Thế lực của Tiêu Minh Đường tại Yến Kinh rất mạnh, mạng lưới trải rộng. Tất cả là do được gia tộc hậu thuẫn từ phía sau.
Trong thành đại bộ phận công tử ăn chơi lêu lổng đều xúm xít theo chân gã , nhưng dù thế nào thì cũng có những người không phục Tiêu Minh Đường, không nể mặt hắn. Hàn Tân đúng là một trong số đó.
Từ nhỏ Hàn Tân đã lớn lên tại Yến Kinh, ăn chơi cũng không kém phần trác tác, cho nên qua nhiều năm thế lực cũng không kém là bao nhiêu.
Lúc này hai nhóm người khua chiêng gõ trống rất là khí thế, người dân ở bên bờ sông Lưu Tinh vừa kinh vừa sợ. Khí thế như vậy ở Lưu Tinh Hà chưa từng chứng kiến, một bầu không khí kích thích cực điểm. Một nhóm người tụ tập đánh nhau đúng là cực kỳ hiếm thấy, nhưng cũng là có chút phá hỏng cảnh đẹp nơi này.
Rất nhanh mọi người biết được kẻ cầm đầu hai cánh là Tiêu Minh Đường và Hàn Tân, nhất thời mọi người đều có tâm tình tò mò chờ xem họ đánh nhau. Hiện giờ trong triều hai phái đấu đá nhau nhiều nhất cũng chính là Tiêu gia và Hàn gia. Ngoài triều con cháu họ đánh nhau cũng không phải chuyện lạ. Text được lấy tại http://truyen360.com
Hàn Tân ngồi trên ngựa tinh thần thoải mái, giống như dạo chơi bình thường không có gì khác nhau, cá tính hắn cũng là không sợ thiên hạ loạn, cầm roi ngựa trong tay mang theo mấy người tiến lên, kêu lớn:
- Ai dám động đệ đệ của ta, lão tử đánh chết mẹ hắn!
Hắn biết Công tử cẩm y này cũng là con cháu quan lại ngày thường đi theo Tiêu Minh Đường như con chó, cho nên xuống tay rất nặng, roi đánh xuống cực mạnh làm cho công tử kia không kịp phản ứng, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú bây giờ đã bị dính một đường roi hằn sâu bầm máu.
Công tử cẩm y ngây người, ôm mặt giống như đứa trẻ làm sai ngơ ngác nhìn Hàn Tân.
Tiêu Minh Đường vốn cũng giật mình, không ngờ Hàn Tân kéo đến không ít người. Lúc trước còn tưởng ỷ người đông thế mạnh ăn hiếp Hàn Mạc một phen, nhưng bây giờ Hàn Tân hùng hổ kéo bè cánh đến, số lượng coi bộ không ít.
Còn đang giật mình thì thấy Hàn Tân đánh công tử cẩm y, Tiêu Minh Đường lập tức khôi phục tinh thần, quát lên:
- Đều nghe đây, đánh Hàn Tân cho ta, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!
Nhóm công tử này bình thường cũng không phải bụt, nghe Tiêu Minh Đường nói như vậy biết là có chỗ dựa, yên tâm hô lên:
- Kéo Hàn Tân xuống ngựa!
Một đám người xông lên về phía Hàn Tân, trường côn trong tay không ngừng huy động, quất về phía Hàn Tân.
Trường côn còn chưa đánh tới thì mấy người cưỡi ngựa phía sau Hàn Tân đã lao lên, mấy con ngựa trở thành bức tường che chắn cho Hàn Tân.
Mấy người ngồi trên ngựa cũng mang theo trường côn, tuy là côn nhưng cũng có ba bẩy loại, đa phần mọi người dùng mộc côn, mấy người này dùng đồng côn, đồng côn so với Huyết Đồng Côn của Hàn Mạc thì không thể so sánh, nhưng nếu dùng để bì với mộc côn thì khẳng địch rất lợi thế.
Đều là đánh nhau, không phải là nhằm giết người. Hai bên chỉ muốn nện cho đối phương một trận mang tính chất giáo huấn, cho nên mọi người không dùng đao thương những vũ khí mang tính chất giết người, vì khi xảy ra chết người chuyện này khó nói rồi.
Cầm đồng côn trong tay thấy người liền đánh, nhất thời tiếng kêu vang trời, mấy người bên Tiêu Minh Đường không bị ngựa đá thì cũng ăn đồng côn, nhất thời có mấy người ngã lăn trên đất.
Trong mấy người cưỡi ngựa có một người rời khỏi đội hình đi đến gần Hàn Tân, rồi như hình với bóng theo sát Hàn Tân.
Trên lầu mấy người đã nhận ra Hàn Tân, không ít người còn là bạn thân cho nên ra hiệu chào hỏi, hiển nhiên mấy người này thường đến Lưu Phương Các cùng Hàn Tân.
Hai đạo nhân mã xung đột phía trước, không nói nhiều cầm côn tiến tới tấn công đối phương, toàn bộ náo loạn, dưới ngọn đèn chỉ thấy ánh côn bay múa, đánh thành một đoàn.
Người của hai bên đều là quý công tử nổi danh ăn chơi lêu lỏng trong kinh, ngày thường hai bên đã thấy nhau rất là chướng mắt, hôm nay có người dẫn đầu thì có cơ hội đem hận thù chất chứa từ lâu phát tiết một lần.
Trong bọn họ có rất nhiều tên coi trời bằng vung, thuộc hạ thân tín cũng không ít, càn rỡ thành tính, bây giờ có cơ hội thể hiện bản thân trước mặt chủ tử cho nên có một đám anh hùng xung phong phía trước đánh nhau loạn xạ cả lên, tiếng kêu thảm vang lên không dứt, tiếng tiếng chửi mắng không ngừng, trong chốc lát có không ít kẻ xui xẻo đã bị đánh gục dưới đất.
Trên lầu đám người Diêu Tĩnh nhìn thấy viện binh đã đến, cả đám hưng phấn không ngừng, vỗ tay rối rít. Dưới lầu đánh nhau, bọn họ cũng nôn nóng:
-Đại ca, chúng ta xuống xem đi.
Hàn Mạc nói:
- Đừng tìm lâu la, đánh mấy tên đầu lĩnh!
Đám người Diêu Tĩnh đáp ứng một tiếng sau đó chạy xuống tầng dưới.
Hàn Mạc xem mấy trăm người đánh nhau, người biết võ công cũng không có mấy, chỉ có mấy người thủ lĩnh có chút bản lãnh, họ ra tay rất có phân tấc cũng không đến nỗi nguy hiểm.
Hàn Tân tuy võ nghệ không thể gọi là cao, nhưng chung quy đều là con cháu Hàn gia, thủa nhỏ đã trải qua huấn luyện võ nghệ, ngoài ra còn tu luyện Trường Sinh Kinh, khí lực mười phần cho nên trong đám người đánh nhau thì Hàn tam gia rất là nổi bật. Trong nháy mắt mấy người bị Hàn Tân đánh bay, mở một đường về phía Tiêu Minh Đường, hiển nhiên hắn muốn giáo huấn Tiêu Minh Đường một phen.
Đám người Diêu Tĩnh lao ra khỏi Lưu Phương Các, họ đều là con cháu nhà binh cho nên sức chiến đấu không kém, trong quần chiến họ tỏ ra vô cùng uy mãnh. Hàn Mạc ở phía sau càng để cho họ chỗ dựa, bất kể đối phương là ai, chỉ cần là người mặc áo gấm thêu hoa phái Tiêu Minh Đường là xuống tay đã.
Chung quanh Lưu Phương Các tiếng hô quát rung trời, mọi người ở bên bờ sông Lưu Tinh từ phía xa nhìn về và bình luận xung quanh trận này.
Trong đám người xem cũng có không ít đại quan quý nhân, thậm trí có cả trọng thần triều đình.
Chỉ là mọi người khoanh tay đứng nhìn, cũng không có ai xung phong làm người hòa giải, hoặc không có tấm lòng như Bồ Tát, hoặc là còn muốn xem kịch.
…
Sắc mặt Tiêu Minh Đường có chút xanh, sự tình trước mắt cho gã hiểu một đạo lý, Tiêu đại thiếu gia thế lực rất lớn, rất uy phong nhưng hiển nhiên cũng có không ít kẻ thù.
Hôm nay huynh đệ Hàn gia hô một tiếng không ít người hưởng ứng.
Hơn nữa Tiêu Minh Đường biết rõ, số người ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó.
Gã vẫn nghĩ mình có quyền lực rất lớn, nhưng thực tế hôm nay cho gã một gáo nước lạnh, thế lực của mình bình thường tuy không ai dám trêu chọc là do họ không có thủ lãnh mà thôi.
Hôm nay người như vậy đã xuất hiện.
Lúc này Tiêu Minh Đường được vài thủ hạ bảo vệ, gã cũng không tham gia trận chiến, tuy nhiên có người muốn tìm gã phiền toái, nhìn thấy Hàn Mạc chắp tay sau lưng mỉm cười đi tới, Tiêu Minh Đường rất nhạy bén ý thức được hắn muốn tìm mình.
Hàn Mạc đương nhiên muốn tìm gã hỏi thăm sức khỏe.
Hôm nay mang đám lưu manh đến đây gây rối mục đích của hắn là Hàn Mạc. Ngày hôm nay, Hàn Mạc lại muốn qua Tiêu Minh Đường lập uy, sau này Yến Kinh không chỉ có Tiêu thiếu gia mà còn có Hàn ngũ gia.
- Ngươi muốn lột áo của ta trên phố?
Hàn Mạc đứng trước mặt Tiêu Minh Đường thản nhiên cười nói:
- Là hảo hán nói được thì làm được, cứ tới thử xem!
Tiêu Minh Đường nghiến răng trợn mắt nhìn Hàn Mạc, nếu có năng lực gã đã xông lên từ sớm, chỉ là gã còn chút thông minh biết sức của mình còn kém Hàn Mạc rất xa.
- Kỳ thật ngươi biết không, ta vẫn luôn xem thường ngươi!
Hàn Mạc cười nói:
- Hôm nay nhìn thấy bộ dạng uất ức của ngươi càng làm ta xem thường ngươi, lâm trận lùi bước giống như đàn bà!
Tiêu Minh Đường giận dữ, xoay người xuống ngựa tiến lên vài bước chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Họ Hàn, ngươi thật là quá đáng, từ khi vào kinh luôn đối đầu với ta, lần này kiếm ta phiền toái… Con bà nó, rốt cục ngươi muốn như thế nào?
Hàn Mạc nhìn bộ dạng hổn hển của Tiêu Minh Đường, cười ha hả:
- Không muốn thế nào cả. Ngũ gia muốn nghe đàn, bị người khác cản đường, khó chịu nên kêu người thay ngươi dạy dỗ mấy tên không hiểu chuyện, không tưởng ngươi chủ động huy động chúng tìm ta, ngươi quả thật phiền phức. Nếu đã đến thì xem ai bản lãnh cao hơn. Chẳng qua khi thấy bộ dạng sợ đầu sợ đuôi của ngươi làm ta rất xem thường ngươi, ngươi muốn động thủ cứ tìm ta mà động thủ, ngũ gia chờ ngươi.
Hàn Mạc rất là tự tin thoải mái chọc giận Tiêu Minh Đường. Sắc mặt Tiêu Minh Đường tái xanh, nhìn Hàn Mạc tùy ý nhất thời giận quá mất khôn cướp lấy một cây côn trong tay thuộc hạ đánh về phía Hàn Mạc.
Thấy Tiêu Minh Đường động thủ, khóe miệng Hàn Mạc hiện lên nụ cười giảo hoạt, cũng không nhiều lời không lùi mà tiến, tay phải thoải mái bắt được côn của Tiêu Minh Đường, hơi dùng sức một chút liền đoạt được cây côn.
Tiêu Minh Đường sửng sốt chưa kịp định thần thì Hàn Mạc đã huy mộc côn đánh về phía gã, tay của Tiêu Minh Đường phát ra một tiếng " Rắc rắc", gã kêu lên một tiếng " A" , cánh tay mềm đi xuống, hiển nhiên là bị đánh gãy.
Hộ vệ phía sau Tiêu Minh Đường thấy thế liền xông lên hỗ trợ, Hàn Mạc dơ côn trước mặt Tiêu Minh Đường thản nhiên nói:
- Ai dám lên ta đánh vỡ đầu hắn!