Chương 357. Người con gái đối diện.
Từ khi còn nhỏ Sở U đã sợ lạnh. Một khi trời trở lạnh như thế này, thì lập tức có một luồng suy nghĩ ấu trĩ sẽ xuất hiện trong đầu của hắn.
Đó là nếu nhất định phải lựa chọn giữa chết cóng hay chết do nóng, thì Sở U sẽ lựa chọn chết nóng mà không một chút do dự!
Chết cóng thực sự là một cái chết quá khủng khiếp với hắn...
“Sở U, anh ở đâu?” Lâm Lạc Nhi cầm điện thoại di động để chiếu sáng. Ở đây rất tối, đến một chút ánh sáng cũng không có. Dưới tầng cũng không có tiếng động, có lẽ Chu Chỉ Quân đã ngủ say rồi. Chỗ này im ắng một cách kỳ lạ, đến mức có thể dọa được người khác. Sau khi ra khỏi phòng trò chơi, Lâm Lạc Nhi cũng cảm nhận được hơi lạnh do không khí bên ngoài mang đến, khó trách những lời mà Lâm Lạc Nhi nói ra có chút run rẩy.
Không biết là do đang ở nơi tối nên Lâm Lạc Nhi cảm thấy sợ hãi hay bởi vì nhiệt độ đang giảm xuống làm ảnh hưởng tới giọng điệu của cô, hoặc cũng có thể là do cả hai cũng nên.
Người ta thường nói rằng "Thiên Thế" có thể tôi luyện khả năng chống lại nỗi sợ hãi của một người, nhưng Tô Lạc Nhi lại bị ảnh hưởng bởi Sở U. Cô không giống với kiếp trước, khi thực hiện những điều kinh dị và thần bí trong trò chơi, sức chịu đựng của cô không những không được tăng thêm, mà ngược lại còn bị ám ảnh bởi một số bức hình kinh dị.
Dựa vào ánh sáng mờ ảo từ chiếc điện thoại, cô nhìn xung quanh không thấy một ai. Ngay cả âm thanh bên ngoài cũng không có, giống như cô đang bị cô độc trong một căn phòng bí mật vậy.
Ánh sáng của đèn điện thoại chiếu vào cửa phòng ngủ của Sở U. Lâm Lạc Nhi đi đến gần, cũng đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị mở ra một cách nhẹ nhàng.
"Lạc Nhi, trong này thật sự bị cúp điện rồi." Sở U cau mày nói, ngay sau đó hắn nhìn thấy người đẹp trước mắt có chút khác thường.
“Lạnh không? Hôm nay trùng hợp thế không biết, vừa cúp điện thì trời cũng trở lạnh.” Gió lạnh của phương bắc lạnh đến thấu xương, thay đổi khiến họ không kịp trở tay.
Lâm Lạc Nhi vẫn mặc quần áo mùa hè mỏng manh. Làn da của cô giống như em bé vậy, nhìn tổng thể thì cơ thể hơi tròn. Dáng người như vậy khi phối hợp với quần áo mùa hè, sẽ tôn lên nét xinh đẹp của người con gái. Bộ ngực kiêu ngạo làm cho tay áo ngắn bằng vải cotton trắng phồng lên, cũng có thể là do cái lạnh. Cô ôm chặt lấy ngực trái, điều này khiến cho bờ ngực trắng của cô càng dễ thấy và hấp dẫn hơn.
Trong ánh sáng yếu ớt, Lâm Lạc Nhi mở to mắt ra nhìn Sở U, lộ rõ vẻ bất lực.
"Sở U, tại sao lại bị mất điện chứ? Nơi này có máy phát điện không?"
“Anh cũng không rõ lắm... Bây giờ đã là 2 giờ sáng rồi, e rằng bọn họ đều đi ngủ cả rồi, em có quần áo không? Mau lấy thêm quần áo mặc vào, đừng để bị bị cảm.” Tuy là không cảm thấy lạnh, nhưng Sở U vẫn phát ra tiếng thở dốc, đây vốn đã là bản năng của hắn.
Lâm Lạc Nhi quay lại nhìn dãy hành lang tối như mực, trong mắt cô lóe lên tia sợ hãi. Hành lang trên tầng hai không dài lắm, nhưng lúc này lại cảm thấy khoảng cách đó lấy đi của cô rất nhiều dũng khí.
"Quần áo ở trong phòng, vậy ..."
Đúng lúc đó, Sở U bật đèn pin điện thoại đi ra.
"Đi thôi, hai chúng ta cùng đi." Vừa dứt lời, Sở U rọi đèn bước lên phía trước. Lâm Lạc Nhi nhanh chóng đi theo hắn, hai người gần như đi song song với nhau.
Lúc này, Sở U cảm thấy bàn tay của mình đã chạm vào bàn tay mềm mại lạnh lẽo của cô. Sau vài lần chạm như vậy, Sở U quyết nắm lấy tay của Lâm Lạc Nhi.
Lâm Lạc Nhi thấy cả người toát ra hơi nóng, nhiệt độ từ bàn tay hắn vô cùng ấm áp, và bàn tay nhỏ bé của cô được bao bọc trong hơi ấm ấy.
Lúc này, cô cảm thấy nhiệt độ ngày càng tăng lên, cơ thể cô không còn cảm thấy lạnh nhiều như trước nữa. Đồng thời, cô cũng cảm nhận được sức mạnh từ lòng bàn tay của Sở U, nỗi sợ hãi trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.
Sở U dẫn Lâm Lạc Nhi vào căn phòng đầy mùi thơm. Từ ánh sáng của đèn pin có thể thấy được, giường Lâm Lạc Nhi chỉ có một chiếc chăn mỏng.
Lúc này, hai người buông tay ra. Lâm Lạc Nhi cảm thấy hơi lạnh lại tỏa ra từ trong cơ thể, cô đi đến tủ quần áo vừa cao vừa to. Dùng một tay mở nó ra, tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng chỉ lấy ra chiếc áo khoác tay dài vô cùng mỏng manh. Kiểu dáng này trông giống như một món đồ trang trí, nhưng thực chất lại có tác dụng chống lạnh.
"Chiếc áo này mỏng quá." Sở U nói sau khi nhìn thấy nó.
"Quần áo em mang theo toàn là áo dài tay". Lâm Lạc Nhi nhẹ nhàng nói rồi mặc nó vào .
"Bây giờ cũng muộn rồi, em đi ngủ đi. Anh qua kia xem có chăn không." Nhắc đến chăn, Sở U chợt nhớ ra, hình như mình không có một chiếc chăn nào.Vào thời điểm này ở kiếp trước, sau khi nhiệt độ thật sự giảm xuống nhiều, hắn mới chịu đi mua một cái chăn mới, những cái trước đó đều đã vứt đi rồi. Đêm trước khi mua chăn, hắn đã tự làm cho nhiệt độ trong phòng lên rất cao.
Nhưng bây giờ cúp điện rồi, làm sao có thể điều chỉnh nhiệt độ chứ.
"Hay là anh đi với em." Nghe những lời của Sở U, Lâm Lạc Nhi đi đến kế bên cạnh hắn và nói, sau đó cô thấy Sở U vẫn đứng yên đó không chút cử động.
"Sao thế?"
“(▔□▔) Ừm... đi, hay chúng ta đi xem thử nhỡ đâu có thì sao?" Có khi mình nhớ nhầm.
Lần này Sở U lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Lạc Nhi một cách tự nhiên. Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của mình được Sở U nắm chặt, trong lòng Lâm Lạc Nhi lại cảm thấy rất nóng, hai má của cô đỏ bừng, sâu thẳm trong tim cô cũng không có sự kháng cự nào.
Hai người bọn họ giờ đây có thể nắm lấy tay đối phương một cách tùy ý, cùng nhau đi về hướng phòng của Sở U.
Sở U tìm kiếm trong phòng ngủ một lúc, cuối cùng anh cũng chịu thả lỏng đôi tay của Lâm Lạc Nhi ra, lắc đầu nói: "Hình như là không có thật, hay em dùng tạm chiếc chăn của anh đi."
“Nếu em lấy nó, thì anh lấy gì mà đắp?”
“Anh không lạnh, em không thấy anh đang mặc áo khoác trên người sao?”
“Anh đừng giả vờ nữa, nhiệt độ đã hạ thấp như thế này rồi. Cậu chủ như anh nếu như bị nhiễm phong hàn, thì cô gái nhỏ bé như em sẽ càng lo sợ hơn.”. Lâm Lạc Nhi lộ ra vẻ mặt tươi cười nói: “Hơn nữa, em cũng không cảm thấy buồn ngủ.”
Bang! Ánh lửa bỗng nhiên bùng ra từ trong tay Sở U, rồi hắn châm một điếu thuốc, rít một hơi, vừa đi vừa nói chuyện: “Ha ha, anh cũng như vậy.” Hai người dựa vào thành ban công.
Khi đứng ở bên ngoài Sở U mới cảm thấy hơi lạnh.
Vào lúc này, cánh tay phải đã bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ, Lâm Lạc Nhi đi đến bên cạnh hắn: "Không ngờ một nơi như Viễn Kinh cũng bị mất điện". Nói xong, cả hai cùng im lặng.
“Sở U”
"Sao vậy?"
"Những gì anh đã trải qua trong hai năm vừa rồi, em nghĩ rằng nó đã khiến anh đã thay đổi rất nhiều."
“Ha ha, em cảm thấy anh thế nào?.”
"Ừm thì ... trở nên trưởng thành hơn, thận trọng hơn… Em không biết nói như thế nào nữa. Em cảm thấy hình như anh đang cố ngụy trang một cái gì đó lên bản thân mình, tất cả đều là giả."
Nhắc đến chuyện này Lâm Lạc Nhi nhớ lại cảnh hai người lần đầu gặp nhau trong trò chơi. Cô nở một nụ cười: "Nhưng một khi anh cười, anh giống như là một con thú hoang. Tính khí đó hung dữ hơn so với khi anh ở trường!" Nói tới đây, giọng cô run run. Một cơn gió lạnh ùa đến, khiến cô càng siết chặt quần áo đang mặc trên người.
Hút thêm điếu thứ hai, Sở U dập nó xuống: "Nhìn em lạnh như vậy, đi vào trong đi." Nói xong, hắn lại liếc nhìn về phía ban công đối diện..
Ở đó cũng có một cô gái đang đứng.
Kèm theo một nụ cười trên khóe môi, Sở U không ngờ rằng Triệu Phi Yến lại là hàng xóm của mình. Tại sao hắn lại không phát hiện ra chuyện này từ trước chứ?
Triệu Phi Yến cũng nhìn thấy Sở U và Lâm Lạc Nhi ở phía đối diện, nhưng cô không biết được rằng đối phương là Sở Dạ và Lạc Thủy Huy Dạ. Nhìn thấy hai người ở chung một căn phòng, Triệu Phi Yến thầm nghĩ hai người này có thể đang biến thành người chơi trong game "Thế giới thiên đường" cũng nên.
Ừm...là một đôi tình nhân.