Quyền Thần

Chương 885: Đao lạnh như băng

Sau khi rời khỏi thành Yến Kinh, Tiêu thái sư đúng là cảm thấy rất thải mái, ven đường tuyết trắng bao phủ, núi cao mờ ảo, phong cảnh đẹp như tranh.

Trên đường đi, cũng khá thuận lợi, tới lúc hoàng hôn, Tiêu quản gia ghé sát bên cửa sổ nói:

- Thái sư, phía trước là sông Phong Lăng rồi, qua cầu chừng mười dặm sẽ đến một thôn trấn, có lẽ có chỗ nghỉ tạm.

- Truy vân đuổi nguyệt tám ngàn dặm, không thể không dừng ở Phong Lăng.

Tiêu thái sư cười nói:

- Chúng ta đã rất nhiều năm không qua sông Phong Lăng, không biết cầu Phong Lăng có còn dáng vẻ cổ kính xưa kia nữa hay không?

- Thái sư mười năm trước có đi qua nơi này, tự tay đề tự ở cầu Phong Lăng, quan viên địa phương chắc chắn sẽ giữ gìn cẩn thận.

Tiêu quản gia cung kính nói:

- Thái sư vì sao trên đường đi không ghé các huyện nha nghỉ tạm?

Tiêu thái sư nói:

- Kinh động bọn họ là việc bất nhã. Hơn nữa, đang vào mùa đông, phong cảnh trên đường đẹp như tranh vẽ, thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên cũng rất thú vị.

Tiêu quản gia cũng cười nói:

- Tiêu thái sư nhiều năm rồi không có tâm tình như vậy.

Tiêu thái sư cười ha hả:

- Ngươi từ trẻ đã đi theo lão phu, tất nhiên hiểu, lão phu tuy rằng vào triều làm quan, nhưng khi còn trai tráng, cũng là một phong lưu chi sĩ a.

Tiêu quản gia thấy Tiêu thái sư vui vẻ, cũng cười thoải mái:

- Thưa đúng!

Đi không bao lâu, xa xa đã thấy bóng dáng một con sông, tuy hơi rộng lớn, nhưng có một câu cầu đá bắc qua sông, tuy rằng kiến trúc cổ xưa nhưng cũng rất chắc chắn.

Xe đi gần tới bờ sông, liền thấy đầu cầu có một tấm bia, trên tấm bia, có khắc hai hàng chữ, đúng là hai câu thơ Tiêu thái sư vừa ngâm: "Truy vân đuổi nguyệt tám ngàn dặm, không thể không dừng ở Phong Lăng".

Tiêu thái sư vén rèm lên nhìn, vuốt râu cười nói:

- Bọn họ thật cũng có lòng a.

Đúng lúc ấy, chợt nghe một trận vó ngựa vang lên, từ bên kia bờ sông truyền tới. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thấy bên kia cầu đá xuất hiện một đám kỵ sĩ, toàn thân màu đen, như lang như hổ, phi đến đầu cầu.

Tiêu quản gia nhíu mày, còn đám hộ vệ Tiêu thái sư cũng căng thẳng ra mặt. Hầu hết đều đặt tay lên chuôi dao, 13 kiếm thủ đồng loạt nâng cổ kiếm. Từ khi rời khỏi thành Yến Kinh, cổ kiếm chưa từng rời tay, cho dù là ăn cơm hay khi ngủ, cũng một tay cầm chắc kiếm.

- Thái sư, có người chặn ở đầu cầu.

Tiêu quản gia thần sắc ngưng trọng.

Tiêu thái sư sắc mặt âm trầm, lạnh lùng cười:

- Không thể tưởng được còn có người lưu luyến lão phu.

Rồi thản nhiên:

- Lão phu hôm nay tâm tình rất tốt, hãy bảo bọn họ đi đi, bọn họ giết không nổi lão phu đâu.

Lúc này các kỵ sĩ kia đã triển khai thế trận, dừng ỏ bên kia cầu Phong Lăng, một gã kỵ sĩ lập tức lên cầu, chậm rãi rút đao từ bên hông ra. Hơn 20 kỵ sĩ phía sau cũng đều rút đao, đầu cầu Phong Lăng, đao lạnh như băng.

Tiêu quản gia lập tức lên trước, cao giọng quát:

- Các ngươi là ai? Nhanh lui ra.

Kỵ sĩ kia không đáp lời, chỉ cầm đao trong tay, một tay giữ cương ngựa, không lùi mà tiến, chậm rãi đi tới. Trên cầu có thể song hành ba tuấn mã, gã đi phía trước, đám kỵ sĩ kia chia ra hai người một lượt đi về phía cầu bên này.

Tiêu quản gia khoát tay, hộ vệ Tiêu gia lập tức giục ngựa tiến lên, chỉ trong chốc lát, ngoại trừ 13 kiếm thủ vây quanh xe ngựa của Thái sư như một vòng tròn, các hộ vệ còn lại đều đã tụ tập ở đầu cầu đá, đao lăm lăm trong tay.

13 kiếm thủ là sát thủ âm thầm mạnh nhất của Tiêu gia, cố nhiên uy lực kinh người, mà các hộ vệ khác đi theo Tiêu thái sư cũng là tinh nhuệ nhất của Ảnh Tử Vệ Tiêu tộc.

Tiêu thái sư ngồi yên trong thùng xe, vẻ mặt lạnh lùng.

Tuy lão dẫn theo bên người chỉ có 40 hộ vệ, nhưng 27 Ảnh Tử Vệ đó và 13 kiếm thủ đều là những võ sĩ dũng mãnh nhất. Lão trong lòng hiểu rõ, cho dù là Ngự lâm quân tinh nhuệ nhất nước Yến, nếu không có 200 binh sĩ phối hợp với nhau một cách hoàn hảo thì chính mình cũng không có khả năng bị động tới một sợi lông.

Có thể nói đối phương bất ngờ xuất hiện ở cầu Phong Lăng nhất định đã sớm có chuẩn bị, đối phương chắc chắn đã nắm rõ hành trình của mình, hơn nữa, lại chọn đúng cầu Phong Lăng chặn đánh.

Tiêu thái sư không phải là không tính tới chuyện bất an trên đường, bởi vì lo lắng, nên mới đem theo 13 kiếm thủ hộ tống.

Lão nheo mắt, nghĩ xem là kẻ nào ra tay?

Rất nhanh, lão liền nghe thấy tiếng ngựa hí vang, theo đó, là tiếng đao chạm vào nhau, không hề nghi ngờ, đối phương đao đã rời khỏi vỏ.

13 kiếm thủ vẫn hộ vệ bên xe ngựa, không tiến lên tham gia cuộc chém giết. Ảnh Tử Vệ của Tiêu gia và đám kỵ sĩ đầu cầu kia không lưu tình mà vung đao chém xuống đối phương.

Tiêu quản gia lúc này đã trở lại bên xe ngựa, nghiêm nghị nói:

- Thái sư, nhóm người này hình như không phải người Trung Nguyên.

Tiêu thái sư mày lập tức nhíu lại, xốc bức màn ra hỏi:

- Nhìn xem bọn họ là ai?

- Bọn họ cũng không che mặt.

Tiêu quản gia nhíu mày:

- Có lẽ người phương Nam.

Tiêu thái sư sắc mặt càng thêm âm trầm.

Nhóm kỵ sĩ này chắc chắn không sợ chết, mà Ảnh Tử Vệ cũng ác nghiệt vô tình, hai bên giao chiến hỗn loạn, chỉ trong chốc lốc, chiến mã của không ít người bị chém chết, máu tươi phun tung tóe xuống mặt sông băng giá của Phong Lăng hà.

Đột nhiên xuất hiện đám kỵ sĩ, sức chiến đấu cũng không tính vào hạng nhất, thậm chí đao pháp của bọn họ cũng không sắc bén như Ảnh Tử Vệ của Tiêu gia, nhưng chiêu thức cực kỳ quỷ dị, khác hẳn đao pháp của người Trung Nguyên. Điều này khiến cho Ảnh Tử Vệ rất khó phán đoán đường đi của đao.

Càng khiến cho người ta giật mình chính là chỉ cần bị kỵ sĩ đánh trúng, cho dù là chém phải đầu vai hay cánh tay, chỉ cần xuất hiện vết đao, Ảnh Tử Vệ nửa khắc sau lập tức ngã xuống, co giật trên mặt đất rồi chết.

Đao pháp của đám kỵ sĩ không những quỷ dị mà còn luôn cố gắng đâm vào đối thủ, khi bị thương liền liều mạng xông tới chém vào người Ảnh Tử Vệ.

Kỳ thật nhóm Ảnh Tử Vệ đã phát hiện ra, lưỡi đao của đám kỵ sĩ nhất định có tẩm độc, hơn nữa khi gặp máu sẽ trở thành độc dược cực mạnh.

Giữa trận chém giết vô tình, hai nhóm người ác nghiệt dần dần ngã khỏi lưng ngựa. Đối với đại đa số người, đã ngã xuống, là chết không cần nghi ngờ.

Tiêu quản gia nhìn Ảnh Tử Vệ từng người từng người ngã xuống, đồng tử co lại.

Y là thủ lĩnh Ảnh Tử Vệ của Tiêu gia, đám Ảnh Tử Vệ này chính là một tay y dốc lòng huấn luyện, tuyệt đối trung thành, bản lĩnh so với 13 kiếm thủ mà nói, cũng không kém là bao. Đám Ảnh Tử Vệ này cũng chính là căn cơ và tinh nhuệ nhất của Tiêu gia.

Nhưng ở trận chiến Phong Lăng, 27 Ảnh Tử Vệ đã được chọn lựa kỹ càng đó, sau hồi huyết chiến với đám kỵ sĩ, tổn thất nghiêm trọng.

Tiêu thái sư cơ mặt cũng bắt đầu co giật.

Trận huyết chiến này không kéo dài lâu, 20 Ảnh Tử Vệ đã chết ở đầu cầu, chỉ còn lại 6 người. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com

Trận này quy mô không lớn, nhưng sự tàn khốc quả khiến cho người ta phải giật mình.

6 Ảnh Tử Vệ còn lại xoay người xuống ngựa, cầm đại đao trong tay, kiểm tra thi thể của đám kỵ sĩ kia, chỉ cần có chút mấp máy môi, lập tức dùng đao cắt đứt cổ họng kỵ sĩ.

Mùi máu tươi tràn ngập ở đầu cầu Phong Lăng, một loại không khí cực kỳ quỷ dị bao trùm lên mọi người.

Tiêu quản gia nhìn thi thể nằm la liệt trên cầu, hướng vào xe ngựa gay gắt nói:

- Thái sư, toán thích khách này nếu đã mai phục ở đây, phía trước chắc chắn cũng sẽ có mai phục. Không thể đi tiếp được, bây giờ tốt nhất là quay đầu lại, về thôn trấn mà chúng ta vừa đi qua chừng hơn 20 dặm, đến thôn trấn báo cho quan phủ địa phương phái người hộ tống.

Tiêu thái sư cười lạnh:

- Đã có người muốn trên đường diệt trừ lão phu, chỉ sợ chúng ta không có cơ hội thông báo cho quan địa phương.

Dừng một chút, âm thanh lạnh lùng:

- Lão phu cũng muốn nhìn xem bọn họ có bao nhiêu người mà định ám sát lão phu. 13 kiếm thủ chưa xuất chiêu, nếu bọn họ thật sự muốn giết, lão phu xem họ có khả năng vượt qua 13 kiếm thủ không?

Trầm giọng nói:

- Dọn sạch thi thể, qua cầu!

Tiêu quản gia nhíu mày. Y cũng đã trải qua vô số việc, nhưng chuyện hôm nay quá sức kỳ lạ, điều này khiến y cảm thấy bất an. Nhưng vẫn nghe lời Tiêu thái sư, sai 6 Ảnh Tử Vệ còn lại dọn sạch đầu cầu, lộ ra một con đường để xe ngựa đi qua.

13 kiếm thủ từ đầu đến cuối, không có chút động tĩnh, chỉ nắm chặt cổ kiếm trong tay, gương mặt dưới nón tre lạnh lùng lạ thường.

Ngay sau khi Ảnh Tử Vệ dọn sạch con đường, bỗng một trận âm thanh kỳ lạ vang lên, đó là một loại nhạc cực kỳ cổ quái, lọt vào tai, cho dù là người không hiểu âm luật cũng nhận ra màu sắc thê lương bi thảm.

Tiêu thái sư nghe thanh âm kia, trên mặt bỗng hiện ra vẻ cực kỳ khiếp sợ, lão vốn đang ngồi rất ổn định, không kìm nổi lòng, thốt nhiên run lên.

Tiêu thái sư kiến thức rộng rãi, mặc dù không tinh thông âm luật, nhưng cũng hiểu đại khái, làn điệu cổ quái này, lão rất nhanh liền đoán được, là từ hồ lô sanh phát ra.

Cái cảm xúc thê lương này, cũng chỉ có hồ lô sanh mới có đủ khả năng thể hiện đến đỉnh điểm.

Tiêu thái sư cũng hiểu, người Trung Nguyên thiên về đánh đàn thổi sáo, loại hồ lô sanh ở Trung Nguyên vốn không lưu hành, nhưng đối với người nước Phong thì cực kỳ chú trọng.

Hồ lô sanh, Phong quốc!

Điều này khiến cho người thận trọng như Tiêu thái sư trong nháy mắt nghĩ tới một khả năng. Lão nhẹ nhàng xốc màn xe ngựa lên, chống quải trượng đi ra khỏi xe, đứng ở đầu càng xe, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Tuy rằng tuổi cao, nhưng thị lực không quá kém, lão rất nhanh phát hiện ra, từ bên kia cầu đá có người đang đi đến. Nhưng lần này chỉ có một người, toàn thân hắc y như mực, người nọ ngồi trên lưng tuấn mã, giống như du ngoạn giải sầu, tuấn mã nhàn nhã thong thả đi về phía bên này. Người áo đen hai tay cầm hồ lô sanh, thổi lên khúc nhạc bi thương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất