Cả đội kỵ binh đều xuống ngựa thật cẩn thận tìm trong khu rừng này suốt một canh giờ, gần như đã dọn dẹp cả khu rừng một lần, kết quả vừa khiến đám người Hàn Mạc thất vọng, nhưng sâu trong nội tâm cũng thấy một tia may mắn.
Không tìm được tung tích Thái tử, càng không phát hiện thi thể Thái tử.
Không có tung tích Thái tử đương nhiên khiến mọi người thất vọng, nhưng cũng không tìm được thi thể, tự nhiên khiến trong lòng mọi người cũng cảm thấy may mắn. Lúc này, toàn quân hộ vệ bị diệt, không có tin tức gì của Thái tử ngược lại tức là không phải tin xấu. Nếu tìm được thi thể Thái tử mới là tin tức khiến cho người ta kinh hãi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
Gom thi thể lại một chỗ, các kỵ binh Ngự Lâm vây quanh bốn phía, lặng yên không nói gì, giữa đất trời chỉ có gió tuyết hiu hiu, chỉ có tuyết rơi phiêu đãng.
Hoàng hôn xuống dần, cuối cùng Hàn Mạc sai bộ hạ mang theo thi thể các hộ vệ đã chết ra khỏi rừng.
Quay lại bên cạnh Dương Vĩnh Huy, hắn đã sớm chết ngất nhưng vẫn còn có chút hơi tàn.
Hàn Mạc vô cùng rõ ràng rất nhiều chuyện xảy ra ở đây đã bị đại tuyết che dấu, rất khó tra ra tin tình báo hữu dụng. Mà Dương Vĩnh Huy thì khẳng định là có biết một ít tin tức hữu dụng.
- Hắn có thể trụ được về tới doanh địa không?
Hàn Mạc hỏi.
- Thuộc hạ đã xử lý miệng vết thương, hơn nữa hai mũi tên này tuy xuyên thấu thân thể nhưng không làm thương tổn tâm phế, nếu hành quân chậm có thể chống đỡ.
- Tốt
Hàn Mạc xoay người lên ngựa:
- Quay về doanh!
...
Trong lều lớn của Hàn Mạc, các tướng lĩnh đi tìm ở các hướng khác đã quay về đợi trước đại doanh, mấy viên tướng lãnh Báo Đột Doanh thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.
Đương nhiên bọn họ hiểu, một khi Thái tử có gì ngoài ý muốn chẳng những Hàn Mạc phải chịu trách nhiệm, các tướng lãnh cao cấp của Báo Đột Doanh này cũng khó thoát khỏi chịu tội.
Bao nhiêu người đang nhìn vào Báo Đột Doanh, thật muốn xảy ra cái gì đó, khẳng định sẽ có rất nhiều người vui mừng khi thấy Báo Đột Doanh một lần nữa chao đảo.
Hàn Mạc lạnh lùng quay về đại doanh, tiến thẳng vào trong doanh trướng, mấy viên tướng lãnh nhìn thần sắc Hàn Mạc liền cảm thấy sự tình có chút không ổn, đi theo hắn vào đại doanh.
Không đợi chúng tướng hồi bẩm kết quả tìm kiếm, Hàn Mạc đã lạnh nhạt thông báo:
- Thái tử gặp mai phục, tung tích không rõ!
Chúng tướng tuy biết tình thế nghiêm trọng, nhưng lúc này nghe hắn nói vậy tất cả đều giật mình, lập tức môt đám sắc mặt trở nên khó coi, ngơ ngác nhìn nhau, mấy người cũng không kìm lòng nổi mà siết chặt tay.
- Dương Vĩnh Huy còn chưa chết, đang được cấp cứu.
Hàn Mạc vẫn bình tĩnh:
- Chỉ có một mình hắn sống sót....
- Đại nhân phát hiện bọn họ ở đâu?
Đậu Thiện nghi ngờ hỏi.
- Bìa một khu rừng cách đây hơn năm mươi dặm. Nơi đó không có doanh địa, rất trống trải, tất cả hộ vệ đều trúng tên mà chết... Không ai kịp rút đao, nếu ta không đoán sai trước khi kịp phản ứng bọn họ đã bị bị diệt toàn quân!
- Dương Vĩnh Huy đâu? Đậu Thiện hỏi:
- Vì sao hắn còn sống?
Hàn Mạc ngồi xuống ghế, cau mày, nhìn mấy người trước mắt, ngoại trừ Đậu Thiện, chỉ có Tiếu Mộc, Tiết Thiện, Hàn Lợi ba người.
- Hắn trúng ba mũi tên, tuy bị xuyên qua thân thể nhưng cũng may không tổn thương tâm phế, giữ lại được một mạng.
Hàn Mạc chậm rãi thuật lại:
- Có lẽ sau khi bị mai phục hắn cũng ngã xuống ngựa, nhưng chưa chết đi, sau khi kẻ thù rút khỏi mới cố chống đỡ bò ra từ trong rừng.... Chúng ta phát hiện ra hắn ở hơn hai dặm ngoài rừng!
Đậu Thiện nghe vậy mày nhăn lại nhìn Hàn Mạc như muốn nói gì.
Hàn Mạc vẫn bình tĩnh:
- Đậu tham lĩnh, ngươi có gì cứ nói đứng ngại, nơi này không có người ngoài, đều là huynh đệ trong nhà!
Đậu Thiện gật đầu, trầm tư một lát mới lên tiếng:
- Đại nhân, không phải mạt tướng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, chẳng qua... việc này có phải quá mức tình cờ không?
Hàn Mạc vẫn im lặng, bên cạnh Tiếu Mộc cũng khẽ gật đầu:
- Đại nhân, Đậu tham lĩnh nói không sai. Mạt tướng cũng nghĩ Dương Vĩnh Huy không chết thật có chút khéo léo. Ngoại trừ Thái tử điện hạ, mười tám hộ vệ bao gồm cả Dương Vĩnh Huy... mười bảy danh hộ vệ khác đều chết, lại chỉ có Dương Tham lĩnh hắn là còn sống....!
Nói tới đây, dường như cảm thấy lời nói của mình có chút kiêng kị, hắn không nói nữa.
Nhưng ý tứ của hắn mọi người nghe đều hiểu được.
Không hề nghi ngờ, việc Dương Vĩnh Huy còn sống sót ngược lại còn khiến cho mọi người sinh ra nghi ngờ với hắn.
Hàn Mạc xoa cằm, bình tĩnh nhìn Tiếu Mộc:
- Thái tử điện hạ tung tích không rõ, hiện giờ đã là lúc rất gấp, các ngươi có cái gì muốn nói thì cứ nói ra không cần kiêng kị!
Tiếu Mộc suy nghĩ một chút, nhìn mấy viên tướng bên người:
- Đại nhân, Thái tử điện hạ nếu chỉ đi tuần doanh vì sao đi tới nơi căn bản không có doanh địa? Nếu chỉ là đi ra ngoài hít thở không khí thì tại sao phải rời doanh đến hơn năm mươi dặm? Thân thể Thái tử không khỏe, mấy ngày chưa từng ra doanh, mới hơi hồi phục lại, giữa hàn tuyết này lại phải rời xa đại doanh. Cái này... không hợp lẽ thường!
Đậu Thiện nghe vậy cũng xoa xoa cằm.
Tiết Thiệu ở bên cạnh nói to:
- Tiếu tham lĩnh, có phải ngươi cảm thấy Dương Vĩnh Huy này có vấn đề? Ngươi thấy việc Thái tử điện hạ mất tích có quan hệ với hắn?
Tiếu Mộc bình tĩnh:
- Trước khi mọi chuyện được làm rõ cũng không thể xác định là có liên quan tới Dương tham lĩnh. Nhưng... khẳng định hắn có biết một chút nội tình.
Hàn Lợi vẫn trầm tư, lúc này mới không kìm nổi hỏi lại:
- Nếu có liên quan tới Dương tham lĩnh, vì sao hắn còn ở lại đó không rời đi? Nếu chúng ta tới muộn một chút, hoặc là... chúng ta không tìm được nơi đó chẳng phải hắn sẽ chết ở đó sao?
Tiết Thiệu không biết Hàn Lợi nghĩ gì, còn tưởng hắn đang cãi cho Dương tham lĩnh, không khỏi tức giận vặc lại:
- Vi Ly, ngươi muốn trốn tội cho Dương tham lĩnh sao? Tất cả mọi người đã chết, chỉ còn một mình hắn còn sống, cái này quá kỳ lạ đi!
Hàn Mạc thản nhiên nhìn mấy tướng lãnh dưới tay, cuối cùng lên tiếng:
- Các ngươi đều cảm thấy việc Thái tử mất tích là có liên quan tới Dương Tham lĩnh?
Lời này của hắn thật sự thẳng thắn.
Các tướng lãnh nhìn nhau, Tiếu Mộc nói:
- Ít nhất sẽ không đơn giản như nhìn bên ngoài như thế.
Hàn Mạc đứng lên:
- Việc đã tới nước này chỉ có thể báo cáo với Đại tướng quân.
Hắn chỉ Tiếu Mộc:
- Tiếu Mộc, ngươi lĩnh người tự mình bảo hộ Dương Vĩnh Huy, một khi hắn tỉnh lại phải lập tức bẩm báo!
...
Khi Hàn Mạc được phép tiến vào đại doanh, Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc đang ở trong doanh của mình, đứng bên cạnh sa bàn thật lớn như đang suy tư nhìn những lá cờ chi chít trên đó.
- Muộn như thế muốn gặp ta có việc gì?
Tiêu Hoài Ngọc xoay người nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc tiến tới, chắp tay, sắc mặt nghiêm nghị nói thẳng:
- Bẩm Đại tướng quân, Thái tử điện hạ... mất tích!
Tiêu Hoài Ngọc chau mày, chằm chằm nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc có vẻ rất điềm tĩnh báo cáo lại mọi chuyện từ đầu tới cuối với Tiêu Hoài Ngọc, y chỉ chau mày, chậm chậm đi tới bên ghế dựa ngồi xuống, chăm chú nhìn Hàn Mạc:
- Có bao nhiêu người biết việc này?
- Cũng không nhiều!
Tiêu Hoài Ngọc gật đầu:
- Tên thủ hạ Dương tham lĩnh của ngươi khi nào có thể tỉnh?
- Hắn chảy máu rất nhiều, sau khi nhổ tên ra đã chìm vào hôn mê, ít nhất trước hừng đông không có khả năng tỉnh lại1
Tiêu Hoài Ngọc trầm ngâm một lát:
- Ngươi cứ xuống trước đi, chờ hắn tỉnh lại thì tính tiếp!
Hàn Mạc sửng sốt:
- Đại tướng quân... vì sao không trách tội mạt tướng?
- Trách tôi ngươi, ngươi có thể tìm được Thái tử trở về sao?
Tiêu Hoài Ngọc vẫn bình tĩnh:
- Chuyện xảy ra rồi việc trước mắt không phải là truy cứu trách nhiệm mà là giải quyết sự tình.
Dừng một chút lại nói:
- Việc này không nên để truyền ra ngoài, tránh làm nhiễu quân tâm!
Hàn Mạc chắp tay lui xuống.
Chờ hắn rời khỏi rồi, Tiêu Hoài Ngọc mới chậm rãi đi ra khỏi trướng, ra khỏi lều lớn, đêm thâm trầm, thiên hàn địa đống.
Giẫm lên tuyết đọng thật dày, y đi tới bên cạnh lều lớn ngẩng đầu nhìn phương Bắc, đôi chân mày rậm nhíu chặt.
Các tướng sĩ Tây Bắc đại doanh hiển nhiên không có bao nhiêu người biết Thái tử điện hạ của họ đột nhiên mất tích, còn chư vị tướng lãnh Báo Đột Doanh biết rõ việc này đương nhiên một đêm mất ngủ.
Rạng sáng, có người báo lại Dương Vĩnh Huy đã khôi phục một chút thần trí. Hàn Mạc lập tức rời doanh. Lúc này Dương Vĩnh Huy đang nằm trong trướng vải, trong đó đang đốt lửa, hơi thở của hắn vẫn rất yếu ớt.
Có thể khôi phục một chút thần trí nhanh như vậy cũng có thể thấy thể chất người này cực kỳ dũng mãnh.
Sắc mặt Hàn Mạc vẫn dửng dưng, đánh giá Dương Vĩnh Huy một phen cuối cùng mới hỏi:
- Thái tử ở đâu?
Dương Vĩnh Huy hơi hơi mở mắt, thoạt nhìn có vẻ rất cố gắng, thấy Hàn Mạc, thanh âm cực kỳ yếu ớt:
- Chúng ta... gặp mai phục...!
- Ta biết các ngươi gặp mai phục.
Hàn Mạc vẫn lạnh lùng:
- Thái tử hiện giờ đang ở đâu?
Dương Vĩnh Huy khe khẽ lắc đầu:
- Mạt tướng... không biết!
Hàn Mạc cúi xuống, vẫn lạnh lùng:
- Dương VĨnh Huy, bây giờ tốt nhất là ngươi biết cái gì thì nói hết cho ta... Cho dù ngươi có bị trách tội ta vẫn đảm bảo ngươi vô tội. Nhưng nếu ngươi có chút giấu diếm, ngươi cũng biết hậu quả?
Dương Vĩnh Huy nhắm mắt lại không nói gì.
- Vì sao Thái tử muốn ra đó?
Hàn Mạc thấp giọng hỏi:
- Nơi đó cách đại doanh những hơn năm mươi dặm... Vì sao các ngươi phải đi ra đó?
- Thái tử...vì đuổi theo một con nai...!
Dương Vĩnh Huy vẫn không mở mắt, giọng nói yếu ớt:
- Mạt tướng...đã khuyên qua, nhưng....nhưng Thái tử nhất định phải đi săn... Chúng ta bị con nai kia dẫn tới đó..!
- Con nai?
Hàn Mạc lạnh lùng cười, đưa tay kéo áo Dương VĨnh Huy cho hắn nhìn:
- Vì truy đuổi một con nai, các ngươi đuổi ra ngoài tới năm mươi dặm? Con nai kia có thể dẫn các ngươi tới chỗ kẻ thù mai phục, kể ra nó cũng khá là thông minh!
Sắc mặt Dương Vĩnh Huy có vẻ thống khổ, nhưng vẫn cố nói:
- Lời mạt tướng nói.... là những lời thật, không dám.... không dám lừa gạt!
Hàn Mạc chậm rãi buông áo hắn, ánh mắt lạnh băng như nước:
- Dương tham lĩnh, ngươi cũng biết mười bảy hộ vệ đi theo ngươi và Thái tử, tất cả đều bỏ mình?
Khóe mắt Dương Vĩnh Huy khẽ động, buồn bã nói:
- Ta có lỗi với bọn họ!
- Ngươi cũng biết bọn họ là đệ nhất võ sĩ Đại Yến ta.
Hàn Mạc chậm rãi hỏi:
- Nhưng lần này bị tập kích tất cả bọn họ không một người rút được đao...!
Dương Vĩnh Huy nhắm mắt lại, nắm trên giường, giọng nói nhỏ xíu:
- Kẻ thù...quá mạnh!
Hàn Mạc đứng lên, lắc đầu:
- Ngươi không hiểu ý tư. Mười bảy dũng sĩ tất cả đều trúng tên mà chết, trong đó có sáu người bị trúng cổ họng, một kích trí mạng.
Dương Vĩnh Huy trầm mặc, nhất thời không rõ ý Hàn Mạc lắm.
- Nhưng Dương tham lĩnh ngươi thân trúng ba mũi tên, nhưng không có lấy một mũi trí mạng.
Hàn Mạc cười lạnh:
- Đây chỉ sợ không thể chỉ dùng phúc lớn mệnh lớn để giải thích đi?
Hắn gằn giọng nói, lạnh lùng:
- Dương Vĩnh Huy, ta không truy vấn ngươi hiện giờ Thái tử ở đâu, hiện giờ ta chỉ muốn biết nếu ngươi liên kết với kẻ thù để bày ra cục diện này vì sao còn dám lưu lại ở đó? Ngươi lưu lại là vì mục đích gì? Ngươi liên kết cùng ai?