Đỗ Vô Phong trong tích tắc ngã vật xuống đất, toàn thân Chu Tiểu Ngôn đột nhiên xuất ra một lực rất mạnh, hắn như viên đạn lao nhanh trên mặt đất, cả người giống như con báo chồm về phía Đỗ Vô Phong, Đỗ Vô Phong đang giãy dụa, thì chân hắn đã ghì chặt xuống người của Đỗ Vô Phong, con dao găm trong tay đã ghì chặt vào cổ.
- Tạm thời không giết!
Hàn Mạc đứng phía sau hô lớn một tiếng.
Đỗ Vô Phong nằm trên mặt đất, trên miệng chảy đầy máu tươi, đôi mắt đang nhìn về phía Chu Tiểu Ngôn, rất khó khăn mới có thể nói:
- Tốt... đồ đệ tốt, giết đi, ngươi... ngươi không phải rất muốn báo thù hay sao? Đây, tay... đưa lên cao một chút, cái mạng này của ta, đang... đang nằm trong tay ngươi rồi đó...!
Nói hết câu, thì một dòng máu tươi từ trong mồm lại tuôn ra.
Ở Thiên Nhai Phong thì lục phủ ngũ tạng của lão đã bị thương rất nặng, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay lại bị Hàn Mạc giáng một đòn trời đánh, thân xác lão giống như vách đá bị viên đạn pháo bắn trúng, lúc này lục phủ ngũ tạng lại càng bị tổn thương nặng hơn nữa.
- Đỗ tiền bối, tiền bối muốn chết, vãn bối cũng để ngài được toại nguyện.
Hàn Mạc đi tới, nhìn về phía Đỗ Vô Phong:
- Nhưng chỉ có điều không thể nhanh như thế được, chúng ta cần phải rời khỏi nơi đây, cũng muốn mong ngài có thể trợ giúp một tay.
Chu Tiểu Ngôn nghe thấy Hàn Mạc nói như vậy, liền hiểu ngay dụng ý của hắn.
Tuy rằng đã chế ngự được Đỗ Vô Phong, thế nhưng tình hình phía dưới của Hắc Tháp lại không nắm chắc, đã có Đỗ Vô Phong trong tay, có lẽ cũng là một điều cực kì thuận lợi.
Hàn Mạc liền nghĩ ra thuốc giải độc đang ở lầu năm, rất nhanh, nhìn về phía Chu Tiểu Ngôn nói:
- Ngươi hãy khống chế hắn, để ta đi lấy thuốc giải.
Không khí ở trên lầu năm rất mờ ảo, Hàn Mạc cẩn thận đi lên tầng năm.
Như hắn dự đoán, lầu năm của Hắc Tháp chính là một kho hàng, ở đó có rất nhiều dược phẩm và các loại ám khí, Hàn Mạc lập tức nhìn về phía chỗ đựng dược phẩm, nhíu mày lại.
Một cái tủ thuốc rất lớn, không ngờ ở đó có vô số loại dược phẩm, đám dược phẩm này lại không ghi rõ tên, trong thời điểm hiện tại không thể nhận biết đâu là độc dược đâu là thuốc giải.
Tuy rằng kiếp trước hắn là dược sĩ, thế nhưng trước mặt hắn bây giờ là một đống dược phẩm hỗn độn, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy không có cách nào để phân biệt được.
Hơn nữa những loại dược phẩm này lại không bình thường, một khi dùng sai, hậu quả không thể lường được.
Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Mạc tìm ở khắp mọi nơi trong phòng, cuối cùng cũng đã tìm ra một cái túi da, hắn cũng biết Hắc Tháp không phải là nơi có thể ở lâu, lập tức gỡ các bình thuốc xuống, lấy mỗi loại một bình vào trong cái túi da, trong đó có loại chữa trị do ám khí, ở bên trong cũng tìm thấy vài phương thuốc còn để lại.
Hắc Tháp chính là trái tim của Hắc Kỳ giáo, có thể tìm được những đồ vật đó ở chốn này, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau khi lấy được thuốc giải, muốn quay lại để phân biệt rõ hơn đâu là thuốc giải, nhưng cũng không giám nán lại lâu, liền đi xuống, thì đã thấy Chu Tiểu Ngôn cắt đứt gân chân và gân tay của Đỗ Vô Phong, sắc mặt của Đỗ Vô Phong đã trắng bệch, cũng không thể nói được nữa, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đã bị ngất đi.
Cả người lão là những vết máu tươi, lão đã trở thành kẻ tàn phế.
Nhìn thấy người được mệnh danh là Thủ lĩnh của tổ chức hắc ám nổi tiếng nhất chốn giang hồ khiến bao kẻ phải sợ mất mật giờ đây lại biến thành cái bộ dạng này, trong lòng Hàn Mạc cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ.
Hàn Mạc cầm chiếc túi da tiến lên phía trước, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có thể đi được không?
Chu Tiểu Ngôn cũng bị thương không nhẹ, trên mặt không còn một giọt máu, gật gật đầu, đứng dậy, nói:
- Quay lại theo con đường cũ!
Đưa tay ra, đỡ Đỗ Vô Phong kẻ đã bị tàn phế đứng dậy, hít một hơi thật sâu, rồi đi xuống dưới lầu.
Hàn Mạc một tay cầm cái túi da, một tay cầm cây nến, sau khi xuống tới lầu ba, liền nhìn thấy trên cầu thang lầu ba đã có sáu tên lại viên Hắc Kỳ, có bốn thi thể nằm trên sàn, trong đó có ba thi thể là lại viên Hắc Kỳ, thi thể còn lại là của Hắc Hạt lại viên của Tây Hoa Thính.
Những ánh mắt lạnh như băng của năm sáu tên lại viên Hắc Kỳ đang dõi theo hai người bọn Hàn Mạc đang đi từ lầu bốn xuống, nhìn thấy Chu Tiểu Ngôn đang đỡ Đỗ Vô Phong, sắc mặt của bọn lại viên Hắc Kỳ đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Lầu bốn và lầu năm là cấm địa của Hắc Tháp, tuy rằng vừa mới trước đây có phát hiện trên Hắc Tháp có biến, thế nhưng không có mệnh lệnh của Đỗ Vô Phong, thì không ai trong bọn chúng dám tự tiện xông lên.
Trong thực tế trong lòng của những tên này, Đỗ Vô Phong giống như một vị thần, không thể đánh thắng, theo như bọn chúng suy nghĩ, bất luận là trên lầu có xảy ra bất kì chuyện gì, thì người dành phần thắng chỉ có thể là Đỗ Vô Phong.
Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy Đỗ Vô Phong hiện tại giống như một con gà con đang nằm trong tay của Chu Tiểu Ngôn, trong lòng cực kì kinh sợ, không có lời nào có thể diễn tả nổi.
Trước mắt bọn họ, chỉ là một tiểu tử trên người loang lổ những vết máu, bọn họ cũng rất hoài nghi, hai chàng trai trẻ này đã dùng cách nào có thể vượt qua được đám hộ vệ ở dưới lầu để lên được tới tầng thượng, bọn chúng cũng không thể tin rằng, Đỗ Vô Phong lại có thể nằm trong tay của hai chàng trai trẻ này.
- Hãy thả đại nhân ra!
Một người trong đám Hắc Kỳ quát lớn, lập tức từ phía sau xô ngã hai người, chính là Xích Thử và Độc Dơi, hai người bọn họ loang lổ những vết máu, trên mặt đầy những vết tích, chỉ có đôi mắt là còn có thể hơi mở một chút, nhìn thấy Chu Tiểu Ngôn đang khống chế một người, đoán là Đỗ Vô Phong, tuy rằng trước mặt là kẻ thù, nhưng trên khuôn mặt của họ không hề tỏ ra biến sắc, ngược lại sắc mặt của họ lại có vẻ vui sướng.
Bọn họ tuy là đã rơi vào tay địch, nhưng trước đó cũng đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ đánh lạc hướng kẻ địch.
Hàn Mạc liếc nhìn sang thi thể của Hắc Hạt đang nằm trên sàn, khóe mắt như muốn nhảy lên, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đảo qua phía lại viên Hắc Kỳ, lạnh lùng nói:
- Thả bọn họ ra!
Phía bên kia bọn lại viên Hắc Kỳ nắm khống chế ám khí, nắm chặt đao kiếm trong tay, người đông thế mạnh, như hổ đang rình mồi, có người quát lớn:
- Các ngươi thả đại nhân ra, chúng ta nhất định sẽ thả bọn họ ra!
Xích Thử nhìn Hàn Mạc, chật vật lắc đầu.
Gã biết rất rõ, trong giờ khắc này, đang ở trong thánh địa của Hắc Kỳ, trong tay nếu nắm giữ Đỗ Vô Phong, thì đám lại viên Hắc Kỳ này mới chịu bỏ vũ khí xuống, không dám ra tay, nhưng một khi đã thả Đỗ Vô Phong ra, vậy sẽ không có một ai trong bọn họ có thể rời khỏi Hắc Tháp ngày hôm nay.
- Ta không muốn cùng các ngươi đàm phán.
Hàn Mạc thản nhiên nói.
Chu Tiểu Ngôn thần sắc lạnh lùng, tay trái hắn khẽ động đậy, con dao găm trong tay hắn đã cứa một nhát, một nhát rất sâu vào người của Đỗ Vô Phong, khi rút ra, ngay tức khắc vết thương phun trào máu tươi.
Đệ nhất thủ lĩnh hắc ám từng là ác mộng của bao người, nhưng lúc này lại đang giống như một thứ đồ chơi nằm trong tay của Chu Tiểu Đồng, cổ tay của lão lúc này cứ tuôn trào máu tươi.
Đám người Hắc Kỳ ngơ ngác nhìn nhau.
- Xem ra bọn chúng cũng không cần quan tâm đến sự sống chết của vị đại nhân này!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
- Tháo sợi dây ra, thả bọn họ ra!
Có một tên trong đám Hắc Kỳ trầm giọng nói.
Đám Hắc Kỳ này đều là những tâm phúc của Đỗ Vô Phong, tuyệt đối trung thành với Đỗ Vô Phong, lúc này Đỗ Vô Phong lại nằm trong tay hai người bọn Hàn Mạc, thì bọn chúng ra sợ hãi biết đã không phải là đối thủ của hai người bọn Hàn Mạc.
Hai bên đều nắm giữ con tin, thế nhưng trong tay của Chu Tiểu Ngôn bây giờ lại là thủ lĩnh của Hắc Kỳ, còn trong tay của bọn Hắc Kỳ hiện giờ chỉ là hai tên viên lại hắc ám, trong lòng bọn Hắc Kỳ, quân bài trong tay bọn chúng còn thua xa con bài của đối phương hiện đang nắm giữ.
Sợi dây được cởi bỏ, bọn Hắc Kỳ đẩy hai người bọn Xích Thử qua, hai người đó lao mạnh về phía trước, thiếu chút nữa đã té ngã, dễ dàng nhận thấy là đã bị thương rất nặng, nhưng với ý chí cứng cỏi, hai người họ đã mạnh mẽ chống đỡ.
- Không sao chứ?
Hàn Mạc nhẹ nhàng hỏi.
- Đại nhân, thuộc hạ không sao?
Xích Thử vội lau vết máu trên miệng, nhìn về phía thi thể của Hắc Hạt, trong lòng tỏ ra rất buồn bã.
- Mau tránh ra!
Chu Tiểu Ngôn một tay nắm chặt Đỗ Vô Phong, một tay siết chặt con dao găm vào yết hầu của Đỗ Vô Phong, chỉ cần khẽ động một cái, thì con dao găm sẽ cắt đứt yết hầu của Đỗ Vô Phong.
Xích Thử và Độc Dơi mỗi người nhanh chóng lấy một cây đao ở trên mặt đất, một người bên trái một người bên phải đi lên phía trước mở đường.
Cứ như thế trơ mắt nhìn đám người Hàn Mạc khống chế Đỗ Vô Phong rời đi, trong lòng bọn Hắc Kỳ tỏ ra không cam tâm, nhưng lức này bọn chúng cũng không thể làm gì hơn được nữa, mọi người cùng nhìn nhau, rồi chậm rãi lùi về phía sau.
Hai người bọn Xích Thử đi ở phía trước, Chu Tiểu Ngôn khống chế Đỗ Vô Phong đi ở giữa, Hàn Mạc ở phía sau, cứ như thế từng bước từng bước đi xuống tháp.
Hắc Tháp bị xâm nhập, ngoài một số người đang làm nhiệm vụ bên ngoài, số còn lại đều đã chen chúc đi tới Hắc Tháp, bên ngoài Hắc Tháp đã có hơn hai mươi tên Hắc Kỳ vây quanh, có hơn hai mươi tên đã vào trong tháp, nhưng hiện giờ trong tháp đám người này không ai dám manh động, chỉ liên tiếp lui về phía sau, nhìn đối phương đang nắm trong tay Đỗ Vô Phong từng bước từng bước xuống lầu.
Đám người Hàn Mạc tuy rằng đã có Đỗ Vô Phong trong tay, nhưng đang trong cảnh ngộ nguy hiểm, cho nên cũng không giám khinh xuất, cẩn thận đề phòng, từng bước từng bước xuống tầng một của Hắc Tháp.
- Chúng ta có thể thả người của các ngươi ra, nhưng các ngươi nhất định phải thả đại nhân!
Một người trong đám Hắc Kỳ lạnh lùng nói:
- Các ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ, chỉ dựa vào mấy người các ngươi, có thể rời khỏi nơi đây hay sao?
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
- Nghe nói đám Hắc Kỳ các ngươi là có một loại dầu đen, hãy mau đem ra đây một thùng dầu đen cho ta!
- Ngươi muốn làm cái gì?
Hàn Mạc thở dài, nhìn qua phía Chu Tiểu Ngôn:
- Bọn chúng lại không nghe lời rồi! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.com
Chu Tiểu Ngôn rất nhanh chóng vung tay lên, lại một nhát dao găm nữa lướt qua người của Đỗ Vô Phong, cổ họng của Đỗ Vô Phong chỉ phát ra một thứ âm thanh rất đau đớn.
Hàn Mạc nhún vai, nhìn về phía bọn Hắc Kỳ cười nói:
- Không cần để ta hỏi lại câu nữa chứ!
Bọn Hắc Kỳ hiện rõ vẻ phẫn nộ, cực kì oán hận, nhưng cuối cùng cũng có tên chịu đứng ra nói:
- Hãy đem hai thùng dầu đen tới!
Một lát sau, liền có người mang tới hai thùng dầu đen, Hàn Mạc nhìn bốn phía, khẽ thở dài:
- Thật là đáng tiếc!
Rồi căn dặn:
- Đem thùng dầu đen này tưới ra xung quanh, phải thật đều, các ngươi có làm được không?
Nhìn thấy đám Hắc Kỳ không có chút động tĩnh gì, lại thở dài:
- Sao vậy, chư vị lại không muốn nghe lời của ta sao?
- Hãy làm theo lời của hắn.
Đám Hắc Kỳ lúc này mới chịu khuất phục.
Lập tức liền có hai tên Hắc Kỳ trong số bọn chúng mở hai thùng dầu đen ra, rồi mang tạt ra xung quanh tầng một của tháp.
- Tốt, làm khá lắm!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Việc cuối cùng, các ngươi nếu không muốn chết ở chỗ này, thì lập tức rút lui ra bên ngoài, sau đó mang cho ta một bó đuốc... một bó đuốc!
Sắc mặt của bọn Hắc Kỳ đều đã biến sắc.
Lúc này nếu không nhận ra được dụng ý của Hàn Mạc, thì quả thật là quá ngu ngốc.
- Các ngươi...các ngươi muốn đốt tháp có phải không?
Một tên hốt hoảng giật mình hỏi.
- Ngươi xem, lại là một câu hỏi!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Các ngươi không muốn nhìn thấy đại nhân của các ngươi chết vì mất máu chứ, ta khuyên các ngươi hỏi ít thôi, đi làm việc đi!
Vào lúc này, bên cạnh Hàn Mạc có một tên Hắc Kỳ đã không thể nhịn nổi nỗi sỉ nhục này, vung mạnh cây đao lên, giống như một âm hồn vừa mới thoát ra khỏi cái xác, cây đao trong hắn nhằm thẳng vào hướng Hàn Mạc mà bổ.
Chỉ có điều cây đao của hắn còn cách Hàn Mạc khá xa, liền cảm giác như bị hoa mắt, Hàn Mạc đã nhanh chóng lấy cây nến đang cầm trên tay, nhanh như cắt phóng ra, cây nến bay thẳng vào mặt của mấy tên trong đám người Hắc Kỳ, làm cho đám người Hắc Kỳ cực kì đau đớn giống như mặt của bọn chúng đang bị răng sói tấn công, xương mặt vỡ vụn, cả người bay lên, rơi xuống mặt đất, xương cốt trên cơ thể dường như đã vỡ vụn ra, đau đớn giãy dụa.
Chu Tiểu Ngôn cũng không nói nhiều, con dao găm trong tay hắn liên tiếp đâm vào người Đỗ Vô Phong ba nhát, lúc này dưới chỗ mà Đỗ Vô Phong đang đứng là một vũng máu, một bãi máu đỏ tươi, cực kì quái dị,