Chương 107. Cửu Thải Nhi say mê
Mí mắt của Sở U trong chớp mắt giật lên. Vận may của đối phương thật đúng là quá cao, lúc trước mình cũng là phải tiêu hết không biết bao nhiêu lần quay mới quay ra được thể chất hiện tại đấy.
Mười một lần, cũng chỉ gần một ngàn tiền vàng mà thôi. Một ngàn tiền vàng liền quay ra cấp SS, cô nàng này nhân phẩm cũng thật quá cao đi.
- Không cần thiết đâu, cấp SS, lại hoàn toàn phù hợp với nghề nghiệp, tôi đã rất hài lòng.
Cửu Thải Nhi sau khi quay mấy lần liền đã biết mình có thể cứ thế dùng tiền vàng quay đến khi ra được thể chất mình muốn. Nhưng lúc đầu cô bé lần nào cũng quay ra cấp R, sau đó đột nhiên trúng một cái cấp SS, có thể không hưng phấn vui mừng sao? Đây lại là loại thể chức cực kì phù hợp với nghề nghiệp mà nàng muốn chọn. Mà cấp SSS, dù sao cô bé cũng không chắc lần sau mình có thể quay trúng!
Thế nên liền không chút do dự chọn cái thể chất này.
- Haha, như vậy sao...
Sở U nghe thấy đối phương là nhờ nhiệm vụ dùng tiền vàng đổi lấy EXP để thăng cấp, lập tức nghĩ đến Lâm Lạc Nhi cùng Sát Thống Lĩnh, cả hai tới giờ đều vẫn chưa chuyển chức. Sở U lập tức hỏi.
- Nói tôi biết, cô nhận nhiệm vụ dùng tiền vàng đổi EXP ở đâu?
Sở U chờ vài phút vẫn không nhận được trả lời của đối phương.
- Tại sao không trả lời?
Sau khi Cửu Thải Nhi gửi đi đoạn nói chuyện trước đó, cô liền kiểm tra kỹ năng của mình, bởi vì lúc vừa gia nhập công hội ban nãy, có một kỹ năng mới đã xuất hiện.
Hệ thống: Ngài có thể sử dụng kỹ năng Trở về công hội.
Kỹ năng Trở về công hội? Cửu Thải Nhi có chút không hiểu, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, lập tức sử dụng.
Không lâu sau đó, Cửu Thải Nhi đã xuất hiện trên đỉnh của núi Vọng Sơn, đứng bên trong tòa thành trấn đạo giáo ẩn hiện giữa mây mù thuộc về công hội đứng đầu thế giới, 'Tiên'.
Cửu Thải Nhi vừa xuất hiện, lập tức một lần nữa rơi vào trạng thái mơ màng cùng kinh hãi!
Nơi này. . . chính là vị trí của công hội sao?
Nơi này... đến cùng là nơi nào?
Wow... Nơi này, thật là đẹp quá đi!
Nhìn đến dòng sông ánh sáng từ trên bầu trời chảy xuống, cùng với từng tòa kiến trúc mang nét thần tiên ở chung quanh, đáy lòng Cửu Thải Nhi hoàn toàn bị chấn động. Cô bé cảm giác mình giống như đã bước vào một tòa cung điện thần tiên tràn đầy phép màu. Cảnh tượng Cửu Thải Nhi nhìn thấy hôm nay khiến cho con tim cô bị chấn động sâu sắc.
Lên level 10, thần chú lúc chuyển chức, vũ khí cấp Thần Thánh, hiện tại chính là công hội...
Đặc biệt hơn, người gián tiếp tạo ra những thứ để cho cô vô cùng chấn kinh này, chính là người nam nhân kia!
Cửu Thải Nhi chậm rãi từ trong điểm về công hội đi ra.
- ???
Cửu Thải Nhi hoàn toàn đã bị cảnh tượng trước mặt hấp dẫn đến mê mang.
Sở U trực tiếp kiểm tra vị trí của Cửu Thải Nhi. Là hội trưởng, hắn có quyền kiểm tra vị trí của bất kỳ thành viên nào thuộc công hội của mình. Khi thấy vị trí của Cửu Thải Nhi, đôi mắt Sở U lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cũng đã trở lại bình thường, nhấc chân đi qua điểm trở về công hội.
- Nơi này... quả thực chính là tiên cảnh.
Cửu Thải Nhi tự lẩm bẩm.
- Có muốn ở trong tiên cảnh càng lâu nữa hay không?
Một âm thanh lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng Cửu Thải Nhi.
Cửu Thải Nhi lập tức quay người lại, khi nhìn thấy ngoại hình của đối phương, cô bé lại rơi trở về thế giới mơ màng của mình.
Những kiểu tóc ban đầu của các nhân vật nam trong Thiên Thế cô nhìn mãi cũng thành quen, nhưng rồi đột nhiên nhìn thấy một kiểu tóc nam đậm chất anime ngay trước mặt, nói thật, giờ phút này Cửu Thải Nhi đúng là đã bị nam nhân này cho mê hoặc rồi.
Sau khi tỉnh táo lại từ sự mê mẩn lúc đầu, Cửu Thải Nhi nhìn vào đôi mắt sau lớp mặt nạ đang nhìn mình chằm chằm. Nhất thời có một loại cảm giác sợ hãi, như thể đôi mắt kia của Sở U có thể nhìn thấu lòng người.
Cảm giác thật sự rất kì quái…
Nghĩ như vậy Cửu Thải Nhi bất giác đưa mắt nhìn cảnh vật kiến trúc ở đây, trong tiềm thức giống như không dám đối diện với đối phương.
Cửu Thải Nhi là người chơi một lòng với chuyện thăng cấp, trong game xảy ra chuyện lớn gì cô hoàn toàn không biết. Cho nên cô hoàn toàn không rõ người đàn ông trước mặt rốt cuộc khủng bố đến mức nào, thế giới hiện thực bên ngoài sắp bùng nổ luôn rồi.
- Nơi này… chính là công hội của chúng ta sao? - Cửu Thải Nhi nhìn xung quanh, dần dần lại bị mê hoặc. Trong mắt cô tràn đầy sự hiếu kì, cô đã quên sạch mục đích gia nhập vào công hội của bản thân.
Không cần cẩn thận quan sát, Sở U liếc mắt cũng đã nhìn ra sự non nớt để lộ trên người đối phương.
- Cô vẫn đang đi học à? - Sở U tránh né sự nghi ngờ của đối phương.
- Phải, cũng năm hai phổ thông rồi.
- Ừ, vậy nói anh nghe xem, em nhận nhiệm vụ đổi kinh nghiệm ở đâu? - Điều này rất quan trọng, nó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Sở U đồng ý cho Cửu Thải Nhi vào công hội.
- À, cái đó ở khu quái kinh nghiệm cấp 8 ở Bàng Sơn của chúng ta.
- Nói cho anh biết vị trí tọa độ đi.
Cửu Thải Nhi sững người, đôi mắt to long lanh nhìn Sở U có chút mờ mịt:
- Em,em không nhớ rõ lắm...
…
Trong hiện thực, phía bắc hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Ở lục địa rộng mênh mông này có một khu rừng, cảnh vật chung quanh ở đây vô cùng tươi đẹp. Trong hiện thực ngày nay, cảnh vật thế này đã không còn được bao nhiêu.
Sâu trong rừng rậm, có một tòa biệt thự với vẻ bề ngoài hết sức bình thường tọa lạc. Nhìn từ bên ngoài, dường như ở đây không có một ai, như thể tòa kiến trúc này đã sớm bị chủ nhân vứt bỏ từ lâu. Nhưng nếu là người hiểu rõ về nó thì sẽ biết, tuy nơi này nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng người lạ muốn đến gần nó là chuyện không thể. Bởi vì từ việc xung quanh đây bố trì dày đặc các thiết bị giám sát điều khiển và máy cảm ứng tia hồng ngoại, có thể nhìn ra đây ra một cấm địa, cấp bậc phòng ngự cảnh giới khá cao và cực kì nghiêm ngặt.
Bên trong tòa biệt thự có vẻ bình thường này xem ra không có chút hơi thở nào của sự sống, để lộ ra vẻ u ám, mục rữa.
Khi mà tất cả đều nằm im trong sự tĩnh mịch thì một âm thanh như tiếng mở cánh cửa lớn vừa dày vừa nặng ở đây vang lên.
Sau một tiếng “ ting”, cánh cửa trông như cửa phỏng ngủ lại phát ra âm thanh của thang máy. Sau khi cửa mở, từ bên trong có năm người đi ra.
Trong đó, nếu như Sở U mà nhìn thấy hai người dẫn đầu tuyệt đối sẽ không cảm thấy xa lạ, bởi vì hai người này chính là cha mẹ của Hà Tuấn Khải.
Ba người đằng sau thì lại mặc áo khoác trắng giống như đồng phục bác sỹ vậy.
Năm người đến bên ngoài tòa biệt thự, giẫm lên con đường trải cát và sỏi vụn.
Ông Hà bị ánh mặt trời chiếu vào hơi nheo mắt lại, lúc này mới cười nói:
- Cảnh vật ở Thiên Thế đẹp hơn nơi này nhiều. Nhất là ánh mặt trời khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, không như giờ, quá chói mắt.
Bà Hà tiếp lời:
- Đúng vậy.- Câu tiếp theo như là đang tự giễu - Có điều bước đầu trong game chúng ta thất bại rồi.
Nghe đến đây, trong mắt ông Hà lóe lên một tia ác liệt:
- Cái người Hoa Hạ đó rốt cuộc là ai? Làm người ta chẳng hiểu gì cả. Tuấn Khải không phải đang ở Viễn Kinh hay sao? Kêu nó điều tra xem rốt cuộc là chuyện thế nào.
-Tôi đã sớm nói với ông rồi, chuyên này biểu hiện rất kì lạ. Người chơi ở khu Hoa Hạ ở xa như thế làm sao lại vô duyên vô cớ chạy đến Bắc Mĩ gây sự được. Tự nhiên làm rối tung kế hoạch của chúng ta. - Nói đến đây, trên mặt bà Hà cũng lộ ra vẻ phẫn hận.