Chương 1053. Không gian yên bình
"À."
Vì vậy hai tay Đạm Đài Tĩnh Ninh chống lên giường, duỗi bắp chân trắng sáng ra nhẹ nhàng đặt ở trên người của người đàn ông.
Ánh mắt Sở U cũng chẳng nhìn đi đâu khác, chỉ tập trung vào bàn chân của Đạm Đài Tĩnh Ninh.
Bàn chân này rất nhỏ.
Rất mềm, như một bông sen vàng.
Đây là lần đầu tiên Sở U nhìn thấy đôi chân của một người phụ nữ đặc biệt và quyến rũ như vậy.
Bình thường da chân là phần da thô ráp nhất trên toàn cơ thể, thế nhưng chân của Đạm Đài Tĩnh Ninh lại không như thế, do khuyết tật bẩm sinh nên cô không thể dùng sức, cũng không thể sử dụng được chức năng chính của bộ phận này.
Từ khi sinh ra đến giờ, đều là như vậy.
Thế nên đôi chân của Đạm Đài Tĩnh Ninh nhìn qua có cảm giác... giống như là bộ phận mềm mại nhất trên thân thể, vừa non mềm... vừa nhỏ xinh.
Hắn đưa hai tay ôm lấy đôi chân như hoa sen vàng hiếm thấy này, ánh mắt cũng nghiêm túc, dùng sức mạnh ý nghĩ bao lấy đôi chân nhỏ bé kia.
Nhìn biểu cảm của người đàn ông, Đạm Đài Tĩnh Ninh càng cảm thấy kỳ lạ, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng lớn.
Chẳng nhẽ hắn đang xem bệnh cho mình?!
Ý nghĩ này vừa thoáng quá trong đầu, Đạm Đài Tĩnh Ninh liền cả kinh, vì cô cảm thấy nơi bàn chân đang bị nắm giữ bắt đầu nóng lên...
Một luồng khí nóng từ gang bàn chân chuyền vào cơ thể, sau đó ngay cả đầu đều nóng lên, gương mặt cũng cảm giác nóng ran.
Cảm giác này cực kỳ rõ ràng!
Nháy mắt, ánh mắt Đạm Đài Tĩnh Ninh tràn đầy hoảng sợ, không thể tin nổi mà nhìn Sở U.
Mặc dù không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn điều khó tin kia do người đàn ông này tạo ra!
Trời ạ! Đây là sao?
Liếc mắt nhìn đối phương, nụ cười nhàn nhạt trên mặt hắn lại càng đậm hơn.
"Tôi xem bệnh cho cô một chút thôi."
"Nhưng, nhưng thiếu gia không phải bác sĩ mà." Đạm Đài Tĩnh Ninh vẫn mang vẻ mặt đó, lời nói ra còn chưa kịp suy nghĩ.
Khi gặp phải chuyện lạ như vậy, bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ hoang mang.
"Đương nhiên tôi không phải bác sĩ, thậm chí tôi còn không biết nên đặt tay ở đâu để nắn."
Đạm Đài Tĩnh Ninh không thể nói được gì, kinh ngạc nhìn đối phương, bởi vì cô không hiểu ý trong lời này của Sở U.
"Không tồi, sức mạnh ý nghĩ còn vượt qua tưởng tượng của tôi, nó chắc chắn chính là thần ." Sở U khẽ lắc đầu. "Tôi không thể tìm thấy một cái tên nào tốt hơn để nói hết khả năng của nó ngoài từ 'Thần'."
"Bệnh của cô do bẩm sinh mất dây thần kinh ở chân, nhưng tôi nghĩ không phải vậy, nó còn gây ra nhiều vấn đề ở các bộ phận khác trên cơ thể, tức là cô mắc rất nhiều hội chứng, các hội chứng đan xen lẫn nhau, mỗi một triệu chứng dường như rất khó chữa khỏi. "
"Thi thoảng ở chân sẽ xuất hiện cảm giác đau đớn, theo như chuẩn đoán của y khoa mức độ đau đớn của bệnh đã lên cấp độ 8, hoặc cấp 9 rồi?!"
“Từ nhỏ đến giờ đều chịu đựng như vậy sao?” Sở U lộ ra ánh mắt phức tạp rời lên khuôn mặt xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình, trong đầu lại nhớ tới ký ức cô gái này bị tra tấn ở nhà tù.
Đạm Đài Tĩnh Ninh có thể chịu được 1oo% đòn roi đau đớn, thậm chí cô ấy có thể chịu đựng như vậy mà không hề kêu lấy một tiếng, đây chính là "nội tình" ẩn bên trong!
Phương thức tra tấn này mô phỏng cơ thể thật của người chơi, và thuộc tính của người chơi là 0, vì vậy khi bị đánh bằng roi gai, cơn đau dữ dội mà nó mang tới người bình thường sẽ không thể chịu đựng được.
Ánh mắt Đạm Đài Tĩnh Ninh hơi dời về hướng khác, mí mắt cụp xuống khẽ gật đầu một cái.
Sở U khẽ hít sâu vào một hơi, loại trải nghiệm này...
"Vừa rồi, tôi vừa mới dùng sức mạnh ý nghĩ kích hoạt...hửm..." Nói được một nửa, Sở U dùng ngón trỏ xoay tròn trên không trung, ánh mắt dán vào đôi chân tái nhợt, lông mày cau lại dường như đang sắp xếp lại lời nói phía sau.
"Rất xin lỗi." Sở U cười: "Bệnh này nằm ngoài phạm vi của y học, không có thuật ngữ nào để hình dung."
“Nói tóm lại, chân của cô và các bộ phận liên quan khác đều đang được phục hồi, tiến hành song song đồng thời, nguồn gốc của việc phục hồi là dùng sức mạnh ý nghĩ của tôi." Sở U bình tĩnh mỉm cười nói ra thân phận người tiến hóa của mình.
Đạm Đài Tĩnh Ninh không biết phải nói tiếp thế nào, vì thế giới quan trước mắt cô bị người đàn ông này phá tan từng mảnh mất rồi!
Kết quả là tâm trí cô trở nên trống rỗng, do vừa phải tiếp thu thêm một khái niệm mới.
"Cô không cần phải ngạc nhiên, tôi nói cho cô việc này là để cô có thể nhanh chóng tiếp thu, chẳng bao lâu nữa cô cũng có thể có được năng lực tương tự thôi." Lời nói này đầy ẩn ý, đồng thời bàn tay đặt trên đôi chân của Đạm Đài Tĩnh Ninh rời đi, sức mạnh ý nghĩ cũng biến mất.
"Hôm nay đến đây thôi, sức mạnh ý nghĩ có hạn, không thể tiêu tốn, hiện tại cô cảm giác thế nào rồi."
"Tiểu Tứ?"
"A, thiếu gia, tôi... tôi có thể cảm nhận được, chân của tôi hình như... có một chút cảm giác." Đạm Đài Tĩnh Ninh hoàn hồn, sau đó cô nhìn chân mình một chút rồi đáp lại.
Vừa rồi trong tâm trí cô, tất cả chỉ đọng lại hình ảnh của người đàn ông trước mặt và những ký ức vụn vặt!
"Có cảm giác sao?"
"Đúng vậy, anh xem."
Đạm Đài Tĩnh Ninh nói xong, ngón tay cái trên bàn chân trắng nõn nhỏ bé của cô khẽ nhúc nhích, không nhìn kĩ thì không phát hiện ra.
Nhưng trong mắt Đạm Đài Tĩnh Ninh cũng không lộ ra vẻ mừng rỡ, chỉ hơi khác lạ...
"Vậy thì tốt rồi, lần sau tôi lại tới trị liệu cho cô, yên tâm nhất định sau này cô có thể dùng đôi chân này để đi lại..." Nói rồi, Sở U lại nắm lấy đôi chân nhỏ tựa đóa sen kia.
Mà lần này, vẻ mặt hắn giống như đang thưởng thức một kiệt tác vậy.
Đạm Đài Tĩnh Nĩnh cũng mặc kệ cho Sở U thưởng thức, chỉ nhìn chăm chú người đối diện.
Sau khi nhìn sắc trời bên ngoài, Sở U lên tiếng.
"Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài trước, về rồi sẽ vào game."
Toàn bộ cuộc nói chuyện, hầu như chỉ có mình Sở U lên tiếng, còn Đạm Đài Tĩnh Ninh chỉ lẳng lặng lắng nghe, thế nhưng trong lòng lại không yên tĩnh như thế, so với vẻ ngoài im lìm kia thì náo nhiệt hơn nhiều...
Sau đó Sở U liền bế Đạm Đài Tĩnh Ninh đang đỏ mặt.
Đôi bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, chần chừ giữa không trung gần 2 giây, cuối cùng dường như chủ nhân của nó đã hạ quyết tâm, đôi tay lại lần nữa vòng qua cổ người đàn ông …
Sau khi Sở U bế Đạm Đài Tĩnh Ninh đặt lên xe lăn, sau đó đẩy xe lăn ra khỏi phòng, rồi sắp xếp người chăm sóc cô gái ngồi trên xe lăn, Sở U mới rời khỏi đó, trực tiếp đến tòa nhà trụ sở chính, trong phòng làm việc của hắn có một bàn chơi game, hắn quyết định vào trò chơi.
Còn bữa sáng, đương nhiên không ăn rồi.
…