Chương 1052. Làm chủ tuyệt đối! (2)
Nhìn xuống cô gái đang vùi mặt vào ngực mình, Sở U không rõ lắm, đưa một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Đạm Đài Tĩnh Ninh, dùng ngón tay chậm rãi xoa xoa, động tác rất nhẹ nhàng.
Sau đó, đôi mắt Sở U biến thành màu xám...
Sức mạnh ý nghĩ tiến vào trong ý thức của Đạm Đài Tĩnh Ninh, Sở U cực kỳ cẩn thận để kiểm soát! Vẻ mặt hoàn toàn chuyên chú!
Hắn đang tìm kiếm đoạn ký ức vừa nãy trong game của Đạm Đài Tĩnh Ninh!
Toàn bộ quá trình lặng yên không một tiếng động.
Mặc dù trời đã sáng, nhưng vì là mùa đông, một khi thời tiết không tốt, cảnh vật xung quanh sẽ luôn có một màu u ám, cùng với màu mắt và vẻ mặt của Sở U lúc này, tâm trạng hắn liền trở nên cực tệ.
"Thiếu gia..." Đạm Đài Tĩnh Ninh dường như cảm giác được gì đó nhưng vẫn muốn nói vài lời, vì vậy cô nhẹ cất tiếng gọi.
"Bình tĩnh." Mất 1.5 giây, Sở U mới nhẹ nhàng đáp lại.
Nghe được lời này, Đạm Đài Tĩnh Ninh nằm bên người hắn như một con mèo con cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng cô vẫn không hề đối mặt với Sở U.
Gian phòng lại rơi vào im lặng lần nữa, một lát sau, bàn tay xoa đầu Đạm Đài Tĩnh Nhi rời đi.
Trong mắt Sở U cũng cực kỳ lạnh lẽo! Dường như không có chút tình cảm nào mà con người nên có!
Sắc mặt này chậm rãi biến mất.
Sở U đã đọc được toàn bộ đoạn ký ức kia của Đạm Đài Tĩnh Ninh.
Hắn đã nắm được tình hình cụ thể chính xác!
Không có gì chân thực hơn ký ức!
Với việc sử dụng phương thức điều khiển sức mạnh ý nghĩ để xâm nhập vào ý thức của đối phương, Sở U rất thành thục, có thể xâm nhập một cách lặng lẽ mà đối phương không có chút cảm giác nào, không để bất kỳ ảnh hưởng nào!
Thao tác này đối với Sở U mà nói, chẳng qua chỉ là một tiểu phẫu mà thôi.
"Khiến cô phải chịu khổ rồi." Người đàn ông nhẹ nhàng nói, ánh mắt mang theo ý cưng chiều.
Đạm Đài Tĩnh Ninh đang vùi trong ngực người đàn ông khẽ lắc đầu.
"Nói đi, Chúng Diệu Tử muốn nói cái gì."
"Dạ..."
Mặc kệ Đạm Đài Tĩnh Ninh muốn nói ra sao, trong lòng Sở U đều định đoạt cả rồi!...
Đạm Đài Tĩnh Ninh dựa trên người Sở U nói.
Điều khiến Sở U kinh ngạc chính là, Đạm Đài Tĩnh Ninh nói chuyện xảy ra ở nhà tù vương triều mới từng cái một ra, giọng nói hết sức bình tĩnh, như đang kể lại một câu chuyện cũ, có lẽ giống như dùng góc nhìn của người đứng xem mà lặp lại toàn bộ sự việc.
"Rất đau, đau đến nỗi không thể thở nổi..."
"Thật ngu ngốc, nghĩ không được biện pháp, chỉ có thể gánh mọi chuyện vào người..."
"Hắn ta nói, phải để cho người ta làm ô uế tôi, thay phiên mà tới, tôi.... không còn hy vọng nữa..."
"Khi đó, tôi đã nghĩ tới cái chết..."
"Quay về thế giới thực, tôi có vô số lý do để muốn chết."
"Mà khi đối mặt trong trò chơi, không ngờ tôi vẫn nghĩ như vậy, lúc đó thực sự muốn kết liễu chính mình."
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ phản bội, một chút cũng không có..."
"Người cho tôi lòng tin kiên trì,... chính là anh." Sau khi nói xong câu này, Đạm Đài Tĩnh Ninh không nói thêm gì nữa, nên nói đều đã nói rồi.
Chỉ là còn một câu cô không nói ra, muốn giữ ở trong lòng, câu nói đó là gì, Sở U dù đã đọc được trong ký ức, cũng không thể biết được.
Toàn bộ quá trình bị tra tấn cùng đe dọa, Đạm Đài Tĩnh Ninh đều không muốn nhớ lại, chỉ có hình bóng kia vẫn in lại trong đầu cô.
Mà hình bóng này, chính là lý do của lòng tin kiên trì trong lòng Đạm Đài Tĩnh Ninh.
Sở U yên lặng lắng nghe, trong quá trình đó Đạm Đài Tĩnh Ninh cũng thuật lại lời nhắn của Chúng Diệu Tử.
Vì vậy toàn bộ sự việc Đạm Đài Tĩnh Ninh không hề thêu dệt thêm chi tiết nào, cùng với nội dung ký ức hắn thu được không có khác biệt lắm.
"Hiện tại là buổi sáng, tôi đảm bảo với cô đến trước buổi trưa, cô có thể vào chơi được." Nói đoạn, Sở U dùng một tay nhẹ nhàng sờ lên đùi cô mặc quần vải cotton màu đen, hơi gầy.
Chậm rãi sờ xuống, có thể cảm giác được Đạm Đài Tĩnh Ninh chỉ mặc một lớp quần, không có quần dài hay quần giữ ấm, có lẽ vì trong cabin trò chơi có chức năng điều chỉnh nhiệt độ, nhiệt độ trong nhà cũng dễ chịu, do đó không cảm thấy lạnh, cho nên mới mặc rất ít như vậy.
Lúc này trong phòng trở lại trạng thái yên tĩnh, chỉ khác là bầu không khí có chút mập mờ.
Bàn tay trần trụi chạm tới đầu gối bên kia, Đạm Đài Tĩnh Ninh cũng không rên một tiếng, tùy ý Sở U chậm rãi sờ lên đùi của mình xuống dưới.
"Tiểu Tứ." Sở U dùng biệt danh trong game gọi cô.
"Dạ?" giọng Đạm Đài Tĩnh Ninh nhẹ nhàng đáp lại.
"Kéo ống quần lên, tôi muốn xem một chút."
"A." Đạm Đài Tĩnh Ninh liền ngồi dậy, Sở U liền nhìn thấy trên khuôn mặt tái nhợt của người kia có chút ửng hồng, khiến cho khuôn mặt Đạm Đài Tĩnh Ninh vốn đã xinh đẹp vì thế mà trở nên vô cùng động lòng người.
Đạm Đài Tĩnh Ninh vừa nãy đáp lại theo phản xạ, đối với lý do tại sao thiếu gia lại nói vậy hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, bây giờ thì trong lòng đã tràn đầy tâm tình khác lạ.
Mắt thấy Đạm Đài Tĩnh Ninh kéo ống quần bên trái lên, để lộ đôi chân trắng nõn, gầy guộc mịn màng bên trong.
Khi quần kéo lên đến đầu gối, Sở U lên tiếng: "Được rồi, đặt chân lên đây để tôi xem nào."
Lúc này Đạm Đài Tĩnh Ninh mới xoay mặt hướng về phía Sở U, ánh mắt có chút nghi hoặc cùng với... dè chừng, môi mỏng khẽ mím lại.
"Nhìn gì vậy mau đặt lên đây đi." Sở U cười, chỉ chỉ lên người mình.