Quyền Thần

Chương 925: Hỏa thiêu Hắc Tháp

Bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua cho một loạt điều kiện đám người Hàn Mạc đưa ra, nhưng tuyệt không cho phép hắn mang Đỗ Vô Phong khỏi nơi đây. Hắc Kỳ thủ lĩnh có thể chết trong địa bàn của mình, nhưng tuyệt không thể để người khác đưa ra khỏi địa bàn của mình dễ dàng như thế. Nếu không, đây sẽ là sự sỉ nhục lớn nhất lịch sử Hắc Kỳ.

Lửa!

Ngay khi tất cả đội Hắc Kỳ đang tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, lại thấy có ánh lửa hắt ra từ trong tháp đen, rất nhanh, ngọn lửa lớn hừng hực bốc cháy lên từ tầng một Hắc Tháp.

Sắc mặt tất cả Hắc Kỳ đều khó coi vô cùng.

Hắc Tháp, chính là biểu tượng của Hắc Kỳ.

Không nói đến tòa Hắc Tháp này đã tiêu phí không biết bao nhiêu tâm huyết của Hắc Kỳ, những cơ quan bày ra trên ngọn núi này đã tiêu phí rất nhiều nhân lực tài lực, thậm chí, để giữ bí mật, rất nhiều người tham gia kiến tạo cơ quan còn bị xử tử.

Đây là tâm huyết của Hắc Kỳ, là đại não của Hắc Kỳ, là căn cơ của Hắc Kỳ.

Trong tòa Hắc Tháp này chứa đựng rất nhiều bí mật của Hắc Kỳ, nhưng hết thảy sắp bị một trận đại hỏa hủy diệt.

Tất cả Hắc Kỳ đều siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay tuyệt đối không thể để cho Đỗ Vô Phong bị Hàn Mạc mang đi, lại càng không thể để đám người Hàn Mạc an toàn thoát thân. Trong lòng rất nhiều sát thủ Hắc Kỳ đã nghĩ tới việc sẽ tra tấn đám người Hàn Mạc như thế nào.

Dầu đen là một thứ cực kỳ nhạy, chỉ cần một đốm lửa liền có thể nhanh chóng lan ra.

Nhìn đại hỏa hừng hực đang đốt tới tận lầu hai, từ sâu trong đôi mắt không ít sát thủ Hắc Kỳ hiện ra vẻ quái dị.

Lửa lớn như thế, tại sao đám người Hàn Mạc còn không ra? Chẳng lẽ họ muốn táng thân trong biển lửa?

Mắt thấy đại hỏa đã liếm lên tới tầng ba, cả tòa Hắc Tháp đã bắt đầu sụp xuống, một gã lại viên Hắc Kỳ cuối cùng cũng nghĩ ra cái gì đó, lạnh lùng nói:

- Không ổn, bọn chúng biết thủy lao!

Bên cạnh lập tức có người cả kinh hỏi lại:

- Thủy lao? Sao bọn chúng có thể biết thủy lao?

- Ta nhớ ra rồi. Các ngươi có nhận ra người trẻ tuổi đã bắt đại nhân không?

Gã trầm giọng:

- Hình như hắn là Ngôn Xích Tín, là đồ đệ đã mất tích hơn hai năm nay của đại nhân!

- Là hắn?

Lập tức có mấy người kinh ngạc:

- Trách không được bọn chúng có thể lặng yên không một tiếng động mà tới Hắc Tháp, không chạm một cái bẫy nào. Hóa ra là Ngôn Xích Tín…!

- Bọn chúng có thể đi vào từ thủy lao, cũng có thể theo thủy lao rời đi!

Có người lạnh lùng nói:

- Chúng ta khẩn trương đuổi theo, đại nhân còn ở trong tay bọn chúng!

- Chấn Tam, ngươi rõ ràng đường vào thủy lao, nhanh chóng lĩnh người theo đường thủy lao đuổi bắt.

Một gã Hắc Kỳ mày rậm thấp giọng phân phó, ánh mắt hắn lướt xuống cái hồ nước to dưới chân núi, mặt hồ trong sáng như gương, lại nhìn mảnh rừng rậm rạp bên kia hồ, phất tay nói:

- Ly đội vệ, Khôn đội vệ tất cả đều đi theo ta. Nhất định bọn chúng sẽ lên bờ đối diện, nơi đó có nhân mã tiếp ứng bọn chúng!

Gã Hắc Kỳ tên Chấn Tam lúc này cũng bất chấp tòa Hắc Tháp đang sụp xuống trong biển lửa, vung tay lên, quát:

- Chấn đội vệ đều đi theo ta!

Tay nắm chặt đại đao mà vọt vào giữa biển lửa hừng hực.

Còn gã Hắc Kỳ mày rậm còn lại suất lĩnh hai đội hơn hai mươi người, động tác thoăn thoắt như một bầy sói trong núi, chạy thẳng xuống chân núi.

Đối với ngọn núi này Hắc Kỳ cũng là ngựa chạy quen đường, dư biết tránh né cạm bẫy như thế nào, dùng tốc độ nhanh nhất vọt xuống chân núi. Ở bên hồ đã có ba chiến thuyền nho nhỏ, sớm dã có người cởi dây buộc, hơi hai mươi người chia ra ba chiếc thuyền nhỏ đó.

Thuyền nhỏ rẽ sóng sang bờ bên kia một cách nhanh nhất.

Thuyền đến giữa hồ, chỉ nghe thấy có vài cái đầu nổi lên dưới mặt nước, đám người Hắc Kỳ lập tức khởi động ám khí muốn đánh ra, đã có người hô:

- Là người của chúng ta!

Thò lên khỏi mặt hồ cũng chính là mấy tên Hắc Kỳ đuổi theo vào thủy lao. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

- Có thấy hành tung của bọn chúng không?

Trên thuyền lập tức có người hỏi.

- Trong thủy đạo có vết máu, nhất định bọn chúng đã theo đường nước mà đi. Tuy nhiên cửa sắt của thủy đạo bị khóa, chúng ta mất khá vất vả mới mở ra được, chỉ sợ bọn họ đã từ đáy hồ lên tới bờ bên kia.

Gã Hắc Kỳ mày rậm ở đầu thuyền đảo qua cả hồ, lại nhìn tới rừng cây rậm rạp đối diện như một sợi chỉ đen.

Gã Hắc Kỳ mày rậm này chính là tâm phúc của Đỗ Vô Phong, cũng là người đứng đầu hộ vệ Hắc Tháp, lúc này trong thâm tâm gã chẳng những tràn đầy nỗi oán giận to đùng, lại có thêm sự sợ hãi khó có thể che dấu.

Nếu Đỗ Vô Phong chết rồi, chẳng khác nào gốc đại thụ của Hắc Kỳ đã đổ, các lại viên phân tán khắp nơi của Hắc Kỳ khó có thể thống nhất.

Hắc Kỳ có nhiều người ẩn nấp ở bên ngoài, trong đó, có một bộ phận người ẩn nấp chỉ có rất ít thủ lĩnh bậc cao mới có thể liên lạc, lại có một số người cực kỳ bí mật chỉ có Đỗ Vô Phong biết. Không tới lúc cần đến, lão sẽ phái người liên lạc.

Ví dụ như Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân vẫn trốn trong phủ Thái sư. Biết được thân phận thật của hai nàng, ngoại trừ Đỗ Vô Phong chỉ có một gã làm đầu mối liên lạc. Cho tới tận sau này cần phải lợi dụng Tiểu Quân để ám sát Hàn Mạc mới báo hành tung của hai nàng cho những người hành động.

Cũng như một cái đinh được đóng thật sâu, nếu không có Đỗ Vô Phong, không ai biết bọn họ được giấu ở nơi nào. Hơn nữa, nếu cái đinh đó không nhận được mệnh lệnh của Đỗ Vô Phong cũng chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp không để lộ ra dấu vết gì.

Nghiêm trọng hơn, nếu không có Đỗ Vô Phong phát giải dược, kẻ liên lạc không thể đưa được giải dược đúng giờ cho những "cái đinh" đó. Như vậy, tất cả những "cái đinh" này sẽ bị độc phát mà chết. Những người đã hao tổn vô số tâm lực khổ tâm mai phục của Hắc kỳ cũng sẽ chết một cách vô nghĩa.

Đỗ Vô Phong vẫn luôn khống chế các chi nhánh Hắc Kỳ một cách chặt chẽ, phương pháp liên lạc của các đội hoàn toàn khác nhau, không có Đỗ Vô Phong, tất cả phương pháp liên lạc đều mất. Nha môn hắc ám vốn khiến cho người ta kinh hồn táng đảm cũng sẽ tan thành năm bè bảy mảng.

Nếu chỉ là Đỗ Vô Phong chết rồi thì cũng có thể tìm được một ít manh mối liên lạc trong Hắc Tháp, nhưng lúc này ngay cả Hắc Tháp cũng bị Hàn Mạc thiêu rụi. Một trận lửa thiêu này không chỉ là thiêu một tòa tháp, mà là thiêu cháy cả đại não của nha môn hắc ám Hắc Kỳ.

Một trận lửa này khiến cho vô số Hắc Kỳ trở thành trẻ con bị cha mẹ vứt bỏ, không chỗ dựa, không tổ chức, phần lớn cũng khó nhận được mệnh lệnh truyền tới từ đại não Hắc Kỳ.

Muốn tập trung tất cả lại viên Hắc Kỳ rải rác khắp nơi là một việc muôn khó vạn khó.

Gã Hắc Kỳ mày rậm biết sự nghiêm trọng của tình thế hôm nay, đợi thuyền cập bờ, gã lập tức sai bảo đám người Hắc Kỳ đi tìm vết chân ở bên bờ hồ, tìm xem đám người Hàn Mac lên bờ từ chỗ nào.

Tìm một lúc lau, mới có một gã Hắc Kỳ sống chết tìm được một tia máu lẫn trong đống bùn bên bờ, mọi người tìm vào rừng theo vết máu, cuối cùng cũng tìm thấy dấu chân ngựa trong rừng.

Có điều, mất thời gian lâu như thế, không biết đám người Hàn Mạc đã rời khỏi đây bao lâu rồi.

Tất cả đều rơi vào đường cùng, gã Hắc Kỳ mày rậm một mặt phái người tập trung liên lạc tất cả Hắc Kỳ có thể triển khai truy kích, một mặt dẫn một phần người truy tìm theo tung tích Hàn Mạc để lại.

Bọn họ đều là cao thủ truy tìm hạng nhất, chỉ tiếc kẻ bọn họ đuổi bắt cũng là cao thủ chạy trốn hạng nhất.

Đám Hắc Kỳ vẫn theo dấu vết để lại mà truy tìm, nửa ngày đuổi ra tới ngoài rừng, tới đường lớn, đoạt mấy thớt ngựa của người qua đường, tiếp tục lần theo manh mối mà đuổi theo.

Bọn họ phỏng chừng đám người Hàn Mạc vì tránh bị đuổi giết khẳng định sẽ ở lại một nơi bí mật nào đó, nhưng chuyện xảy ra lại ngoài dự kiến của bọn họ, manh mối họ lần ra cho thấy đám người Hàn Mạc lại đi thẳng ra đường lớn.

Nửa đêm, đội Hắc Kỳ truy tìm sau đó đã đuổi kịp đội đi trước, hơn khi hơn mười người đuổi tới quan đạo, rốt cuộc đám Hắc Kỳ cũng hiểu được vì sao đám người Hàn Mạc lại chọn chạy ra quan đạo.

Hỏa lực liên quân Yến Khánh tập trung ở Đình Thủy quan. Quận Tuy Định bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải họa chiến tranh, từ sớm rất nhiều quan viên hào phú đã ôm theo vàng bạc gia quyến chạy đi, mà đám dân tầng lớp trên đó chạy đi rồi hiển nhiên khiến Tuy Định quận lâm vào khủng hoảng thật lớn, vô số dân chúng cũng tìm cách chạy ra phía Tây, trên đường lớn người chật như nêm cối, xe ngựa tấp nập, vốn trước đó đám Hắc Kỳ còn có thể dựa vào kỹ thuật truy sát hạng nhất mà đi tìm tung tích đám người Hàn Mạc, nhưng ra tới quan đạo rồi thì tất cả đều hỏng hết. Không thể tìm ra thêm bất luận manh mối gì.

Đám Hắc Kỳ bừng bừng lửa giận, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Bàn bạc một phen, khi không có manh mối chỉ có thể thia làm các đội tìm kiếm tung tích xung quanh, gã mày rậm suất lĩnh một phần nhân thủ truy kích theo hướng Thủy Đình quan.

Hiển nhên đám Hắc Kỳ không biết đoàn người Hàn Mạc cũng không lưu lại ở Đình Thủy quan, ra tới quan đạo rồi, họ nương theo dòng dân chúng đông nghịt đi về phía Tây này một vòng mới theo con đường nhỏ bí ẩn quay về Đình Thủy quan.

Lại nói về Đỗ Vô Phong, vì mất máu quá nhiều, con tim yếu ớt nhảy lên.

Trong ngũ đại danh tướng đương triều, ngoại trừ Nam Xà Bồ Tốc Cam, còn lại bốn người đều đã hồn quy thiên ngoại, nhưng so với Đỗ Vô Phong, ba người kia chết đi vẻ vang khí phách hơn nhiều.

Chỉ duy có Đỗ Vô Phong là chết cực kỳ ảm đạm, thậm chí có thể nói chết có chút uất ức.

Hắc Ám Vương ngày xưa lại giống như một con chó đã chết, bị Chu Tiểu Ngôn cắt đầu, có lẽ vì nghĩ tới một đoạn tình cảm thầy trò năm đó, Chu Tiểu Ngôn vẫn đem thi thể Đỗ Vô Phong mềm oặt chôn ngoài vùng hoang vu dã ngoại.

Một nhúm đất vàng là dấu chấm cuối cùng cho bức tranh âm u của một đời Đỗ Vô Phong.

- Ta chỉ cầu ngươi một việc!

Trong đêm tối, ngồi trên lưng ngựa, Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Mạc rất nghiêm nghị:

- Đợi tới ngày đánh hạ Kinh Đô thành, ta hy vọng ngươi có thể để cho ta là người đầu tiên vào trong hoàng cung Ngụy quốc!

- Vì sao?

- Nợ máu của sáu mươi ba người bộ tộc ta đã báo được một nửa.

Sự thù hận của Chu Tiểu Ngôn cũng không vì cái chết của Đỗ Vô Phong mà mất đi:

- Đỗ Vô Phong cố nhiên đáng chết, nhưng bạo quân Ngụy quốc còn đáng chết hơn!

Hắn nhìn Hàn Mạc, nói tiếp:

- Mạng này của ta có thể giao cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, để cho ta tự tay chặt đầu bạo quân!

Giơ lên cái đầu của Đỗ Vô Phong:

- Chặt đầu bạo quân rồi, ta sẽ để đầu người này và đầu bạo quân cạnh nhau, dùng để tế tộc nhân của ta!

Hàn Mạc lặng im một lúc mới bình thản đáp:

- Nếu thực có một ngày bạo quân bị giết, ta đáp ứng ngươi, kẻ chặt đầu nhất định là ngươi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất