhã nói:
- Gần đây Vương gia làm việc vất vả, phải bảo trọng thân thể mới được. Hàn mỗ chỉ mong Vương gia có thể nghỉ ngơi ở Yến Kinh hai ngày nữa, trong hai ngày, nếu không có cơ hội xoay chuyển, Huyền Đạo cũng chỉ có thể đích thân đưa Vương gia rời kinh!
- Chẳng qua, thánh chỉ nói rõ, để bổn vương lập tức về kinh… !
Tây Hà Vương gia do dự một chút, cuối cùng vỗ nhẹ tay Hàn Huyền Đạo:
- Thân thể bổn vương không khỏe, có tật trong người, nhất thời không thể khởi hành, chỉ có thể ở lại hai ngày, đợi thân thể khôi phục một chút, mới có thể về kinh!
Hàn Huyền Đạo lộ ra nụ cười:
- Vương gia yên tâm, tối nay Huyền Đạo sẽ mời nghự y chẩn bệnh cho Vương gia!
Vân Thương Lan ở bên rốt cục thi lễ với Hàn Huyền Đạo, cung kính nói:
- Hàn đại nhân, nếu có chỗ dùng tới Thương Lan, xin phân phó, vượt lửa qua sông không chối từ!
Hàn Huyền Đạo cười nói:
- Vân đại nhân khách khí, nếu có chỗ cần giúp đỡ, bản quan tuyệt đối không khách khí!
Đưa tiễn Tây Hà Vương gia, Hàn Huyền Đạo lập tức trở về phòng, dưới sự hầu hạ của phu nhân Hàn Tào Thị, thay triều phục.
- Lão gia, giờ đã hơn nửa đêm, ngài còn muốn đi đâu?
Hàn Tào Thị thấy Hàn Huyền Đạo từ đầu đến cuối đều nghiêm nghị, không khỏi lo lắng hỏi.
- Vào cung!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Ngày mai sẽ có triều hội, tối nay không vào cung, chỉ sợ ngay mai xảy ra chuyện lớn!
Hàn Tào Thị vội hỏi:
- Nhưng đêm khuya như thế, chỉ sợ Thánh thượng đã nghỉ ngơi, đêm khuya vào cung quấy rầy Thánh thượng… !
- Ta đoán Thánh thượng chưa nghỉ!
Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:
- Chỉ sợ Hoàng đế của chúng ta giờ phút này đang chờ ta ở trong cung… Cho dù thật sự quấy rầy hắn mà nhận tội, cũng tốt hơn trơ mắt nhìn Hàn gia chúng ta đi về phía nguy hiểm!
Hàn Tào Thị hiểu được trong lòng, có thể khiến Hàn Huyền Đạo đêm hôm khuya khoắt mạo hiểm vào cung yết kiến quấy rầy Hoàng đế, chuyện nhưu vậy chắc chắn không bình thường, không kìm nổi nói:
- Lão gia, không bằng ngay đêm gặp Binh bộ Thượng thư Phạm đại nhân, Đại Lý Tự khanh Hồ đại nhân cùng vào cung gặp Thánh thượng, nếu không, cùng mang theo Tam đệ, nhiều người, Thánh thượng cũng sẽ không trách phạt!
Hàn Huyền Đạo nghe vậy, trong đôi mắt phát ra ánh sáng, hắn xoay người, lạnh lùng nhìn Hàn Tào Thị.
Hàn Tào Thị thấy ánh mắt lạnh lùng của Hàn Huyền Đạo, trong lòng cả kinh.
- Người làm vợ, không nên hỏi đến chính sự.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ muốn bức vua thoái vị?
Hàn Tào Thị nghe vậy cúi đầu không dám nói nữa.
- Tuy rằng mỗi người đều biết, ba nhà chúng ta hiện giờ quan hệ hòa thuận, nhưng cho dù có một số chuyện người trong thiên hạ biết được, cũng không thể để lên mặt bàn.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng nói:
- Huống chi, tuy rằng hiện giờ hai nhà Phạm Hồ quan hệ tốt với chúng ta, cũng chẳng qua là tình thế bức bách mà thôi, chẳng lẽ nàng cho rằng bọn họ thật lòng đi theo Hàn gia ta? Nhà ai không có suy nghĩ của mình, hiện giờ ta lo lắng nhất, chính là có một ngày bọn họ tìm được cơ hội, trái lại sẽ cắn một miếng sau lưng Hàn gia ta… Hạ gia mua vũ khí của Tiêu gia ở sau lưng, giã tâm bừng bừng, chẳng lẽ nàng không biết vết xe đổ?
Hàn Tạo Thị vội hỏi:
- Thiếp thân nói xằng nói bậy, lão gia ngài bớt giận, đừng để tổn thương thân thể!
Hàn Huyền Đạo thở dài nói:
- Đối với bất cứ kẻ nào, chúng ta đều phải có lòng phòng bị, nếu không sẽ bị người ta ăn, cũng không thể trách người khác. Có một số việc, vẫn ít kéo hai nhà kia vào là tốt.
Hắn cười lạnh lùng, thấp giọng nói:
- Hơn nữa có một số việc, hoàng đế của chúng ta chưa chắc nguyện ý để nhiều người biết, có thêm người, có một số chuyện lại khó nói, thậm chí hoàng đế sẽ sinh ra lòng đề phòng đối với chúng ta, đến lúc đó lại càng không ổn!