Quyền Thần

Chương 886: Ta đến từ phương Nam

Người áo đen cưỡi ngựa lên cầu, lại qua cầu cực kỳ tự nhiên, cứ như là không nhìn thấy xác chết chất đầy cầu. Bóng sáu gã Ảnh Tử Vệ tiến lên trước, vây người áo đen vào giữa, người áo đen dừng ngựa lại, nhưng y vẫn thổi hết một khúc nhạc, lúc này mới ngẩng đầu lên, hướng về Tiêu thái sư ở đầu càng xe trên chiếc xe ngựa đậu cách đó không xa, chắp tay nói:

- Dám hỏi lão tiên sinh có phải là Tiêu thái sư của nước Yến không?

Tiêu thái sư lúc này lại có vẻ rất điềm tĩnh, thản nhiên cười, chắp hai tay sau lưng, tư thế uy phong trên triều đình đó lập tức dào dạt khắp người, lão trung khí tràn đầy, bình tĩnh đáp:

- Lão phu hiện giờ chỉ là một lão nhân trở về quê hương quy ẩn thôi.

Lão hướng về Tiêu quản gia làm hiệu, Tiêu quản gia chau mày, rồi vẫn giơ cao tay khua một cái, sáu tên Ảnh Tử Vệ bao vây bốn phía của người áo đen đều thối lui một bước. Tiêu thái sư vốn không phải là một người mềm lòng, đối với tính mạng của bộ hạ, giống như đại đa số anh hùng vốn không coi trọng. Nhưng trong lòng lão ta rất rõ ràng dựa vào năng lực của sáu tên Ảnh Tử Vệ, căn bản không thể tạo được chút áp lực nào đối với người áo đen, thậm chí lão còn cảm thấy, một khi đã động thủ thì toàn bộ sáu tên Ảnh Tử Vệ sẽ bị đánh chết trong chớp mắt. Lão có thể không coi trọng tính mạng thuộc hạ, nhưng là Ảnh Tử Vệ tinh nhuệ của Tiêu gia, lão không hy vọng bọn chúng chịu chết vô ích. Người áo đen xoay người xuống ngựa, một cánh tay vắt ngang trước ngực, nói gằn từng tiếng:

- Phong quốc Bố Tốc Cam, may mắn được gặp tiên sinh, đúng là phúc ba đời.

Bố Tốc Cam? Tiêu Thái sư tuy rằng đã mơ hồ đoán được sự tình, nhưng người trước mặt này tự nhận là Bố Tốc Cam, vẫn làm cho thần sắc lão có chút trầm xuống, khóe mắt cũng nhảy lên. Danh tướng nước Phong nổi tiếng ngang Tiêu Hoài Ngọc, là một trong những người mạnh nhất của đại võ đạo thế gian. Tiêu thái sư thật sự không ngờ rằng người chặn đánh mình trên đường lại là Phong quốc Bố Tốc Cam, lão ta không cách gì tưởng tượng ra được, lại có người có đủ uy để sai khiến danh tướng của nước Phong, khiến hắn xuất hiện ở nơi này. Bố Tốc Cam vẻ mặt thản nhiên, liếc nhìn bọn kiếm thủ bên cạnh xe ngựa, là cao thủ võ đạo, hắn liếc mắt một cái cũng đủ nhìn ra, nhóm người này là những kiếm thủ sát khí mạnh mẽ. Y hơi nhíu mày, Tiêu thái sư vẫn chắp hai tay sau lưng như cũ, mỉm cười hỏi:

- Cũng không biết các hạ đường sá xa xôi đến đây, có gì phải làm sao?

Bố Tốc Cam thở dài:

- Nhận ủy thác của người ta, gặp lão tiên sinh mượn một món đồ.

- Ồ!

Tiêu thái sư thản nhiên cười nói:

- Lại không biết các hạ muốn mượn vật gì? Vật có thể mượn của lão phu thật sự không nhiều lắm.

Bố Tốc Cam dừng lại ở Tiêu thái sư, chậm rãi nói:

- Vật mà ta mượn, lão tiên sinh đang mang trên người, chính là cái đầu trên cổ của lão tiên sinh.

Thần sắc của Tiêu quản gia đột biến, cười lạnh nói:

- Nói dối không biết ngượng. Phong quốc nhỏ bé mà cũng dám hành thích Thái sư của Đại Yến chúng ta, Bố Tốc Cam, ngươi biết hậu quả của chuyện này chứ?

Bố Tốc Cam bình tĩnh nói:

- Chẳng phải lão tiên sinh lúc nãy đã nói rằng, bây giờ ông ấy chỉ là một lão nhân về ở ẩn sao, vật mà ta muốn mượn, cũng không phải là đầu của Thái sư Đại Yến, chẳng qua chỉ là đầu bạc của một lão già thoái ẩn thôi.

Tiêu thái sư mặt không hề biến sắc, vuốt râu cười nói:

- Bất kể là thủ cấp của Thái sư, hay là lão già đầu bạc, các hạ muốn mượn thì cũng phải có lí do. Cũng không biết lão phu và các hạ có ân oán gì, mà các hạ phải ngàn dặm xa xôi đến đây lấy đầu lão phu?

- Ta vừa nói rồi, nhận ủy thác của người khác.

- Lão phu có thể hỏi một câu không, ai mà có uy thế lớn như vậy, khiến ngài không phiền hà ngàn dặm xa xôi tới giết lão phu?

Ánh mắt Tiêu thái sư sắc bén, nhìn chằm chằm gương mặt của Bố Tốc Cam:

- Lão phu đối với người đó đã nảy sinh lòng khâm phục rồi.

Bố Tốc Cam lắc đầu, không hề mở lời, Tiêu thái sư vuốt râu, cười ha ha nói:

- Là các hạ không muốn nói, hay là người sai khiến các hạ là loại người không thể gặp được?

Bố Tốc Cam khẽ thở dài:

- Những kiếm thủ này bên cạnh ngài... rất phiền toái!

- Ồ!

Tiêu thái sư mỉm cười nói:

- Các hạ có tự tin đánh bại bọn họ không?

Bố Tốc Cam trầm mặc một lát, rồi mới nói thật tình:

- Nắm chắc sáu phần.

Tiêu thái sư nhíu mày, lão ta có thể nhìn ra, Bố Tốc Cam nói câu này rất thật lòng, không có chút xíu mùi vị đùa giỡn nào. Trên thực tế trong lòng Tiêu thái sư, dù là đến hơn trăm người, bên cạnh có 13 kiếm thủ thì lão ta cũng không mảy may sợ sệt, huống gì là đơn thương độc mã, chỉ có điều con người đơn thương độc mã trước mắt này lại là đe dọa quá mức, đó là cao thủ trong võ đạo, không phải hạng người thường có thể sánh được. Thập phương danh tướng không phải ngẫu nhiên mà được người đời truyền tụng, đó là mười đại quái vật. Ngoài Thập phương danh tướng ra, trong thiên hạ, không có bất kỳ người nào có thể đánh bại 13 kiếm thủ, nhưng mà hiện tại, người vừa xuất hiện là Bố Tốc Cam. Tiêu thái sư trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Các hạ nhận ủy thác của người khác, hiển nhiên sẽ không phải là không có nguyên nhân, không biết các hạ có muốn nói chuyện với lão phu một lát không?

- Nói chuyện gì? Nguồn: http://truyen360.com

- Lợi!

Tiêu thái sư bình tĩnh nói:

- Lần này các hạ đến đây, tất nhiên không phải là vì hiếu sát, người đứng sau lưng các hạ, nhất định đã cho các hạ một lợi ích đủ hấp dẫn. Như vậy lão phu có thể nói chuyện với ngài một lát không, nếu như lão phu có thể cho ngài một lợi ích còn lớn hơn hắn, thì ngài với ta có thể biến địch thành thù hay không?

Bố Tốc Cam lắc đầu, nói:

- Không thể!

- Ồ!

- Những lời ngài nói là không sai. Lần này ta đến đây, quả thực là vì cái lợi.

Bố Tốc Cam chậm rãi nói:

- Nhưng ngoài cái lợi ra, ta vẫn còn nợ một món nhân tình. Người Phong quốc chúng tôi đã nợ người ta nhân tình, cho dù tan xương nát thịt cũng phải hoàn trả bằng hết. Ta tin ngài có thể đưa ra lợi ích khiến mỗ hài lòng, nhưng mỗ không nợ ngài nhân tình.

Tiêu thái sư thở dài một tiếng, nói:

- Có thể khiến các hạ nợ một món nhân tình, xem ra người đó đúng thật là thần thông quảng đại.

Bố Tốc Cam thu hồi chiếc hồ lô, ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời đã trở nên mờ mịt tối. Y trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi:

- Tiêu Hoài Ngọc là con trai của ngài?

- Đúng vậy!

Tiêu thái sư đáp. Bố Tốc Cam chăm chú nhìn Tiêu Thái sư, nói:

- Ngài có đứa con như Tiêu Hoài Ngọc, là vinh quang của ngài.

Tiêu thái sư cười lớn nói:

- Lão phu vẫn luôn tự hào vì nó.

- Nhưng mà hiện nay Tiêu Hoài Ngọc không ở đại doanh Tây Bắc, ngài có muốn biết hiện hắn đang ở đâu không?

Bố Tốc Cam hỏi. Mặt Tiêu Thái sư biến sắc, từ khi Hàn Mạc dẫn binh vào kinh đến nay, lão ta không giờ phút nào mà không nhớ đến Tiêu Hoài Ngọc. Lão tuy rằng cảm thấy Tiêu Hoài Ngọc đã xảy ra chuyện lớn, nhưng thân là phụ thân, trước khi chưa nhận được tin tức xác thực, lão ta bất luận thế nào cũng không tin là Tiêu Hoài Ngọc đã bị hại. Lúc này Bố Tốc Cam đột nhiên nhắc tới Tiêu Hoài Ngọc, làm cho tim lão nhất thời căng thẳng:

- Mời các hạ chỉ giáo!

Tiêu thái sư khống chế được cảm xúc của bản thân, chắp tay nói. Bố Tốc Cam suy nghĩ một lát, cuối cùng nói:

- Hắn đã chết rồi!

Người Tiêu thái sư chấn động, thân hình già nua loạng choạng, ngay cả sắc mặt của Tiêu quản gia cũng đại biến, huống gì 13 kiếm thủ, cũng có chút biến sắc, tay cầm lấy chuôi kiếm định động thủ. Bỗng nhìn thấy Tiêu thái sư "phốc" một tiếng, phun ra một ngụm đầy máu tươi, còn người thì như muốn ngã xuống, phải đưa tay nắm lấy song cửa của thùng xe. Tiêu quản gia vội vàng xuống ngựa, leo lên xe ngựa, đỡ lấy Tiêu thái sư, khẩn trương nói:

- Thái sư, người... người đừng tin lời nói xằng nói bậy của tên này. Đại tướng quân thần uy hơn người, trong thiên hạ không ai có thể hại được tướng quân.

Tiêu thái sư nâng tay lên, dùng ống tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng, nơi sâu thẳm trong đôi mắt đã hiện lên vẻ bi thương vô tận, già để tang trẻ đã là bất hạnh lớn nhất của đời người, càng bất hạnh hơn nữa, đó là Tiêu Hoài Ngọc vừa chết, một cái cây lớn của Tiêu gia đã ngã xuống. Sự hưng thịnh của Tiêu gia, xét cho cùng, cũng là bởi vì Tiêu Hoài Ngọc nắm giữ quân Tây Bắc. Tiêu Thái sư có thể leo lên vị trí Thái sư, ở triều đình nước Yến có quyền thế vô song, nguyên nhân cũng chính là vì Tiêu Hoài Ngọc. Trên thực tế nhà nhỏ bất luận là nguồn lực về người hay tài nguyên kinh tế, trong số nhà làm quan ở nước Yến thì đều thuộc loại cực kỳ yếu thế. Trong lòng Tiêu thái sư vẫn luôn tồn tại hy vọng về một cơ may, chỉ hy vọng sự tình Tây Bắc có sự kỳ lạ khác, nhưng mà lúc này nghe Bố Tốc Cam bình tĩnh báo tin Tiêu Hoài Ngọc chết, lão đau đớn từ trong lòng, khí huyết dâng lên, liền phun ra một ngụm máu tươi. Cái chết của Tiêu Hoài Ngọc, không chỉ là sự mất mát đứa con trai của một người cha, mà còn bắt đầu chiều hướng suy vong của một gia tộc. Không biết vì sao, lão không hề nghi ngờ lời nói của Bố Tốc Cam, trái lại đối với lời này lại rất tin tưởng, có lẽ từ sâu thẳm trong tâm của lão, từ lâu đã cho rằng con trai yêu quý của mình đã bị giết hại, chỉ là trì hoãn không dám tự mình thừa nhận thôi. Bây giờ Bố Tốc Cam, một nhân vật mạnh như vậy, nói ra sự tình, cũng khiến cho lão cuối cùng xác nhận được những suy nghĩ trong sâu thẳm trong tim mình.

- Là... là ai đã hại chết nó?

Tiêu thái sư ánh mắt u ám. Bố Tốc Cam chậm rãi nói:

- Chuyện này ta không thể trả lời ngài được, nhưng mà ta có thể nói cho ngài biết. Tư Mã Kình Thiên của nước Ngụy đã chết rồi, Đỗ Vô Phong bị Tiêu Hoài Ngọc một kích chí mạng, ít nhất thì trong vòng mười năm không thể hồi phục được, Thương Chung Ly của nước Khánh cũng đã tạ thế, còn con trai của ngài, đao cuối cùng, là được ban tặng bởi Thái tử của quý quốc.

Nói đến đây, Bố Tốc Cam lắc đầu, thở dài:

- Chỉ là thế sự vô thường, người báo thù cho Tiêu Hoài Ngọc, không phải ai khác, mà chính là người hiện đang trấn thủ Tây Bắc, Hàn Mạc. Yến thái tử tuy rằng không phải do chính tay Hàn Mạc giết chết, nhưng quả thực là vì hắn mà chết. Hàn Mạc coi như là đã trả hận được một đao.

Lời nói này của Bố Tốc Cam không hề quá dài dòng, nhưng mà từng câu từng chữ, giống như sấm vậy, dội ầm ầm làm kinh động tất cả mọi người. Tiêu quản gia há hốc miệng, không dám tin, còn vẻ mặt hiện ra của Tiêu thái sư thì có lẽ là sự kinh động lớn nhất đời này của lão ta. Một Tiêu thái sư đã trải qua vô số bão táp, nguy hiểm không đếm hết được, mà lúc này lại bị một lời nói của Bố Tốc Cam làm kinh động tới mức chết lặng người. Chỉ sợ trong thiên hạ, bất cứ người nào nghe thấy tin tức này đều sẽ thể hiện ra biểu cảm như vậy. Danh tướng của ba nước: ba chết, một bị thương, Thái tử nước Yến giết chết Tiêu Hoài Ngọc, còn Thái tử nước Yến lại chết trong tay của Hàn Mạc, nếu như đổi lại là người khác nói ra thì sẽ chỉ làm người ta cảm thấy hết sức hoang đường. Nhưng mà những lời này lại từ chính miệng Bố Tốc Cam nói ra, hiển nhiên là đã không giống như thông thường. Tiêu thái sư nhắm mắt lại, một hồi lâu sau, mới chậm rãi nói:

- Hàn Mạc, cái thằng nhỏ này... đã làm được một chuyện khiến cho lão phu thanh thản. Lão phu đã nợ hắn một món nhân tình rồi.

Bố Tốc Cam bình tĩnh nói:

- Ta biết. Đây là nỗi vướng bận nhất trong lòng ngài. Hiện giờ đem chân tướng sự việc nói cho ngài biết, coi như là để cho ngài bớt đi một mối phiền muộn.

Tiêu thái sư nhìn Bố Tốc Cam, chậm rãi nói:

- Các hạ đem chuyện này nói với lão phu, lão phu xin đa tạ!

Bố Tốc Cam lắc đầu nói:

- Không cần khách khí!

Ánh mắt hướng về 13 kiếm thủ:

- Lúc trước ta có 6 phần nắm chắc sẽ đánh bại các vị, nhưng mà bây giờ xem ra ta đã có 8 phần chắc chắn rồi. Tâm của các vị vẫn chưa đạt tới mức phải hy sinh quên mình, nghe được tin Tiêu Hoài Ngọc chết, tâm các vị đã loạn vài phần, tâm loạn, thì võ lực sẽ thêm mạnh, nhưng cũng khó có thể toàn lực mà phát tác được.

Mọi người tức thời hiểu ra, Bố Tốc Cam nói ra tin Tiêu Hoài Ngọc chết, một là vì muốn loại bỏ vướng bận cho Tiêu thái sư, một nguyên nhân khác đó là làm rối loạn 13 kiếm thủ. đánh vào tâm lý, đã khiến cho y nắm được thêm 2 phần chắc chắn. Từ trên người, y chậm rãi lấy ra một cái roi dài đen kịt, giống như một con rắn đen nhánh bao quanh người vậy, một khối sát khí nồng nặc, từ toàn thân Bố Tốc Cam tỏa ra. 13 kiếm thủ biết rằng trận chiến này là không thể tránh khỏi, dồn dập xuống ngựa, lập tức xếp thành một hàng, dáng vẻ cầm kiếm giống hệt nhau, ngay cả tư thế rút kiếm cũng giống nhau như đúc, 13 chuôi cổ kiếm, mũi kiếm phát sáng, hàn quang chợt thịnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất