Chương 1009. Cuối cùng cũng đến!
"Sao ạ?" Lý Thiên Tuấn rõ ràng không hiểu lời ba anh ta nói, nhưng trong lòng cũng dâng lên một cảm giác khó hiểu.
"Hắn đến rồi, hung thủ giết hại Lý Hạo Vinh đang ở đây!!"
"Con biết! Con biết!" Lý Chính Hi đột nhiên trở nên cuồng loạn.
"Ông, vậy là sao?" Bà Lý hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Chủ tịch, điện thoại không gọi được, tất cả tín hiệu đều đã bị ngắt!" Bỗng nhiên, tiếng tài xế ngồi đằng trước gấp gáp vang lên.
Lý Thiên Tuấn giờ đã hiểu, bởi vì anh ta nhớ tới chuyện nhà họ Ngụy, tình trạng bản thân hoàn toàn không khác gì nhà họ Ngụy!
Hai người trong xe đột ngột im lặng, đưa mắt nhìn nhau, dường như đang đợi kiếp nạn đến.
"Lý Chính Hi, hóa ra ông biết tôi là ai!" Một giọng nói xa lạ bất ngờ xuất hiện trong đầu Lý Chính Hi.
Điều này làm ông già lập tức mở to mắt. Ông ta hoảng hồn nhìn bốn phía, trong mắt không hề có tiêu cự, miệng la lớn: "Mày là ai, mày đi ra đây, mày mau đi ra!"
"Ba?" Lý Thiên Tuấn hơi kinh hoảng, sau đó anh ta lấy di động ra gọi điện. Trong khi bà Lý vẫn không biết phải làm sao.
"Đồ đáng chết! Tất cả các ngươi đều đáng chết! Các ngươi phải trả giá lớn cho những gì đã gây ra hai năm trước… À, không đúng, bởi vì tôi muốn cả nhà các ngươi đều phải chết!"
Nghe đến đó, trong mắt Lý Chính Hi thoáng hiện lên vẻ sửng sốt.
"Bây giờ chắc ông đã biết tôi là ai rồi đúng không? Hay có lẽ ông vẫn chưa nghĩ ra, vậy để tôi nói cho ông biết, tôi họ Sở!"
"Tôi là Sở U!!"
Giọng nói như sét đánh ầm vang trong đầu Lý Chính Hi, lúc này ánh mắt Lý Chính Hi đã hoàn toàn dại ra…
Giây tiếp theo, sắc mặt Lý Chính Hi trở nên đỏ bừng, còn đổ cả mồ hôi.
"Uhm…" Ông ta phát hiện mình hoàn toàn không thể nói chuyện được.
"Ông? Ông ơi?" Bà Lý nắm lấy hai tay Lý Chính Hi lắc lắc.
"A!" Lý Thiên Tuấn chuẩn bị mở cửa xe cũng kêu lên thảm thiết. Anh ta ôm đầu, giống như bị đánh một cú cực kỳ nghiêm trọng.
Sau đó, Lý Chính Hi và vợ ông ta bỗng nhìn thấy mặt con trai họ đổ đầy máu, thần sắc cực kỳ thống khổ, mặt nhăn lại, đồng thời hình như miệng cũng không phát ra được tiếng nào. Khi Lý Chính Hi nhìn về phía trước lại phát hiện tài xế đã ngồi bất động, không hề nhúc nhích.
Bà Lý vội vàng nhào qua chỗ con trai, thế nhưng…
Lúc này, tay phải Lý Thiên Tuấn đột nhiên trở nên vặn vẹo bất thường, tốc độ cực kỳ nhanh.
‘Rắc rắc rắc…’ Tiếng xương cốt gãy vang lên răng rắc, làm da đầu người ta run lên.
Tiếp theo đó là tay trái, rồi đến lồng ngực…
Cảnh tượng xảy ra với tốc độ cực kỳ nhanh, cực kỳ khủng bố, ngoài Lý Chính Hi và vợ ông ta, không ai khác có thể cảm nhận được.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?!" Bà Lý khóc nức nở, hoàn toàn không biết phải làm gì, nhìn con trai biến thành hình dạng khủng khiếp như thế, tim rỉ máu.
Lúc này, tất cả vệ sĩ của Lý Chính Hi đều xuống xe, đi đến cạnh xe Lý Chính Hi. Tuy nhiên, bọn họ hoảng sợ phát hiện cửa xe không cách nào mở được, đương nhiên bọn họ cũng đã phát hiện ra tình hình bất thường bên trong xe.
Vì thế bọn họ lập tức áp dụng biện pháp khẩn cấp.
Nhưng ngay lúc này, trong xe, Lý Thiên Tuấn đã không còn ra hình dáng con người đột nhiên… đầu xoay tròn 360 độ!
"A!!!" Bà Lý phát ra tiếng hét sợ hãi cực độ!
"Ha ha ha, người tiến hóa hành hạ người thường đến chết thật sảng khoái làm sao!"
"Ông có vui không?!!"
Trong đầu Lí Chính Hi lại vang lên giọng nói như ác ma từ địa ngục.
"Ông cứ an tâm ra đi, tôi nhớ Lý Hạo Vinh còn có một cô em gái nhỉ? Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cháu gái ông thật tốt."
"Không!!!" Đột nhiên giờ khắc này, Lý Chính Hi lại nói chuyện được.
. . . . . . .
Lúc này, đối với những người đứng gần đó, họ sẽ không thể nào quên được cảnh tượng xảy ra tiếp theo, ống bô chiếc xe đang bị tai nạn tương đối nghiêm trọng ở phía trước đột nhiên xuất hiện dòng điện.
Sau đó liền thấy chiếc xe bỗng bị lật, đụng vào những người vệ sĩ đứng xung quanh đang nghĩ biện pháp phá cửa. Những bộ phận khác của xe cũng xuất hiện dòng điện. Đối với các tài xế, tình huống này chỉ có thể là xe đang tích điện năng đến trạng thái cao nhất trong nháy mắt!
Ngay sau đó, chiếc xe xông thẳng ra ngoài, chạy ra khỏi hàng rào bảo vệ của cầu. Đầu xe chúi xuống con sông lớn phía dưới.
Đang ở phía sau 50 mét, Sở U hờ hững chứng kiến tất cả. Đây là kiệt tác do Tiểu Kiều và Sở U cùng phối hợp thực hiện.
Dựa vào mã lực và nguyên lý hoạt động của xe vẫn không đủ để lao ra khỏi hàng rào bảo vệ, nhưng Sở U đã dùng sức mạnh ý nghĩ để nâng thân xe lên.
Lâm Lạc Nhi ngồi bên cạnh vẫn nhìn Sở U, bởi vì lúc nãy mắt Sở U đã trở thành màu xám, nhìn qua cực kỳ quỷ dị. Nhưng khi ánh mắt hắn trở lại trạng thái bình thường, chiếc xe ở phía trước 50 mét đột nhiên phát nổ.
Thật ra, khi chiếc xe phát nổ, các chiếc xe lái tự động xung quanh bị ngừng lại do hệ thống trục trặc ngay lúc này lại khôi phục trở lại bình thường, có thể tự động chạy…
Đồng thời, tài xế kinh ngạc phát hiện, xe đã tự chạy.
Cho dù phát hiện một vụ tai nạn xe nghiêm trọng cũng rất lạ lùng, nhưng hiện tại xe đã có thể chạy, vậy thì đi thôi, dù sao cũng đã có camera giám sát.
Vì thế dần dần, dòng xe bị chặn ít nhất 3 phút trên cầu đã bắt đầu thông trở lại.
. . . . . .
Sáu giờ tối, Sở U và Lâm Lạc Nhi đã về tới biệt thự.
Vào trong biệt thự, họ liền thấy Bảo Nhi và Chu Chỉ Quân đang chờ bọn họ.
Sau đó, bốn người cùng nhau ăn tối trong phòng ăn.
Chu Chỉ Quân nhạy bén phát hiện thần sắc Lâm Lạc Nhi hơi khác thường, giống như tâm trí không ở đây, mà Sở U ngồi bên cạnh lại rất bình thường.
"Chị Lạc Nhi, chị sao vậy?" Xem ra ngay cả Bảo Nhi cũng phát hiện sự bất thường của Lâm Lạc Nhi.
Lâm Lạc Nhi khẽ giật mình. Cô mải nghĩ về lời Sở U đã nói với cô trên xe, cùng chuyện khủng khiếp khác thường đã xảy ra hôm nay.
"A? Không có gì, ăn cơm thôi." Lâm Lạc Nhi khẽ cười, đồng thời thoáng nhìn qua Sở U bên cạnh.
Đôi mắt to tròn của Bảo Nhi nhìn Lâm Lạc Nhi, lại nhìn Sở U, hơi tò mò.
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của Bảo Nhi, không hiểu sao trong lòng Sở U lại dâng lên cảm giác đau lòng.
Sau khi bốn người ăn tối xong, Sở U, Lâm Lạc Nhi và Bảo Nhi đang đi lên lầu hai, Sở U đột nhiên mỉm cười nói: "Lạc Nhi, nếu không có gì thì em vào trò chơi trước đi, anh đi kiểm tra bài của Bảo Nhi."
"A? À, được…" Trong lòng Lâm Lạc Nhi có rất nhiều lời muốn nói với Sở U, nhưng khi nghe đối phương nói thế, cô đành phải đồng ý.
Ánh mắt Lâm Lạc Nhi nhìn chăm chú hai người đi vào căn phòng nhỏ của Bảo Nhi.
"Anh, anh muốn kiểm tra bài của em thật sao?" Nhìn Sở U nhẹ nhàng đóng cửa lại, Bảo Nhi liền hỏi.
"Không có, anh chỉ là muốn gặp em một chút mà thôi."
"Anh, hôm nay anh khác khác sao á."
"Có sao? Chắc do tâm trạng. Bảo Nhi, có phải anh đã không làm tốt vai trò người giám hộ của em đúng không?"
"Đâu có, em sống rất tốt." Bảo Nhi nhìn trang sách mở trên bàn, đôi mắt to bởi vì ngọn đèn hắt lên tạo nên màu sắc kỳ dị.
Sở U đến ngồi lên giường Bảo Nhi, nhìn bóng dáng cô gái nhỏ, dáng vẻ hơi ngây ra.
"Anh?"
"A? À, để anh nằm một chút." Nói xong, Sở U ngã xuống giường Bảo Nhi, mắt nhìn trần nhà, hít vào mùi hương của Bảo Nhi.
Lúc này, Bảo Nhi cũng đi tới, đôi mắt to chớp chớp vẻ kỳ quái, nhẹ nhàng ngồi xuống. Sở U vẫn nhìn trần nhà, dường như đang xuất thần…
Tiếp theo sau, Sở U liền cảm giác Bảo Nhi cũng nằm xuống, nằm lên khuỷu tay hắn, một câu cũng không nói.
Cực kỳ im lặng…
. . . . . .
Gần 10 giờ tối, Sở U mới ra khỏi phòng Bảo Nhi, đi vào phòng Lâm Lạc Nhi. Hắn mở cửa, phát hiện Lâm Lạc Nhi đã vào trò chơi.
Sau đó, hắn về phòng ngủ của mình.
Tuy nhiên, Sở U không vào trò chơi trước mà mở máy tính ra.
Thật ra, hắn cũng không biết mình muốn làm gì.
Buổi nói chuyện lúc trước với Tiểu Kiều đã làm hắn hiểu, chuyện báo thù không thể nóng lòng nhất thời, cho dù bản thân có năng lượng như thần.
Chỉ có điều, chỉ cần trong lòng thần có trói buộc, vậy không thể hoàn toàn làm càn…
Nhìn khuôn mặt Bảo Nhi, Sở U bỗng tự đưa ra một thỏa hiệp với bản thân.
Cũng đúng lúc này, máy chiếu tự động sáng lên, Tiểu Kiều xuất hiện, đứng ngay cạnh hắn.
"Sở U, tôi quyết định đêm nay sẽ tiến vào trạng thái ngủ say."
Rốt cuộc đã đến rồi!