Chương 242. Bão Táp Đến
"Thức ăn ở căn tin không tệ, cứ tiếp tục giữ vững, sức khỏe của bọn nhỏ là việc quan trọng nhất." Sở U nói trước khi đi lướt qua.
Cả đám người lập tức hùa theo, nhìn chung đều kiên quyết quán triệt nguyện vọng của Sở U, phấn đấu để thức ăn ngày càng phong phú và kết hợp để hợp lý hơn.
"Ừm được rồi, tất cả các người giải tán đi, chúng tôi chuẩn bị về đây. Ông Lưu ở lại, tôi có việc cho ông. Ông Hướng dẫn những người khác đi sắp xếp công tác chuẩn bị." Sở U vừa nói như vậy, tất cả mọi người đã tự giác rời khỏi nơi này, ở đây chỉ còn lại Sở U, Bảo Nhi và ông Lưu.
"Ông Lưu à, ba mẹ của Bảo Nhi có quan hệ khá thân thiết với ba mẹ tôi, nhắc tới việc đau lòng, Bảo Nhi sẽ không kìm lòng được." Sở U cười liếc mắt nhìn Bảo Nhi một cái.
"Thì ra là thế, tôi còn tưởng Bảo Nhi mắc lỗi gì." Tâm trạng của ông Lưu bỗng nhiên được thả lỏng.
"Tôi đã chuẩn bị điện thoại di động cho Bảo Nhi, tôi cũng bảo với cô bé chỉ được dùng vào lúc nghỉ ngơi, ông có thấy cũng đừng trách mắng nó." Sở U muốn sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ.
"À? Được chứ, Bảo Nhi rất hiểu chuyện, lời cậu dặn lại càng có hiệu lực, cô bé sẽ tuyệt đối nghe lời, tôi rất yên tâm, ha ha." Ông Lưu cười nói, việc cậu tự tay làm, tôi còn có thể nhúng tay sao? Hơn nữa, ông Lưu cũng hiểu rõ, vì Bảo Nhi được Sở U chú ý nên sẽ trở nên khác biệt. Sau này, sợ là Bảo Nhi đi ngang qua viện khu cũng không có ai dám nói gì.
"Còn có việc này, ông Lưu, phiền ông giúp đỡ. Ông xem có thể sắp xếp một phòng đơn cho Bảo Nhi được không, tôi sợ buổi tối con bé tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dùng di động sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ khác, như vậy sẽ không tốt." Lúc này, Sở U lại nói thêm một câu.
Đúng vậy, còn có việc gì thì mau nói đi chứ! Trong lòng ông Lưu nói không nên lời, sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ khác sao? Chỉ sợ mục đích chính là suy nghĩ cho Bảo Nhi thì có? Ở ký túc xá tập thể, nếu Bảo Nhi lấy điện thoại di động ra, những đứa trẻ trong ký túc chẳng lẽ không làm loạn lên sao, lại còn được cậu quan tâm, thầy quản lý cũng không làm gì được nha!
"Tuyệt đối không có vấn đề, ông chủ cứ yên tâm, tôi sẽ dọn dẹp một gian phòng tốt nhất cho Bảo Nhi, bên trong đầy đủ tiện nghi! Ông Lưu vỗ ngực tỏ vẻ chuyện này dễ như ăn bánh.
"Ừm, sau này Bảo Nhi phải làm phiền ông Lưu quan tâm rồi. Sau này viện khu cần thứ gì cứ trực tiếp bảo người phụ trách liên lạc với tôi, tổng bộ rất coi trọng viện khu của ông." Lời nói này ông Lưu hiểu được, ông chủ trẻ trước mặt đang muốn nói với ông rằng ông chính thức được phụ trách cô nhi viện này rồi, có vấn đề gì cứ việc tìm ông chủ.
"Ha ha, cảm ơn sự hỗ trợ lớn lao của cậu. Cậu yên tâm, chuyện của Bảo Nhi cũng là việc của tôi, tôi sẽ đối xử với con bé như con gái ruột."
"Ừm, như vậy thì quá tốt rồi." Nói xong, Sở U ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn về phía Bảo Nhi: "Được rồi, tôi phải đi rồi, còn nhớ lúc ở phòng ăn tôi nói muốn đêm nay em làm gì không?"
Có lẽ cô bé đã bị nụ cười thân thiện của Sở U cuốn hút, hoặc có lẽ vốn dĩ Sở U chính là người thân cận gần gũi nhất với cô bé. Bảo Nhi bỗng nhiên cười, ghé vào và che tai Sở U bằng bàn tay nhỏ bé của mình, nhẹ nhàng nói: "Đêm nay gọi điện cho anh."
"Ừm!" Hắn dùng tay vuốt tóc Bảo Nhi: "Bảo Nhi thật ngoan." Sau đó hắn đứng lên chào tạm biệt: "Nhớ phải nghe lời đấy, tôi đi đây." Nói xong hắn vẫy tay với Bảo Nhi, trong khi Bảo Nhi còn đang mở to mắt nhìn mình, hắn lại gật đầu với ông Lưu rồi đi về phía đoàn xe đã đỗ ở sân, cách đó không xa.
"Bảo Nhi, còn không mau đi tiễn ông chủ, đưa túi to để tôi cầm cho." Nhìn thấy Bảo Nhi đứng bên cạnh vẫn nhìn Sở U chăm chú, ông Lưu khẽ nhắc Bảo Nhi.
Dường như cô bé kịp nhận ra, Bảo Nhi đưa cái túi to màu đen cho ông Lưu, sau đó chạy về phía đoàn xe của Sở U.
Nghe tiếng động truyền tới từ phía sau, Sở U quay đầu, nhìn thấy Bảo Nhi chạy tới, hắn đột nhiên cảm thấy xúc động, muốn trực tiếp mang Bảo Nhi đi. Nhưng loại cảm xúc mãnh liệt này nhanh chóng bị chính hắn kìm nén xuống, bởi vì trước mắt nó chưa hợp lý.
Một nhân viên an ninh mở cửa xe, Sở U bước tới, sau khi vẫy tay với Bảo Nhi liền ngồi vào trong xe. Nhân viên an ninh lập tức đóng cửa xe lại, nhưng Sở U lại hạ kính xe xuống.
"Khi nào anh lại tới thăm Bảo Nhi?" Bảo Nhi bỗng nhiên nói to.
Sở U không nói gì, chỉ mỉm cười ra dấu bằng tay, dấu hiệu này chính là gọi điện thoại, đồng thời nháy mắt mấy cái.
Bảo Nhi nở nụ cười, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, nhìn cô bé càng xin đẹp, động lòng người.
"Hẹn gặp lại!" Bảo Nhi cuối cùng cũng vẫy tay.
Mặc dù trong ánh mắt có nỗi nhớ và cảm giác không đành lòng, nhưng Sở U biết trước mắt cần phải làm rất nhiều việc quan trọng. Lúc này để Bảo Nhi ở bên cạnh mình cũng không phải quyết định sáng suốt.
Cuối cùng, đoàn xe rời khỏi cô nhi viện U U, dần biến mất trước mắt Bảo Nhi.
Trên khoảng sân rộng lớn, Bảo Nhi đứng đó một mình. Mặc dù đoàn xe đã biến mất không thấy gì, nhưng cô bé vẫn chăm chú nhìn theo hướng đó.
...
"Có một chuyện tốt muốn nói với mọi người." Mười người ngồi bên trong một căn phòng xa hoa rộng thênh thang, một trong số đó chính là Chiến Hồn Vô Tình, những lời này cũng do hắn nói ra.
Có thể thấy người ở đây nhiều hơn so với lần trước, rõ ràng là đồng minh của bọn họ lại tăng lên không ít, vòng tròn không chỉ rộng ra gấp đôi.
"Chuyện là như thế này, mấy người đã nghe nói tới Hà Tuấn Khải chưa? Nghe rất xa lạ phải không? Tôi cũng thấy lạ, nhưng hắn là một tên nhà giàu, không biết hắn lấy thông tin ở đây biết được tin tức chúng ta muốn tấn công nước Yến. Sau đó liền tìm tới tôi, bỏ vốn tám triệu, muốn chúng ta tiêu diệt công hội Siêu Thần, ba triệu đặt cọc đã chuyển tới tài khoản của tôi." Nói tới đây, Chiến Hồn Vô Tình dừng lại một lát, tiếp tục nói: "Xem đu? Người muốn làm xấu mặt U Dạ không chỉ có một mình chúng ta."
Bỗng chốc những người đứng đầu các công hội lớn đều lên tiếng, tỏ vẻ oán hận U Dạ.
"Lần này chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, công hội Chiến Hồn chúng ta đã mua được vũ khí công thành từ đoàn Ô Vân Mậu Dịch." Chiến Hồn Vô Tình là một kẻ có trái tim cứng rắn. Phải biết rằng có sự giúp đỡ của vũ khí công thành, trong trận chiến sau khi phá vỡ cửa thành của phe bên kia sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều. Xác suất tiêu diệt thành công công hội đó cũng sẽ cao hơn, thời gian cũng được rút ngắn đi rất nhiều.
"Hơn nữa, không chỉ có một loại binh khí công thành, mà còn có một tòa thành di động nhỏ để công thành. Mỗi tòa thành nhỏ này có thể chứa được 150 người, sau khi tới gần sẽ trực tiếp kết nối với tường thành của công hội. Trong tay tôi có rất nhiều thứ như vậy, đối với cuộc chiến với nước Yến, tôi hoàn toàn tin tưởng." Nói tới đây, trong mắt Chiến Hồn Vô Tình có niềm tin mạnh mẽ.
Sau đó hắn nhìn về phía mấy gương mặt xa lạ khác nói: "Mọi người đều là công hội lâu đời trong Võng Du, cảm ơn sự tham gia của mọi người. Các người có lẽ có rất nhiều kinh nghiệm với những trận chiến lớn, có điều gì muốn nói không?"
Lúc này một người đàn ông đứng lên nói: "Chúng tôi đã phân tích thông tin mà mọi người cung cấp, thấy kế hoạch khá khả thi. Nếu mọi người bằng lòng thực hiện theo kế hoạch của chúng tôi, việc này sẽ là làm chơi nhưng ăn thật!"