Cơ thể Dương Vĩnh Huy co giật, hơi thở dồn dập, mặt mày tái nhợt vì kích động:
- Đại nhân, ngươi….vVì sao ngươi vu cáo hãm hại… vu cáo hãm hại mạt tướng? Mạt tướng…. mạt tướng sống sót, chẳng lẽ… chẳng lẽ là sai?
Hàn Mạc cười lạnh:
- Dương Vĩnh Huy, tại sao ngươi lại cảm thấy ta đang vu cáo hãm hại ngươi? Giờ ngươi nói vẫn còn kịp, nếu đem giao ngươi cho Tây Hoa Thính thì không có dễ dàng như thế đâu!
Sắc mặt Dương Vĩnh Huy đầy giận dữ:
- Chỉ huy sứ, mạt tướng… mạt tướng là Hộ quân Tham lĩnh Báo Đột Doanh, người… người cho dù là quan trên của mạt tướng, không có chứng cứ, cái đó cũng…. cái đó cũng không thể tự tiện thẩm vấn… thẩm vấn mạt tướng…!
Hàn Mạc khoát tay lắc đầu: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
- Lời này ngươi nói sai rồi. Ngươi hộ vệ Thái tử bất lợi để cho điện hạ mất tích đã khó thoát khỏi chịu tội. Mặc kệ có chứng cứ hay không bản tướng đều có thể thẩm vấn ngươi. Còn dùng phương pháp gì, giao cho ai đều là do ta định đoạt.
Cả người Dương Vĩnh Huy phát run, không biết là kích động hay hoảng sợ, nhắm chặt mắt lại không nói gì nữa.
Chính vào lúc này, từ ngoài trướng vang lên giọng nói:
- Đại nhân, thuộc hạ có việc bẩm báo!
Hàn Mạc nghe vậy liếc Dương Vĩnh Huy một cái, lạnh lùng cười, ra ngoài trướng chỉ thấy cách đó không xa Hàn Lợi đang chờ, bên cạnh hắn còn có một tướng lãnh cấp thấp của Báo Đột Doanh khác, xem giáp trụ của hắn là một gã Giáo úy.
Thấy Hàn Mạc đi ra, Hàn Lợi và người nọ đều thi lễ, lập tức Hàn Lợi tiến lên, thấp giọng giới thiệu:
- Đại nhân, đây là Giáo úy Binh bộ Duẫn Đồ!
Người nọ tiến lên chắp tay chào:
- Duẫn Đồ xin ra mắt Chỉ huy sứ đại nhân!
Hàn Mạc đánh giá một phen, cũng nhớ rõ người này là tướng lãnh do chính mình đề bạt lên trong quân diễn lúc trước, công phu không kém, lập tức gật gật đầu hỏi:
- Có việc gì muốn bẩm báo hay không?
Hàn Lợi đứng một bên nói:
- Đại nhân, Duẫn Đồ nói biết tin tức mất tích của Thái tử!
- Ồ?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Duẫn Đồ hỏi lại:
- Ngươi thật biết được sao? Nếu có thể nói ra tin tức có ích tất sẽ có phần thưởng xứng đáng!
Duẫn Đồ nhìn trái nhìn phải mới hạ giọng:
- Đại nhân, có thể đi ra chỗ khác nói chuyện không!
Hàn Mạc nhíu mày, vẫn gật gật đầu, cùng Duẫn Đồ đi tới một nơi vắng lặng. Hắn mới kéo tay áo lộ ra một cánh tay, Hàn Mạc đang không hiểu lại nhìn thấy trên cánh tay Duẫn Đồ có một vết đao thật dài. Vết đao tuy đã được bôi thuốc nhưng vẫn còn vết máu đỏ sẫm.
- Có chuyện gì?
Hàn Mạc trầm giọng hỏi.
Duẫn Đồ buông ống tay áo đáp:
- Người nọ nói đây là thiệp mời cho đại nhân!
- Thiệp mời?
- Dạ!
Duẫn Đồ có vẻ hoảng sợ - Đêm qua tới phiên tuần tra của ty chức, thấy có một người bộ dạng lén lút liền đi theo hắn, ra khỏi doanh địa mấy dặm người nọ liền phát hịên ra ty chức, bắt ty chức lại. Ty chức vốn đã chắc chắn chết không thể nghi ngờ, nhưng người nọ lại đưa ty chức tới một triền núi, để lại vết đao này trên cánh tay ty chức.
- Hắn là người phương nào?
- Ty chức không biết. Duẫn Đồ mờ mịt lắc đầu:
- Nhưng hắn nói với ty chức một đao này là thiệp mời dành cho đại nhân. Nếu đại nhân muốn biết Thái tử điện hạ giờ đang ở đâu có thể đến tìm hắn. Hắn nguyện ý bàn một vài điều kiện với đại nhân.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát mới hỏi:
- Hiện hắn đang ở đâu?
- Hắn đã nói với ty chức, nếu đại nhân muốn hẹn thì để ty chức dẫn đại nhân tới chỗ đó.
Duẫn Đồ nhíu mày:
- Có điều, hắn yêu cầu đại nhân không được dẫn người tới, nếu không hắn sẽ không xuất hiện!
Nói tới đây, hắn thấp giọng:
- Đại nhân, ty chức xem hắn chắc chắn có mưu đồ khác, chỉ sợ là muốn làm hại đại nhân, đại nhân vạn lần không thể tới.
- Nếu thực sự hắn biết tung tích Thái tử, ta thật nguyện ý muốn nói chuyện điều kiện với hắn!
Hàn Mạc cười lạnh.
Duẫn Đồ vội nói:
- Đại nhân, hắn chỉ muốn đại nhân một mình tới chỗ hẹn, nhất định là muốn hại ngài, đại nhân vạn lần không thể tới.
- Nếu thực sự Thái tử nằm trong tay hắn thì nên làm thế nào?
Hàn Mạc thản nhiên hỏi lại:
- Hay là bảo ta ngồi yên không làm gì?
- Đại nhân có thể âm thầm dẫn người tới. Duẫn Đồ thấp giọng nói:
- Nếu người nọ xuất hiện có thể bắt luôn hắn, cẩn thận thẩm vấn, không chừng có thể thẩm ra tung tích Thái tử điện hạ.
Hàn Mạc lắc đâu:
- Người nọ đã có bản lĩnh thiết hạ cạm bẫy bắt Thái tử điện hạ, năng lực như vậy nhất định không như người thường, giảo hoạt vô cùng. Nếu ta ám muội mai phục nhất định hắn có thể nhận ra!
Duẫn Đồ có vẻ khó xử, nhưng hai mắt lập tức lại sáng lên:
- Đại nhân, không bằng tìm một người có vẻ giống đại nhân, người nó chưa chắc đã nhận được ngài...!
Còn chưa dứt lời, Hàn Mạc đã cười ruồi:
- Nếu hắn đã hẹn ta tất nhiên phải biết ta, nếu chẳng may hắn biết ta, thì không phải chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh:
- Ta muốn nhìn xem năng lực của hắn như thế nào. Duẫn Đồ, ngươi có dám cùng ta đến chỗ hẹn không?
Duẫn Đồ kính sợ:
- Ty chức nguyện cùng đại nhân tới đó. Nếu hắn muốn làm hại địa nhân, ty chức liều cái mạng này cũng phải bảo vệ đại nhân an toàn!
Vỗ vỗ vai hắn, Hàn Mạc nói:
- Có gan, đúng là một người đàn ông! Ngươi chờ ở đây, ta đổi xiêm y, chúng ta cùng tới chỗ hẹn!
- Dạ!
Duẫn Đồ chắp tay.
Hàn Mạc rời đi rất nhanh, lát sau đã đổi một thân áo gấm màu bạc, cùng Duẫn Đồ cưỡi ngựa cứ thế mà đi tới chỗ hẹn.
...
Hàn Mạc vừa rời đi một lát, một chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài cách trướng vải của Dương Vĩnh Huy không xa, nhìn xe cũng biết là binh sĩ quân Tây Bắc. Một viên Đô úy Tây Bắc Quân dẫn hai gã binh sĩ đi vào trong trướng, binh sĩ Ngự Lâm Quân lập tức ngăn lại, trầm giọng:
- Chỉ huy sứ đại nhân có lệnh, không có lệnh của đại nhân bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần trướng này, lại càng không được đi vào!
Viên Đô úy kia quát lại:
- Phụng chỉ Đại tướng quân mang Dương Vĩnh Huy tới doanh trướng đại soái. Đại soái có chuyện muốn hỏi!
Quân sĩ Ngự Lâm quân lắc đầu:
- Không có lệnh của Chỉ huy sứ đại nhân, chúng ta không thể phụng mệnh!
- Lớn mật!
Viên Đô úy lấy ra một lệnh tiễn bằng trúc:
- Đã thấy rõ chưa? Đây là lệnh tiễn của đại soái. Lệnh của Đại tướng quân các ngươi dám cãi lời sao? Thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi!
Mấy Ngự Lâm Quân ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiêu Hoài Ngọc chính là tướng lãnh cao nhất của Yến quốc, là thiên hạ danh tướng, tất cả mọi người Yến quốc đều kính trọng hắn tự đáy lòng. Ai dám cãi lệnh Tiêu Hoài Ngọc? Ai nguyện ý cãi lệnh Tiêu Hoài Ngọc?
Khi các hộ vệ Ngự Lâm Quân còn đang do dự, viên Đô úy kia đã xông vào trong trướng, hai gã Tây Bắc Quân cũng đi theo, rất nhanh, viên Đô úy kia đã quay ra, sau lưng hai gã binh sĩ quân Tây Bắc đang khiêng Dương Vĩnh Huy dường như đã hôn mê, cũng không để ý đến hộ vệ Ngự Lâm, bước nhanh vào trong xe ngựa, đưa Dương Vĩnh Huy vào trong.
Viên Đô úy kia vung tay lên, cưỡi ngựa đi trước, xe ngựa nhanh chóng rời đi.
...
Bên trong lều lớn của Tiêu Hoài Ngọc, y đang ngồi sau án, tay cầm bút lông dường như đang viết cái gì đó, một thanh âm từ bên ngoài doanh ngắt quãng y. Đó là đệ nhất mãnh tướng Ngũ Thiên Thiệu.
- Bẩm đại soái, có một gã mật thám tự xưng là người mang tin tức, muốn đưa một phong thư cho đại soái.
Ngũ Thiên Thiệu cung kính thưa:
- Mạt tướng ban đầu không để ý tới, nhưng không ngờ người này đưa ra một tín vật, nói là đồ vật bên người Thái tử điện hạ!
- Đưa đây!
Tiêu Hoài Ngọc đứng lên, từ sau án đi ra.
Ngũ Thiên Thiệu lấy tín vật xuống, hai tay dâng lên cho Tiêu Hoài Ngọc.
Tiêu Hoài Ngọc đưa tay nhận lấy, cầm trong tay nhìn thật kỹ, chỉ thấy đây là một miếng ngọc bích trang trí, có hình kỳ lân, trông rất sống động, vừa thấy đã biết không phải vật phàm.
- Là đồ của hoàng gia.
Tiêu Hoài Ngọc xuất thân thế gia, vừa nhìn là thấy, vật như thế này chỉ có thể là đồ trong cung:
- Cho người mang tin tức vào!
- Cho người vào!
Ngũ Thiên Thiệu trầm giọng gọi.
Hai gã binh sĩ quân Tây Bắc dẫn tên đưa tin bị buộc chặt như bánh chưng vào.
Gã đưa tin kia một thân quần áo vải thô bình thường, chỉ có một bộ quần áo, đầu đội một cái mũ vải, chất liệu xấu xí, nhìn qua giống như một dân chúng bình thường, có điều thần sắc hắn điềm tĩnh không hề sợ hãi, sự gan dạ đó người bình thường không thể có.
- Người này trực tiếp đi thẳng đến trước doanh trại của chúng ta nói muốn gặp đại soái!
Ngũ Thiên Thiệu chắp tay:
- Sau khi bị bắt, bộ hạ thông báo cho mạt tướng, nếu không có tín vật này đưa ra mạt tướng đã một đao chém chết hắn!
Tiêu Hoài Ngọc cầm ngọc bích kỳ lân đánh giá gã đưa tin kia một phen, thản nhiên hỏi:
- Ngươi có thư muốn đưa cho ta?
- Dạ!
Gã kia đáp:
- Ở trong ngực ta!
Ngũ Thiên Thiệu bước nhanh tới, sờ sờ ngực hắn lấy ra một phong thư lập tức giao cho Tiêu Hoài Ngọc.
Nhận lấy thư, Tiêu Hoài Ngọc cũng không mở ra ngay, một đôi mắt sắc bén chằm chằm nhìn vào mắt gã đưa thư, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi là do ai phái tới?
Gã đưa tin cười nhạt:
- Đại tướng quân không cần hỏi nhiều, tiểu nhân đã đem thư đến, xem như sứ mệnh hoàn thành. Chỉ có điều trước khi chết tiểu nhân có thể thấy được Đại tướng quân, chết cũng không tiếc!
Nói xong, hai mắt hắn chợt trợn lên, đồng tử nở to, lập tức khóe miệng tràn máu tươi, Ngũ Thiên Thiệu nhìn thấy thất thanh hô:
- Không xong rồi!
Liền tiến đến, nâng cằm người nọ mà sờ, mở miệng gã, một ngụm máu tươi phụt ra.
Ngũ Thiên Thiệu lui về phía sau nhưng trên người vẫn bị dính mấy vết máu, còn gã đưa tin co giật một chút, ngã chúi đầu xuống đất, co giật hai cái, không thể nhúc nhích.
Ngũ Thiên Thiệu và hai gã binh sĩ Tây Bắc trợn mắt há mồm, chỉ có Tiêu Hoài Ngọc cau mày.
Một lát sau, Ngũ Thiên Thiệu mới nói được:
- Hắn...hắn cắn lưỡi tự sát!
Tiêu Hoài Ngọc thở dài:
- Coi như là một hảo hán, đến đây đưa thư hẳn đã mang tâm phải chết!
Lập tức sắc mặt y trở nên nghiêm trọng, đặt ngọc kỳ lân lên bàn, mở thư ra đọc, chỉ thấy chữ viết rất bình thường, chỉ cần tùy tiện tìm một người đọc sách là có thể viết ra, cho nên nếu nhìn vào chữ viết thì không thể biết được thư này do ai viết.
Ngũ Thiên Thiệu khoát tay, ra hiệu binh sĩ đưa thi thể xuống.
Tiêu Hoài Ngọc xem qua nội dung thư, sắc mặt y vốn từ trước tới nay như băng tuyết trên Thái Sơn không chút thay đổi lại trở nên khó coi, đôi mắt kia thoáng lóe hàn quang, sắc bén vô cùng.