Chương 362. Hacker giấu mặt.
Cả máy bay rung lên không ngừng, tất cả mọi người trên máy bay đều sợ hãi, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp liên tục trấn an mọi người.
Còn trong buồng lái, vẻ mặt của hai cơ trưởng như rơi vào sự cố lớn, từng giọt mồ hôi chảy xuống, ở đây vang lên tiếng báo động.
“Cơ trưởng, điều hướng đã rối loạn rồi, hệ thống điện khí cũng bị rối loạn, chúng ta đã mất liên lạc với đài điều khiển mặt đất.” Cơ phó sợ hãi nói, trước nay anh ta chưa từng gặp tình huống khẩn cấp như này.
Cơ trưởng là lão làng nhiều năm trong nghề, lúc này anh ta nói với thần sắc nghiêm túc: “Khởi động APU, đảm bảo động cơ vận hành.” Quay đầu nhìn tiếp viên trưởng đang sợ hãi, nhanh chóng nói: “Bảo người đợi ở chỗ máy phát khẩn cấp, nếu ở đây không được, thì nhanh chóng khởi động bình điện, còn có thể bay thêm ba mươi phút!”
Tiếp viên trưởng vội gật đầu, quay người chạy đi sắp xếp.
Cơ trưởng liền quay người nhìn bảng điều khiển sắp mất kiểm soát, cho thấy hệ thống thủy lực có vấn đề. Anh ta thực sự không hiểu tại sao vẫn đang ổn lại xảy ra sự cố nguy hiểm vào lúc này.
Cơ trưởng để bảo đảm mọi trường hợp, anh ta ấn một nút ấn, lập tức các cabin bắn ra rất nhiều mặt nạ dưỡng khí, khiến hành khách càng hoảng loạn hơn, đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Nữ tiếp viên hàng không thấy vậy liền nói lớn: “Đừng hoảng đừng hoảng, đây là xử lý khẩn cấp, mọi người đều đeo vào đi.” Nói xong, nữa tiếp viên trưởng nhanh chóng giúp các hành khách đeo vào.
Thấy nút này vẫn mở được, cơ trưởng thở ra một hơi, mặt nạ dưỡng khí có thể cung cấp khí trong 15 phút. Máy bay từ độ cao chục nghìn mét hạ xuống độ cao an toàn chỉ cần bốn đến năm phút. Vì vậy ngoài màng nhĩ có thể không chịu nổi ra, khí quản có thể chịu tổn thương, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Đúng vào lúc này, cơ trưởng thấy hệ thống thủy lực thứ hai xuất hiện cảnh báo.
“Cơ trưởng, đã mất tín hiệu rồi, phải làm sao đây?”
“Hình như chúng ta đang bị quấy nhiễu và xâm nhập cực lớn.” Cơ trưởng trợn tròn đôi mắt tức giận, anh ta không biết tại sao đối phương lại chọn đúng lúc này để xâm nhập. Nếu là khủng bố tấn công, hoàn toàn không cần thiết chọn thời điểm này. Hơn nữa, mạng lưới an toàn mạnh mẽ không phải hacker bình thường có thể công phá, phải là quân đội có thiết bị chuyên nghiệp.
Đúng lúc này hệ thống thủy lực thứ hai bị mất kiểm soát, bộ hệ thống thủy lực thứ ba lập tức lên trên. Đây là bộ cuối cùng rồi, nếu ba bộ hệ thống thủy lực mất kiểm soát, không thể điều khiển máy bay được nữa, chỉ đành đợi chết.
Nhưng tình hình không có biến chuyển tốt, ngược lại còn dần dần tồi tệ…
Lúc này cơ trưởng quay đầu nhìn cơ phó, lẩm bẩm nói: “Ngày mai chúng ta lại lên trang nhất rồi!”
“Bốp!” Đúng lúc này, trong trạng thái bay trên cao, cánh cửa máy bay tự động bật mở…
…
Lúc này là sáng sớm, ánh mặt trời sớm đầu tiên đã chiếu vào, nhiệt độ tăng lên.
Lâm Lạc Nhi mở mắt, lúc này cô cảm thấy trên mông có một bàn tay. Lần đầu tiên làm phụ nữ, khuôn mặt cô vẫn ửng hổng, nhẹ nhàng dùng tay kéo tay của Sở U ra, lúc này cô phát hiện quần áo mình đã xộc xệch.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, phần thân dưới vẫn còn chút cảm giác, nhưng ảnh hưởng không lớn, không có cảm giác đau muốn chết đi sống lại của lần đầu tiên như những phụ nữ trên mạng nói.
Thấy Sở U vẫn ngủ say, Lâm Lạc Nhi nhẹ nhàng xuống giường, chỉnh lại quần, cầm điện thoại sau nhẹ bước nhẹ đến cửa, nhẹ nhàng mở ra. Lúc này nghe thấy âm thanh vang lên từ phòng bếp dưới lầu, có lẽ Chu Chỉ Quân đã bắt đầu làm bữa sáng rồi.
Lâm Lạc Nhi mím môi, dáng vẻ giống như tiểu hồ ly vừa làm chuyện xấu vậy. Cô nhẹ nhàng bước đến phòng của mình, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại.
Vào phòng vệ sinh, bắt đầu “công việc của con gái”, quá trình này rất tốn thời gian. Khi làm xong tất cả, tinh thần của Lâm Lạc Nhi mới thoải mái nhẹ nhõm đi ra ngoài. Cuối cùng cô cầm điện thoại, vì có mấy tin nhắn hiện lên.
Đầu tiên Lâm Lạc Nhi nhìn thấy tin nhắn của Nhan Tiểu Lộ gửi đến, hơi mở to đôi mắt, cảm thấy rất bất ngờ. Sau đó mở khóa điện thoại, rồi đọc tin nhắn mà bạn học nữ Nhan Tiểu Lộ gửi đến.
Khi nhìn rõ tin nhắn này, trong lòng Lâm Lạc Nhi cảm thấy bị một cái chùy đập xuống, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Trong đầu bỗng hiện lên thời khắc vừa chạm vào Sở U lúc đó.
Lập tức Lâm Lạc Nhi nghĩ quá nhiều quá nhiều, nhưng càng thêm mê hoặc.
Tại sao Sở U tìm mình và để mình ký hợp đồng, cuối cùng để mình có được mười triệu tiền phí hợp đồng? Lẽ nào chỉ là do nhà mình xảy ra chuyện. Sở U tốt bụng mới làm như vậy sao? Lâm Lạc Nhi cảm thấy hơi hoang mang.
Hình ảnh trong đầu lại trở về cảnh tượng khi hai bên ký hợp đồng, Sở U không hề có ý uy hiếp. Có thể thấy Sở thực sự giúp mình trong âm thầm, theo kiểu làm việc tốt không để lại danh. Mười triệu đủ để giải quyết việc gia đình, khiến mình hỗ trợ Sở U chơi game mà không cần lo lắng về sau.
Lâm Lạc Nhi vắt tay lên trán, vẻ mặt khó hiểu, nghĩ đến ba từ chơi trò chơi liền cảm thấy chuyện này thật như trò đùa. "Thiên Thế" thực sự có sức hút như vậy, mình thật sự có sức hút đáng để Sở U làm vậy sao?
Được rồi, thôi… bỏ qua, vẫn nên trực tiếp hỏi người trong cuộc không phải tốt hơn sao?
Lâm Lạc Nhi lay nhẹ, Sở U sắp tỉnh ngủ liền tỉnh giấc. Sau đó thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lạc Nhi nhìn mình một cách nghiêm túc.
“Sao thế Lạc Nhi?”
Thấy Sở U tỉnh dậy, Lâm Lạc Nhi ngồi trên mép giường, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nói ra.
“Sở U, anh đã biết chuyện gia đình em từ lâu rồi?”
Nhìn sự khẳng định trong ánh mắt của Lâm Lạc Nhi, Sở U hiểu ra.
“Nhan Tiểu Lộ nói với em rồi? Đúng vậy, bệnh tình của mẹ em đỡ nhiều chưa?”
“Sở U, anh… anh có thể nói cho em tại sao ban đầu anh giúp em như vậy không?”
"Chúng ta không phải bạn học sao."
“Sở U, em không hy vọng anh giấu em điều gì, anh như vậy… em rất sợ.” Ánh mắt Lâm Lạc Nhi vô cùng lo lắng.
“Ồ… được rồi, vậy anh nói thẳng.” Sở U cũng trở nên nghiêm túc, còn Lâm Lạc Nhi nhìn chằm chằm nhìn anh: “Anh nói đi.”
“Thật ra… em còn nhớ hồi lớp mười, vào múa thu, giờ học thể dục buổi chiều. Lúc đó, anh đứng ở cửa sau phòng học nhìn các bạn học đi xuống lầu, còn em, liền xuất hiện phía sau anh, nói, đứng ngây ra ở đây làm gì, cậu đang trốn ai.” Sở U nói đến đây liền mỉm cười, còn khuôn mặt Lâm Lạc Nhi lại ửng hồng, cô nhớ ra rồi.
“Lúc đó thực sự là hiểu nhầm, anh đang nghĩ chuyện khác, vì vậy không nhận ra giọng nói của em ngay được, anh còn nghĩ rằng là bạn nam nào đó. Sau đó, anh liền đưa tay ra, từ đó, em không còn cười với anh nữa.”
Tình huống lúc đó, bạn học Sở U đang dựa vào cửa phòng học, đầu thò ra ngoài, người thì trong phòng học, nhìn các bạn xuống lầu. Cụ thể tại sao hắn làm vậy cũng không nhớ rõ. Sau đó, bạn học Lâm Lạc Nhi đến bên cạnh bạn học Sở U, đứng rất gần, vẻ mặt tò mò hỏi: cậu đang trốn ai à?
Lúc đó Sở U trả lời một câu, cũng không nhớ rõ, sau đó bạn học Sở U cũng không nhìn liền thò tay ra xoa xoa mông của bạn học Lâm Lạc Nhi. Không thể không nói lúc đó bàn tay của Sở U quá chuẩn, liền chạm vào chỗ đó, đó là không nhìn đấy, nếu nhìn thì Sở U còn dám làm vậy sao?
Sau đó cứ sờ vậy, cảm giác lúc đó khiến bạn học Sở U cảm thấy có chút bất thường, nhưng sức chú ý vẫn ở chỗ khác, cũng không để tâm. Đầu vẫn nhìn ra ngoài, động tác tay không giảm, cảm giác tay rất thích.
Bạn học Lâm Lạc Nhi kinh ngạc nhìn bạn học Sở U, hoàn toàn không kịp phản ửng, cứ để Sở U xoa xoa mông của mình.
Cuối cùng Sở U nghe thấy tiếng quát khẽ đằng sau: “Sở U, cậu đang làm gì vậy?”
Lúc này bạn học Sở U mới quay đầu, nhìn thấy bạn học Lâm Lạc Nhi với khuôn mặt đỏ bừng, còn bàn tay của mình vẫn dừng lại ở phần mông được che bởi quần bò.
Lúc đó bạn học Sở U cũng rất kinh ngạc! Vẻ mặt vô tội!
Chính là tình huống này, khiến Sở U không biết tại sao trong lòng có cảm giác đặc biệt với Lâm Lạc Nhi.
Cho đến sau đó, Sở U với tính cách ăn chơi cũng không theo đuổi Lâm Lạc Nhi hoa khôi của lớp, đến nói chuyện cũng rất ít.
“Nhưng em có biết, từ lúc đó, anh cảm thấy anh bắt đầu yêu thầm em, nhưng lại không dám theo đuổi em. Tình huống này đến bản thân anh cũng không dám tin, em biết không!” Yêu thầm là giả, lúc đó Sở U không có cảm giác yêu thầm, sau này cũng không có. Chỉ là một cảm giác đặc biệt, không nói ra được, rất tốt đẹp. Bây giờ bị Sở U dùng làm cái cớ, để che đậy.
“Vì vậy, khi anh nghe nói nhà em xảy ra chuyện, anh cảm thấy anh nên làm cái gì đó.”
Sở U chân thành nhìn Lâm Lạc Nhi: “Tình huống thực sự lúc đó là như vậy, anh sợ em sẽ nghĩ nhiều lại thêm gánh nặng, nên anh mới làm như vậy.”
“Đúng rồi, tình hình hiện nay của mẹ em tốt hơn chưa?”