Chương 241. Rời đi.
"Bảo Nhi, thật ra anh biết cha mẹ của em." Nhìn Bảo Nhi vùi đầu ăn cơm, Sở U nói, cô bé này không thể thoải mái khi tiếp xúc với hắn, muốn đánh bay sự ngăn cách này cũng chỉ có thể tìm cách. Hắn dựa vào hiểu biết của chính mình từ kiếp trước, quyết định bắt tay vào làm từ phía các bậc phụ huynh.
Khi nghe thấy những lời này của Sở U, Bảo Nhi đang ăn cơm liền ngẩng đầu, mắt to đáng yêu im lặng nhìn hắn.
Trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười ấm áp như cũ: "Mẹ em, Độc Cô Mộng Đình còn từng ở bên cạnh tôi một thời gian. Khi đó, tôi còn nhỏ hơn em hiện tại mấy tuổi." Nếu không phải kiếp trước Bảo Nhi tự mình nói với hắn mẹ của cô từng chăm sóc hắn một đoạn thời gian, chính hắn cũng không biết. Trong trí nhớ, cái tên của người phụ nữ này hóa ra là mẹ của Bảo Nhi.
"A? Thật sao?" Bảo Nhi có hơi giật mình, không ngờ vị lãnh đạo trẻ tuổi trước mặt lại từng quen biết với mẹ mình.
Sở U gật đầu: "Đương nhiên rồi, em cũng là do ba mẹ tôi đưa tới đây. Lần này tôi đến đây thật ra chủ yếu là tới thăm em." Sở U tủy tiện giải thích lý do lúc trước cứ nhìn chằm chằm Bảo Nhi.
Nghe thấy người ta đặc biệt tới thăm mình, đáy lòng Bảo Nhi bỗng nhiên có một loại cảm giác đã lâu không cảm nhận thấy. Sau đó, trong tâm trí cô hiện lên một từ: Ấm áp...
Loại cảm giác này là ấm áp sao? Đã lâu, không phải nói là rất lâu rồi cô không cảm nhận được? Hơn nữa anh ta còn là con trai của chú dì, Bảo Nhi không khỏi dâng lên cảm giác thân cận đối với Sở U.
"Vậy... chú và dì đâu rồi? Sao họ lại không tới? Đã hơn hai năm rồi em chưa nhìn thấy họ." Bảo Nhi nhẹ nhàng nói, trong mắt có cả ký ức và sự háo hức, rõ ràng là nhớ ra cái gì đó.
Không ngờ rằng Bảo Nhi còn nhớ rõ cha mẹ của mình, Sở U có hơi vui vẻ. Hắn thấy được cảm giác bài xích của Bảo Nhi với mình đã giảm đi đôi chút, đã có thể nói chuyện bình thường cùng loli nhỏ này mà không phải một hỏi một đáp như trước nữa.
"Họ à, đã đi theo cha mẹ của em rồi." Tuy rằng ở kiếp này cha mẹ hắn mất đã nhiều năm, nhưng dù sao hắn cũng là người trọng sinh, tính ra đã mười hai năm rồi. Vậy nên, khi nói ra những lời này, Sở U cũng không có quá nhiều cảm xúc, hoặc là không hề có cảm xúc.
"Hả? Chú và dì, họ..." Bảo Nhi nghe thấy tin tức này như tiếng sấm giữa trời quang, mở to đôi mắt đáng yêu nhìn chằm chằm vào Sở U. Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tràn đầy vẻ không tin được.
Bảo Nhi rõ ràng không biết tin cha mẹ Sở U đã qua đời.
Sau khi Bảo Nhi thấy Sở U gật đầu xác định với mình, trong mắt thoáng chốc hiện lên hơi nước, lập tức cúi đầu. Xem ra cô bé đang cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, nhưng những giọt nước mắt như trân châu không cách nào ngăn lại được, khóc không thành tiếng, rất khổ sở.
"Làm sao vậy? Đừng khóc đừng khóc." Sự biến đổi đột ngột khiến Sở U trở tay không kịp. Theo như hắn biết, từ lúc 3 tuổi Bảo Nhi đã vào cô nhi viện rồi, sẽ không có cảm tình lớn đến thế với cha mẹ của hắn, sẽ không xuất hiện kiểu phản ứng này. Sở U lên tiếng hỏi, vội vàng lấy giấy ăn ở chiếc bàn bên cạnh.
"Hóa ra, hóa ra Bảo Nhi sẽ không được gặp lại họ nữa." Cái mũi nhỏ đỏ ứng, khụt khịt không ngừng. Sở U vội vàng dùng tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Bảo Nhi, đưa khăn tay cho cô bé."
"Đúng vậy, tại sao Bảo Nhi lại đau lòng đến thế?"
"Hàng năm họ đều tới thăm bọn em, cũng tới xem Bảo Nhi nữa, Bảo Nhi rất nhớ họ."
Ánh mắt Sở U buồn bã, hắn hoàn toàn không ngờ cha mẹ hắn hàng năm đều làm chuyện như vậy. Khó trách Bảo Nhi lại có cảm tình đối với họ.
"Được rồi đừng khóc nữa, sau này chú... à anh sẽ thường xuyên tới thăm em." Vốn dĩ hắn định xưng chú, nhưng nghĩ lại, mình mới 21 tuổi, xưng chú có phải hơi quá già, quá biến thái không? Mặc dù tuổi thật của mình hoàn toàn có thể làm bậc cha chú của Bảo Nhi, nhưng thay vào đó cả đời mình vẫn thuộc về giai đoạn học sinh, không thể xưng hô như vậy được.
"Cũng đừng gọi tôi là chủ tịch nữa, gọi anh nhé!" Giọng nói của Sở U mang theo sự an ủi.Đọc Full với giá khuyến mãi 20% liên hệ Miraxi1 https://truyenyy.vip/conversation/new-message/?u=Miraxi1
"Vâng." Bảo Nhi lau nhẹ hai hàng nước mắt, phát ra một tiếng.
Lúc này, Sở U cầm lấy chiếc túi đen vẫn để ở bên chân, đặt lên trên bàn. Hắn lấy từ trong đó ra hai cái hộp nhỏ, trong hộp đựng bánh sữa.
Sở U biết, kiếp trước Bảo Nhi thích ăn nhất loại bánh trứng này: Bánh trứng Sa Cáp.
"Bảo Nhi, đây là tôi cho em."
Khi thấy món ăn đẹp đẽ tinh tế trong tay Sở U, Bảo Nhi rất ngạc nhiên sau đó sắc mặt càng thêm đau buồn: "... Mỗi lần chú dì tới đều mang cho em thứ này, làm sao mà anh biết được?"
Thì ra em thích ăn món này cũng bởi vì cha mẹ tôi sao? Sở U đã hiểu ra.
"Được rồi đừng hỏi nữa, mau nếm thử món này đi." Với trạng thái hiện tại của Bảo Nhi đương nhiên là ăn không ngon rồi, vậy thì ăn bánh kem vậy.
"Em… Em có thể mang về ăn được không?" Bảo Nhi nhận hộp bánh đẹp mắt liền ngước đôi mắt to nhìn Sở U mong chờ, nói với giọng cầu xin.
"Có thể, đây là đồ của em mà, em muốn ăn thế nào cũng được." Sau đó Sở U lại lấy từ trong chiếc túi đen ra một cái hộp màu trắng được gói kín, phía trên có hình vẽ.
"Đây là... điện thoại di động?" Bảo Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra trong hộp này đựng thứ gì, nước mắt chưa khô nói.
Sở U vừa mở chiếc hộp vừa gật đầu nói: "Đúng vậy, đều là cho Bảo Nhi. Trong danh bạ điện thoại có số của tôi, lúc nghỉ ngơi có thể gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho tôi. Chỉ được dùng lúc nghỉ ngơi, thời gian khác trừ khi có việc quan trọng thì không được dùng, em làm được không? " Nói xong, Sở U gắn thẻ sim vào điện thoại di động.
"A... Vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
"Bởi vì tôi muốn trả ơn em!" Sở U cười bí ẩn: "Được rồi lúc khác hãy hỏi chuyện này, khi nào nghỉ ngơi thì tìm hiểu nhé, buổi tối trước khi đi ngủ gọi điện cho tôi." Hắn nói xong cất hết đồ đạc vào túi, rồi mới đưa cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi không nói gì nhận lấy gói to màu đen, khi thấy Sở U đứng lên bỗng nhiên nói: "Bảo Nhi rất muốn tới nơi chôn cất chú dì, có được không?" Nói xong cũng đúng dậy.
"Được thôi, nhưng phải chờ tới lần sau, tôi sẽ dẫn em đi." Nói xong, Sở U vươn tay xoa xoa những sợi tóc bị nước mắt dính lên mặt Bảo Nhi.
Lần này Bảo Nhi hơi hơi cúi đầu, không từ chối, ánh mắt xinh đẹp nhìn về một phía.
Thời gian hai người ăn cơm rất lâu, lúc này căn tin đã không còn một ai nữa.
Sở U nắm bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, hai người bước ra ngoài phòng ăn, nhưng khi họ bước ra khỏi cửa và đi qua hành lang, Sở U đột ngột quay đầu lại, hắn cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình.
Chỉ thấy ở một góc của hành lang, một người đàn ông trung niên đang liếc mắt nhìn hắn và Bảo Nhi. Khi hắn phát hiện Sở U đang nhìn mình liền lập tức dời ánh mắt sang một bên.
Sau đó, Sở U và Bảo Nhi mang theo chiếc túi to màu đen đi xuống cầu thang. Có một nhóm người đứng ở bên kia, đều là những người quản lý của viện khu và đội ngũ tổng bộ ông Hướng.
Ông Lưu và những người quản lý viện khu trước hết nhìn vào Bảo Nhi, khi thấy trạng thái trên mặt Bảo Nhi liền hoảng sợ, có vẻ như vừa mới khóc? Có chuyện gì vậy? Hơn nữa túi to màu đen trong tay là thứ gì?
Vẻ mặt đám người quản lý viện khu đều thắc mắc.