Chương 108. Chân tướng đằng sau lớp sương mù
Khi hai người đang nhắc đến người chơi giống như quái vật kia, bầu không khí ở đây liền thay đổi.
- Đây là hắn đang nhằm vào chúng ta. Nhắm vào một cách trắng trợn. – Nói tới điều này, trong mắt ông Hà hiện lên một tia lo lắng. Lẽ nào bí mật của chúng ta bị tiết lộ?
- Có khả năng này.
- Vậy thì chúng ta không thể lơ là được. Chuyện hai năm về trước, tôi đoán bên Hoa Hạ đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi. - Lúc nói lời này giọng ông Hà lộ ra vẻ không chắc chắn.
- Việc này chúng ta làm rất bí mật. Mọi người đều ở trên cùng một chiếc thuyền không thể có người tiết lộ ra được. Ở mặt này, tôi đoán trong các đồng minh của chúng ta ở Hoa Hạ, có thể đã xảy ra vấn đề. Nếu không thì chuyện này quá kì lạ rồi. - Bà Hà cũng phỏng đoán.
Ông Hà gật đầu, chau mày nói:
- Thế này đi buổi tối chúng ta mở hội nghị qua mạng với mấy người bên khu Hoa Hạ, hỏi han cho cần thận rõ ràng.
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Lúc nói đến đây ông Hà xoay người nhìn về phía một nhà nghiên cứu, giọng điệu hòa nhã :
- Tiến sĩ Nick, hạng mục kia tiến triển đến đâu rồi? Vẫn ổn chứ?
Nghe được lời ông chủ lớn phía sau nói chuyện với mình, vẻ mặt của người phương Tây già nua đầu trọc này cứng nhắc:
- Tiến triển vẫn rất thuận lợi, độ phù hợp rất cao. Trước mắt cũng không xuất hiện điều gì khác thường. Những tư liệu mà ông chủ đưa cho tôi cực kỳ hữu dụng. Chỉ có điều…- Lúc nói đến đây, vị tiến sĩ đầy cứng nhắc này chau mày.
- Chỉ có điều cái gì?- Bà Hà có vẻ quan tâm.
-Tôi vẫn cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó. Mặc dù hạng mục tiến triển rất thuận lợi. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi lúc kết hợp mấu chốt trong tương lai nhất định sẽ xảy ra tình huống khó mà dự liệu. Đương nhiên, đây cũng chỉ là phán đoán của tôi mà thôi.
- Vẫn còn thiếu gì đó ? Là thứ gì vậy?- Ông Hà chau mày hỏi.
- Dạng như một chất gì đó làm vật dẫn chính. – Vị tiến sĩ cứng nhắc do dự không nắm chắc.
Ông Hà bà Hà nhìn nhau, đều có thể trông thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
- Tiến sĩ, tư liệu có thể đưa cho ông, hai năm trước toàn bộ đều đưa cả rồi. Thế này đi, buối tối tôi có một cuộc hội nghị quan trọng. Tôi sẽ truyền đạt với họ nghi ngờ của ông, xem xem người nghiên cứu bên kia của bọn họ có ý kiến giống ông không, được chứ?
-Thế cũng được, tôi thực hi vọng bản thân có thể đích thân thảo luận với bọn họ một lần. - “ Bọn họ” ở đây , là tiến sĩ Nick đang muốn nói tới người nghiên cứu của bên Hoa Hạ. Mặc dù ông biết suy nghĩ này này là không thể thực hiện được, nhưng vẫn muốn nói ra.
Quả nhiên ông Hà nói:
- Đây là chuyện cơ mật hàng đầu. Mỗi bước tiến triển của hạng mục này đều là cơ mật chủ chốt, hi vọng ông có thể hiểu.
Tiến sĩ Nick gật đầu:
- Thì đành phải như thế vậy.
Sau khi mấy người cùng tiến sĩ Nick nhìn theo ông chủ tôn quý lên xe, bọn họ liền trở về bên trong phòng nghiên cứu dưới lòng đất.
Trên xe.
Hai người đều không nói chuyện, dường như đều đang suy nghĩ chuyện riêng.
Sau một hồi lâu, bà Hà đột nhiên nói:
- Ông nói xem hạng mục này có thể mang đến cho chúng ta bao nhiêu lợi nhuận?
- Nếu như thành công, thì chính là của cải vô tận. Máy chủ sắp đã thức tỉnh rồi, người biết chuyện đã ít lại càng ít. Có thể thấy trước, AI này ó thể thay đổi hoàn toàn thế giới hiện thực của chúng ta, một cuộc cách mạng sắp đến rồi.
- Đó là đại nạn mà?
- Không sao cả, chỉ cần hạng mục này thành công. Là cách mạng cũng tốt, là đại nạn cũng được, chúng ta đều có thể bình yên vô sự. - Ông Hà nở nụ cười tự tin.
- Đúng rồi Lư Sinh, ông nói xem, đứa trẻ nhà họ Sở đó hiện tại bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Cuộc sống ra sao? - Bà Hà đột nhiên nghĩ đến Sở U, trong mắt hiện lên một tia thương xót.
- Bà đang nói Sở U hả? Đang đại học rồi, cũng đang ở Viễn Kinh. Thằng bé thừa kế tất cả tài sản của cha mẹ, bà nói xem nó sống thế nào?
- Vậy thì tốt rồi. Khi còn bé nó vẫn thường hay đến nhà chúng ta tìm Tuấn Khải chơi kìa. - Nghĩ đến khoảng thời gian lúc trước, bà Hà nở nụ cười, nói tiếp.
- Thế này đi, kêu Tuấn Khải liên lạc với Sở U xem. Dù sao chúng nó khi còn bé cũng là bạn chơi thân với nhau.
- Tùy bà thôi, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Tuấn Khải. - Ông Hà nói, ánh mắt như đang nhớ lạ. - Thực ra, tôi rất khâm phục Sở Thiên.
Nghe ông Hà nói về Sở Thiên, bà Hà biết đó là bố của Sở U. Nghĩ đến người đó trong mắt bà có một chút thương tiếc.
- Anh ấy mạnh hơn tôi nhiều, hầu như mọi mặt đều vượt qua tôi, nhưng có một điểm lại thua tôi.- Nói đến đây, ông Hà nhìn bà Hà,- Cảm ơn bà đã để tôi thắng một lần.
Năm đó, ông Hà và Sở Thiên đều là người theo đuổi bà Hà.
- Không nói mấy chuyện này nữa. Đúng rồi, ông cảm thấy điều tiến sĩ lo nghĩ có đáng tin không? - Bà Hà chuyển hướng đề tài.
- Tôi cảm thấy không đáng tin, năm đó không chỉ nơi khác ngay, ngay cả nhà họ Sở gia đều đã bị lật tung. Tư liệu của tất cả những hạng mục đó đều ở đây. Hơn nữa năm đó lúc Sở Thiên tấn công vào hạng mục này, đại bộ phận tôi đều có tham gia. Dựa vào sự hiểu biết của tôi về cách làm người của Sở Thiên, tôi không cảm thấy anh ta sẽ giấu giếm riêng cái gì. - Ông Hà nói một cách khẳng định.
-Vậy thì tốt rồi, dù sao hạng mục này cũng có quan hệ quá mật thiết với Thiên Thế.
- Nhìn thấy không, bên kia có cái Sân ngựa, đi qua đó mua một con ngựa đi!
Sở U chỉ về một phương hướng, nói.
- Mua ngựa?
Hai mắt to của Cửu Thải Nhi chớp chớp.
- Đúng đấy, là vật cưỡi.
- Haha, cũng được.
Cửu Thải Nhi lập tức theo hướng Sở U vừa chỉ chạy đi, vừa chạy còn thuận tiện nhìn ngó chung quanh.
Sở U trực tiếp thông qua danh sách hảo hữu, gửi tin nhắn riêng cho Lâm Lạc Nhi và Sát Thống Lĩnh.
- Đừng đánh quái nữa, dùng kỹ năng Trở Về công hội đi, có người dẫn hai người đi kéo cấp.
Không lâu sau đó, cả hai người lập tức dùng kỹ năng Trở Về công hội, xuất hiện bên trong tòa thành trấn giữa mây mù này.
Khi Sở U thấy được vẻ mặt thất thần của hai người lúc nhìn thấy khung cảnh chung quanh, khóe miệng hắn cũng nhất thời hơi nâng lên một ít.
Vậy trước hết cứ để bọn họ chấn động một lúc đi!
Không sai, đổi là bất luận người nào, đột nhiên nhìn thấy tòa thành trấn công hội này của Sở U xuất hiện ngay trước mắt, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ chỉ có một, chấn kinh.
- Chấn kinh xong chưa?
Sở U mở miệng đem hai người trở về thực tại.
- A... thư sếp, nơi này... chính là công hội của chúng ta sao?
Sát Thống Lĩnh đi ra khỏi điểm trở về công hội, ánh mắt vẫn không mất đi vẻ khiếp sợ. Hắn không có nhìn về phía Sở U, mà không ngừng đưa mắt nhìn cảnh vật chung quanh.
Lâm Lạc Nhi cũng từ bên trong đi ra.
- U Dạ, chẳng trách ngươi không có thăng cấp, thì ra là đang xây công hội. Nơi này đúng thật là rất đẹp.
- Được rồi, không cần nhìn quanh nữa, nhìn tôi này.
Sở U mở miệng bắt chuyện với hai người.
- Lại đây, tôi cho hai người chút tiền vàng, đi mua ngựa đi, sau đó tùy tiện theo Cửu Thải Nhi đi giúp cả hai cày cấp.