Tiêu thái sư rời cung, chưa lên xe, Tiêu Hoài Kim đã vội đuổi theo, đang muốn nói chuyện, Tiêu thái sư vội xua tay, ra hiệu Tiêu Hoài Kim không cần nhiều lời, chờ người đỡ lên xe, mới nói:
- Lên xe hãy nói.
Tiêu Hoài Kim lên xe, xe ngựa liền chạy về phía trước, Tiêu Hoài Kim vội vàng nói:
- Phụ thân, vì sao hôm nay…
Tiêu thái sư lại khoát tay, ho sù sụ, lấy khăn lau miệng, thản nhiên nhìn Tiêu Hoài Kim, hỏi:
- Ta hỏi ngươi, Hoàng đế có muốn lập biểu muội ngươi làm Hậu không?
Tiêu Hoài Kim sửng sốt, căm hận nói:
- E là không…
- Chính là thế…
Tiêu thái sư chậm rãi:
- Hoàng đế đã quyết, cho dù không phải là Thục phi, thì biểu muội ngươi cũng không thể làm Hoàng hậu.
Tiêu Hoài Kim lập tức nói:
- Phụ thân, biểu muội không làm Hoàng hậu cũng được, nhưng cha vì sao đồng ý lập Thục phi? Chỉ cần cha phản đối. Hoàng đế dù muốn lập Thục phi cũng không dễ…
Tiêu thái sư lạnh lùng nói:
- Ta hỏi ngươi vì sao hôm nay trên triều, Hàn Huyền Xương phản đối lập Thục phi làm hậu?
Tiêu Hoài Kim ú ớ.
Y thật không hiểu vì sao có chuyện lạ như vậy.
- Hàn Huyền Xương thâm trầm, là người cơ trí hiếm có của Hàn gia.
Tiêu thái sư than nhẹ:
- Trước đây lão phu tưởng Hàn gia chỉ có Hàn Huyền Đạo mới là kẻ giảo hoạt, hôm nay xem ra, Hàn Huyền Xương không hề kém Hàn Huyền Đạo chút nào.
Dừng một chút, lắc đầu:
- Mấy thế hệ Hàn gia, ai cũng là nhân vật lợi hại, có thế như hôm nay cũng không phải ngẫu nhiên.
Tiêu Hoài Kim lạnh lùng cười:
- Đáng tiếc Hàn gia không có người như Tiêu Hoài Ngọc. Hàn gia người tuy nhiều, nhưng cũng chỉ bằng ngón tay Tiêu Hoài Ngọc.
Tiêu thái sư hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi sao chỉ chăm chăm dựa vào Hoài Ngọc. Ngươi cũng biết, hiện giờ an nguy của Tiêu gia, đều nhìn cả vào Tiêu Hoài Ngọc. Tiêu tộc bây giờ, ngoại trừ Vạn Trường Thượng một mình đảm đương một phương, không có một ai hỗ trợ lão phu, điều này đúng là hổ thẹn cho Tiêu tộc.
Tiêu thái sư nói Vạn Trường, chính là con của Tiêu Đồng Quang, là cháu của thái sư, hiện là Hình bộ Thượng thư, xem như là một nhân tài của Tiêu tộc.
Tiêu Hoài Kim gục đầu xuống, có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh, ngẩng đầu hỏi:
- Phụ thân nói Hàn Huyền Xương cơ trí, là vì sao? Con không hiểu vì sao Hàn Huyền Xương phản đối lập Thục phi làm hậu?
- Ngươi tưởng làm Hoàng hậu là ngôi cao sao?
Tiêu thái sư cười, lập tức lại ho khan. Tiêu Hoài Kim vội vàng đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng Thái sư.
Tiêu thái sư ho khan một hồi, lại vuốt mép, chậm rãi nói:
- Nếu là biểu muội ngươi làm Hoàng hậu thì thôi không cần bàn nữa. Chỉ là theo như tâm ý của Hoàng đế thì biểu muội quyết sẽ không ngồi lên được.
Dừng một chút, mới nói tiếp:
- Trừ biểu muội ra, bất kể ai ngồi vào ngai Hậu, cũng đều là ngồi trên hố lửa, không hay ho gì.
- Phụ thân vì sao nói vậy?
- Tranh đấu chốn thâm cung, không thấy đao kiếm, nhưng hiểm ác không kém gì triều đường.
Tiêu thái sư chậm rãi nói:
- Từ tranh chấp hậu cung mà ảnh hưởng đến triều chính, thậm chí có đôi khi vì biến cố ở hậu cung mà thay đổi cả vận mệnh…
Tiêu Hoài Kim vẫn ngơ ngác không hiểu.
- Thục phi làm Hoàng hậu, rất nhiều người nhìn vào tưởng là vinh quang của Hàn gia, là may mắn của Hàn gia. Nhưng lão phu thấy ngược lại, Hàn Thục thành Hoàng hậu, sẽ trở thành cái gai trong mắt hậu cung. Nếu lão phu đoán không sai, lúc đó, toàn bộ hậu cung sẽ xem Hàn Thục là địch thủ. Chẳng cần biểu muội ngươi ra mặt, cũng có nhiều phi tần muốn đưa Hàn Thục vào chỗ chết sau đó thế chân vào.
Tiêu thái sư nhỏ giọng:
- Đừng nghĩ nữ nhân hiền lành, lòng đố kỵ của bọn họ khó có thể mà lường hết được. Mà bọn họ khi đối phó địch nhân sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, tàn nhẫn thậm chí còn hơn cả nam nhân. Hàn Thục làm Hoàng hậu, xét kinh nghiệm, tài cán, lý lịch… đều không xuất chúng. Ít nhất, là trong mắt các phi tần là người như thế. Điều đó lại càng khiến phi tần ghen ghét.
Lão lạc lùng cười:
- Xem ra, Hồ Phạm Hàn cho dù kết minh, nhưng trong hậu cung chưa chắc đã lấy đại cục làm trọng. Bọn họ ghen ghét Hàn Thục tuyệt đối sẽ không kém các phi tần khác. Hàn Thục phải đối mặt với cạm bẫy hậu cung chỉ cần sơ ý liền thịt nát xương tan.
Tiêu Hoài Kim nhíu mày:
- Ý của phụ thân là Hàn Huyền Xương vì muốn bảo vệ Hàn Thục mới ra mặt phản đối.
- Cũng là một nguyên nhân.
Tiêu thái sư nói:
- Xét đại cục, Hàn Huyền Xương còn là vì lợi ích của Hàn tộc. Không nói Hàn Thục ở hậu cung bị nguy hiểm, mà sau khi Hàn Thục trở thành Hoàng hậu, Hàn gia thực lực tăng lên, càng khiến cho mọi số người gai mắt.
- Phụ thân muốn nói đến ai?
- Tô gia là một trong số đó.
Tiêu thái sư cười nham hiểm:
- Tô Quan Nhai mặc dù giống như du hồn, là muốn nhìn Tiêu Hàn hai nhà tử đấu, ngư ông đắc lợi.
Lão vuốt râu nói:
- Tô Quan Nhai đương nhiên hy vọng Hàn gia có đủ thực lực để đấu với Tiêu gia. Nhưng khi phát hiện thực lực Hàn gia vượt quá sẽ ra tay cản. Trước khi Hàn Thục thành Hoàng hậu, thực lực Hàn gia đúng như mong muốn của Tô Quan Nhai. Một khi Hàn Thục thành Hoàng hậu, cục diện liền thay đổi. Tô gia trước nay xem Tiêu gia là kẻ thù lớn nhất, nhưng giờ bọn họ sẽ bắt đầu đề phòng Hàn gia, ở phía sau âm thầm công kích…
Hàn gia lúc trước chỉ có được thế ngoài cung, hiện giờ trong cung có một vị Hoàng hậu, cục diện thay đổi rồi.
Tiêu thái sư thản nhiên cười nói:
- Ngươi nghĩ Hồ gia và Phạm gia sẽ chịu ngồi yên sao?
- Hồ gia và Phạm gia?
Tiêu Hoài Kim nhíu mày.
- Bọn họ đều có quan hệ mật thiết với nhau mà.
Tiêu thái sư vuốt râu cười nói:
- Có thật là có quan hệ mật thiết không?
Tiêu Hoài Kim nói:
- Ý của phụ thân là…?
- Ta hỏi ngươi, nếu ngươi là Phạm Vân Ngạo, là Hồ Tuyết Tân, ngươi có cam tâm ở dưới trướng Hàn gia không? Nguồn truyện: TruyệnFULL.com
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Hoài Kim, thản nhiên hỏi.
- Đương nhiên không muốn
- Nếu ngươi là bọn họ, có bằng lòng nhìn Hàn tộc quyền thế ngập trời, vĩnh viễn bị Hàn tộc lấn át?
Tiêu Hoài Kim cau mày, ngẫm nghĩ một chút, rồi lắc đầu:
- Hồ gia và Phạm gia đều là thế gia trăm năm nay của Đại Yến. Không nói Hồ Tuyết Tân, Phạm Vân Ngạo là nhân vật không cam tâm làm kẻ dưới.
Têu thái sư tỏ ra vui mừng:
- Ngươi hiểu được điều này, cũng là có chút hiểu biết đấy. Phạm Vân Ngạo đương nhiên không tình nguyện làm kẻ dưới. Hồ Tuyết Tân cũng không chịu làm kẻ yếu thế. Hồ gia dùng võ để lập thế, vốn đã quật cường, kết minh với thế gia khác, cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Trong chín đại thế gia lập quốc của nước Yến ta, Hồ gia thực lực yếu hơn, mà giờ trên triều cũng có vị trí không nhỏ, cho thấy Hồ gia là gia tộc có năng lực.
Lại trầm trâm một chút, mới nói tiếp:
- Hồ Phạm hai nhà tuy hiện giờ dựa vào Hàn gia nhìn như cùng một phe, nhưng kỳ thực trong lòng mỗi người đều có tâm cơ riêng. Hai nhà này muốn Hàn gia được thế, đủ tranh chấp với Tiêu gia. Bọn họ cũng là muốn xem Tiêu Hàn ngọc trai tranh chấp, từ giữa mưu lợi. Từ đó hai nhà sẽ gia tăng thực lực.
Tiêu Hoài Kim có chút hoài nghi:
- Phụ thân, chỉ là việc Hàn Thục làm Hoàng hậu thôi, mà sự tình nghiêm trọng như vậy sao?
Giọng y gằn xuống:
- Một Hoàng đế vô dụng, thì Hoàng hậu có gì lợi hại? Hàn Thục trở thành Hoàng hậu, sao có thể đem lại thanh thế cho Hàn gia, khiến các đại thế gia khác ghen ghét?
Tiêu thái sư lạnh lùng nói:
- Hoàng hậu mà không là gì? Là quốc mẫu, khắp thiên hạ có thể không biết phi tử nhưng sẽ biết quốc mẫu. Hàn Thục trở thành Hoàng hậu, sẽ đem lại ít nhiều lòng dân.
Tiêu Hoài Kim cười cười, nhưng có vẻ như cũng không đồng thuận lắm.
- Quan trọng hơn là vị Thục phi này đang mang Long thai.
Tiêu thái sư ánh mắt đầy hàn ý:
- Nếu là sinh ra một Thái tử, con trai của Hoàng hậu, sức mạnh lớn lắm..
Tiêu Hoài Kim đoán ra thâm ý của Tiêu thái sư:
- Có lẽ nào Hoàng đế sẽ dám phế Thái tử lập Thái tử khác?
Tiêu thái sư nắm bàn tay khô héo, lạnh lùng nói:
- Từ xưa đến nay, Thái tử vốn không có khả năng làm Hoàng đế.
Tiêu Hoài Kim nhíu mày.
- Hơn một năm gần đây, Hàn gia được Hoàng đế hậu thuẫn, trên triều thực lực càng ngày càng mạnh, không ít quan viên đầu nhập vào môn hạ. Nhưng… một năm ngắn ngủn, nhìn lớn mạnh thế thôi chứ căn cơ cũng không ổn.
Tiêu thái sư chậm rãi:
- Có khi lớn mạnh quá nhanh cũng không phải chuyện tốt. Càng cao danh vọng càng dày gian nan. Hàn gia có lẽ cũng không muốn đối chọi gay gắt với Tiêu gia đâu. Họ là vì được Hoàng đế hậu thuẫn, nhất định phải làm ra vẻ quyết đấu với Tiêu gia, nếu không, Hoàng đế sẽ không nâng đỡ nữa. Huynh đệ Hàn gia đều là người thông minh, hiểu rõ căn cơ của mình chưa vững, nếu có cơ hội, bọn họ chắc cũng chỉ muốn yên ổn. Chỉ có điều tình thế hiện tại không cho bọn họ có quyền tự quyết định rồi.
Liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Kim:
- Nhưng lúc này đây lập Hậu, đã đẩy bọn họ đến đầu ngọn sóng. Các đại thế gia khác đương nhiên không muốn nhìn thấy Hàn gia trong ngoài cung đều lớn mạnh. Hơn nữa, bọn họ hiểu, Hàn gia trong cung được thế thì ngoài cung càng mạnh, nhất định sẽ ra tay cản. Ít nhất sẽ không để Hàn gia ngoài cung thực lực mạnh hơn.
- Phụ thân ý nói là Hàn Thục sau khi được lập Hậu, Hàn gia ở trong ngoài cung đều lâm vào tình thế nguy khốn.
Tiêu Hoài Kim hưng phấn:
- Tô – Hồ - Phạm ba nhà đều sẽ đối phó với Hàn gia?
Tiêu thái sư nói:
- Lâm vào tình thế nguy khốn là chắc rồi. Tô gia nhất định ra tay. Hồ Phạm tuy không công khai quyết liệt nhưng cũng sẽ không ủng hộ Hàn gia như trước nữa.
Lão vuốt râu cười:
- Hàn Thục lâm vào tình thế nguy hiểm. Cho dù lên làm Hoàng hậu, cũng không tránh khỏi cuộc chiến chốn thâm cung. Nếu sơ sểnh, liền tan xương nát thịt, ngoại trừ ngôi vị Hoàng hậu, còn có nhiều thứ khác cũng theo đó mà đổ xuống.
Tiêu Hoài Kim vuốt râu, nhíu mày khó hiểu:
- Phụ thân, nếu lập Hàn Thục làm hậu, sẽ khiến Hàn gia vào tình thế khó xử như vậy, con cáo già Hàn Huyền Đạo sao lại không ra mặt phản đối? Chỉ có Hàn Huyền Xương đứng ra thôi?
- Hoàng đế lập Hậu, xem thái độ thì cũng biết là trước đó không ai hay biết, kể cả huynh đệ Hàn gia.
Tiêu thái sư thần sắc bắt đầu gay gắt:
- Hàn Huyền Xương đứng ra phản đối, đương nhiên là đã cực kỳ nhanh ý hiểu được lợi hại đằng sau việc này. Chỉ có Hàn Huyền Đạo ung dung thản nhiên, không hề lên tiếng, khiến lão phu cũng có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, Hàn Huyền Đạo khẳng định hiểu được đạo lý trong đó. Vì đại cục của Hàn gia, nhất định sẽ phải phản đối. Y hôm nay không hề nói gì, lão phu cũng đoán không ra.
Lão thái sư vuốt chòm râu bạc trắng, lẩm bẩm:
- Hàn Huyền Đạo, đến tột cùng là có chủ ý gì…