Chương 387. Bóng đen hiện ra.
Sở U bắt máy nghe điện thoại, trên khuôn mặt bỗng hiện ra nụ cười, vẻ dịu dàng của hắn hoàn toàn khác so với lúc nãy.
"A lô, Bảo nhi." Nghe thấy nội dung lời nói của Sở U, Lâm Lạc Nhi mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt, dường như có chút đờ đẫn.
Sở U liền đọc được suy nghĩ của cô, nên đã mỉm cười và bật chức năng loa ngoài cho Lâm Lạc Nhi nghe.
Đầu dây bên kia truyền lại một giọng nói non nớt: “Anh trai, anh đang làm gì vậy?”
Đây là giọng nói của học sinh tiểu học. Lâm lạc Nhi liền cảm thấy nhẹ nhõm, cô chớp chớp mắt, sau đó cầm lấy điện thoại và ngồi xem ở đầu giường của Sở U, không chú ý đến bên này nữa.
Sở U vừa nói chuyện vừa bước đến bên cửa sổ: "Đang buồn chán thì được em gọi đến, hôm nay em có vui không ?" Nói đến đây Sở U dừng lại, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu ra châm lửa.
"Cũng như thường lệ." Bảo Nhi nói không nhiều, nhưng giọng của cô đối với Sở U rất hữu ích, giống như một loại phép màu tâm linh.
Có vẻ như những đứa trẻ thiếu thốn sự quan tâm của người thân đều có xu hướng tự kỷ?
"Hôm nào có thời gian anh trai đưa em đi chơi, em có thích không nào?"
"Dạ ... OK."
Sở U bấm tắt chế độ loa ngoài, đặt điện thoại vào sát tai và nói với giọng điệu không nặng không nhẹ: "Vậy thì quyết định vậy nhé m, mấy ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau." Nghĩ đến phải đi tham dự tang lễ của Nhan Tiểu Lộ, đến lúc đó Sở U có thể dành thời gian đưa Bảo Nhi ra ngoài chơi 1 chuyến.
"Dạ được."
"Em đang làm gì vậy?"
"Em đang nằm trên giường rồi."
"Vậy được, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh hơn rồi, có việc gì chỉ cần nói với ông Lưu, đừng sợ làm phiền người khác nhé."
"Em biết rồi."
"Em nghỉ ngơi sớm đi, vậy anh cúp máy đây." Nói đến đây, Sở U chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện giữa 2 người, cứ nghĩ là sẽ nói lời tạm biệt với Bảo Nhi, nhưng Sở U đã đoán sai.
"Anh trai, không còn chú và dì nữa, anh có hạnh phúc không ?"
Có lẽ đây là trạng thái tâm trí hiện tại của mình hoặc là đang muốn tìm câu trả lời khác? Giờ phút này, đôi mắt của Sở U không hiển thị bất cứ điều gì, chỉ nhìn về nơi xa xôi, hắn nghiêm chỉnh trả lời.
"Hiện tại, cuộc sống của anh rất vui vẻ !" Nhìn kẻ thù đang ở ngoài sáng, bản thân ở trong tối, nhìn kẻ thù đang từng bước tiến về phía vực thẳm. Thấy bản thân đang dần có được thần cách trong "Thiên Thế", đó là một sự sung sướng từ nội tâm đang mạnh mẽ dâng trào, cảm giác săn lùng loại thế lực lớn mạnh như các người đúng là sướng thật! Tôi sẽ khiến các người từng bước một rơi vào chỗ chết, nỗi đau đớn dần biến thành tuyệt vọng của các người chính là niềm sảng khoái lớn nhất của tôi!
Nghĩ về điều này, khuôn mặt Sở U hiện lên một nụ cười kỳ dị.
Bảo Nhi im lặng một lúc khẽ nói: "Vâng, anh trai, em phải ngủ đây."
"Được rồi, mơ một giấc mơ đẹp nhé." Giọng nói của Sở U thật khẽ và dịu dàng.
Sau khi cúp máy, Sở U đến gần Lâm Lạc Nhi, rồi ngồi xuống và ôm lấy cô.
"Em đang xem gì vậy?"
"Nhật ký bạn học, đúng rồi Sở U." Nói đến đây Lâm Lạc Nhi nghiêng đầu nhìn Sở U, nhẹ nhàng nói: "Hỏi vấn đề nghiêm túc nhé, ngoài em ra anh còn người phụ nữ nào bên ngoài không?" Đôi mắt Lâm Lạc Nhi rất bình tĩnh.
"Thề với trời, đừng nói là phụ nữ, dù là mơ hồ, một người cũng không có!" Sở U giơ 2 ngón tay lên nói.
"Em tin anh."
"Lạc Nhi này …" Đôi tay đang ôm cô bỗng chặt hơn. "Anh đối với em là thật lòng ,kiếp này, em là cuộc gặp gỡ đẹp nhất trong cuộc đời anh. Anh thực sự rất cảm kích, anh sẽ dùng cách của mình để yêu em. Có thể đôi lúc sẽ không được hoàn hảo, nhưng điều duy nhất anh có thể cho em chính là con người thật của anh! "
Đôi môi của Lâm Lạc Nhi úp mở như muốn nói điều gì đó, nhưng cô không nói ra. Trên khuôn mặt thanh tú hiện lên nụ cười nhìn rất động lòng người, cô đưa tay ra quẹt vào mũi của Sở U: “Anh biết dỗ người lắm. Đúng rồi, em thường thấy anh offline vào lúc này, có phải là đều trò chuyện với cô bé trên điện thoại vừa nãy không?"
Hóa ra Lạc Nhi đã chú ý đến rồi ...
"Ừ, đúng vậy. Tên của cô bé đó là Độc Cô Bảo Nhi, không có người thân. Xem như là trợ cấp cho em ấy đi học vậy, cho nên anh thường hỏi thăm về tình hình của em ấy."
"Không ngờ anh còn làm từ thiện. Sở U anh thực sự đã thay đổi rồi, thay đổi này khiến em rất thích." Câu nói cuối cùng giống như tiếng rên rỉ của muỗi, cả cơ thể cô chui vào ngực của Sở U, khuôn mặt cô đỏ bừng. Câu nói cuối cùng là cô phải lấy dũng khí lớn lắm mới nói ra được.
Lúc này, Sở U ngửi thấy mùi hương từ cô thể cô tỏa ra. Một hơi thở nóng bỏng từ nội tâm bỗng nhiên phát ra, phần thân dưới của hắn đã có phản ứng. Rất tự nhiên, bàn tay của Sở U bắt đầu không thành thật.
"Anh ... Chúng ta nên vào Game thì hơn ... A ..." Nói đến đây, Lâm Lạc Nhi hét lên một tiếng vì bị Sở U đè trên người.
...
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, chưa bao giờ dừng lại. Không một ai có thể cảm nhận được nó, lúc này đã gần 12h đêm.
Lúc này, đối với những người ngủ sớm, chính là đang trong giai đoạn giấc ngủ sâu, nhưng có một đứa trẻ đã phá vỡ quy tắc này.
Lông mi dài sắc sảo của Bảo Nhi động đậy, cô bé mở mắt ra, đôi mắt đen xinh đẹp như ngọc trai mông lung nhìn về hướng cửa sổ.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của Bảo Nhi dần trở nên tỉnh táo. Trong lòng cô bé nghĩ, đêm nay bóng đen đó có đến nữa không? Xin người đừng đến nữa.
Tuy nhiên, đây dường như là một quy luật vĩnh cửu, tiếng bước chân nhẹ nhàng lại vang lên ở bên ngoài hành lang.
Bảo Nhi khẽ cau mày, cơ thể nhỏ bé của cô nhúc nhích vào bên trong chăn, dùng chăn che đi khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt sáng, mang đầy nét sợ hãi nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ.
Do bên ngoài có đèn đường sáng, cửa sổ là hình chữ điền, cặp cửa sổ phía dưới không thể nhìn thấy bên ngoài. Chỉ có cặp cửa sổ phía trên là trong suốt, vì vậy hướng mà Bảo Nhi nhìn chính là cửa sổ phía trên cách mặt đất 1,68m.
Ngay khi những bước chân khó chịu đó sắp lại gần, lòng can đảm của Bảo Nhi trỗi dậy!
Đôi mắt cô khẽ mở to, vì căng thẳng nên đôi tay đang kéo chăn lại càng chặt hơn, khiến khuôn mặt của Bảo Nhi biến thành Nhẫn Giả. Cô nín thở chăm chú nhìn, Bảo Nhi hy vọng rằng sự can đảm của cô vào lúc này sẽ có được nhiều hơn nữa.
Cô muốn mở to mắt ra để xem người này là ai!
"Ta ta ..." Bước chân cực nhẹ sắp đến gần, người này dừng lại và đứng im trước cửa một lát. Nhưng chưa đầy 3 giây lại di chuyển, một cái bóng từ khe cửa bên dưới lướt qua.
Sau khi bóng đen xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ thì đứng yên không động đẩy nữa.
Đôi môi bị chăn che khuất đang cắn nhẹ vào chăn. Bảo Nhi không lùi bước. Cô đã nhìn thấy mái tóc của người đó. Hình dạng đầu của người đó rất giống với người mà cô đang hoài nghi, có thật là ông ta không?
Lúc này, bóng đen quay lại đứng đối diện cửa sổ, sau đó nhón chân từ từ đứng lên cao.
Khuôn mặt thật của hắn sắp xuất hiện rồi, tôi phải nhìn rõ mặt hắn ta! Bảo Nhi nhíu mày.
Ánh sáng nhợt nhạt bên ngoài, một đôi mắt cuối cùng cũng xuất hiện, chính là giáo sư phụ đạo của Bảo Nhi. Lần này Bảo Nhi đã nhìn rất rõ, giáo sư ở phía bên kia cũng nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của Bảo Nhi đang nhìn mình.
Thời gian dường như đóng băng vào lúc này. Hai người, một người ở bên trong và một người ở bên ngoài đối diện nhìn nhau 2 giây. Bảo Nhi bỗng nhiên mở chăn ra, nhìn vị giáo sư ở bên ngoài, phát ra một tiếng thét hơi non nớt.
Lúc này, dường như khiến vị giáo sư kia đang sợ hãi. Ông ta hoang mang rút chân lại, cấu bóng của ông ta lướt nhanh qua cửa sổ, biến mất khỏi tầm mắt của cô bé.
Bảo Nhi giữ chặt điện thoại di động, bây giờ cô rất muốn gọi cho người anh trai, người đã đem đến ánh sáng mặt trời cho cô.