Chương 396. Đấu giá tàn khốc.
"Ồ, rất hân hạnh được làm quen." Lý Hạo Vinh vội vàng đứng lên. Anh ta biết bối cảnh của công hội Sáng Thế, vậy nên không dám chậm trễ.
Nghe ông lão trên sân khấu sắp tuyên bố bắt đầu buổi đấu giá, người chơi nữ Thanh Đăng Ngưng thuộc công hội Sáng Thế mỉm cười nói: "Tôi có thể ngồi cạnh cậu Lý không?"
"Ha ha, tất nhiên là được rồi." Nghe thế, người phụ trách tập đoàn tài chính ngồi cạnh Lý Hạo Vinh lập tức nói, trong mắt hình như có chút kính trọng và sợ hãi, vội vàng đứng dậy di chuyển sang chỗ không người.
Thanh Đăng Ngưng nói tiếng cảm ơn, rất tự nhiên ngồi xuống. Theo sau, Lý Hạo Vinh cũng ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Ngưỡng mộ công hội Sáng Thế các vị đã lâu, không biết cô Thanh đến chỗ tôi có việc gì?"
"Đương nhiên là để chiêm ngưỡng ánh hào quang của cậu Lý rồi."
Gần như cùng một lúc, có người đi đến bên cạnh Phồn Hoa Lạc. Đó là một người chơi nam.
"Ha ha, Kiếm Lưu Thương, chào anh, chào anh." Phồn Hoa Lạc đứng lên, cười nói.
"Đại lão mau ngồi xuống đi, không cần như vậy đâu." Người đàn ông được gọi là Kiếm Lưu Thương, thoạt nhìn như trung niên đúng mực nói, cũng ngồi xuống theo.
"Đại lão gì chứ, anh ca ngợi tôi quá rồi."
"Trong trò chơi, anh chính là đại lão. Đúng rồi, U Dạ đại thần đâu rồi?" Nói đến đây, Kiếm Lưu Thương liền nhìn xung quanh.
"Ha ha, muốn tìm hắn phải có bản lĩnh. Hắn đến đây rồi, nhưng đang ở trên." Nói xong Phồn Hoa Lạc chỉ tay về khu vực VIP trên mây ở phía trên.
"Ha ha, đúng là đại thần thần cấp." Mắt kiếm Lưu Thương chợt lóe, sau đó nói tiếp: "Để gia nhập liên minh mặt trận thống nhất của các anh chúng tôi phải tốn biết bao công sức đấy, dù sao thì công hội chúng tôi mới chỉ cấp 1 mà."
"Ha ha, thôi đừng khiêm tốn nữa, ai bảo các anh là công hội Sáng Thế chứ." Phồn Hoa Lạc biết, người đang đứng trước mặt chính là người phụ trách công hội Sáng Thế ở nước Yến. Công hội sáng lập có tên: Sáng Thế đời thứ nhất! Ngoài đời thực, đây là một nhân vật cấp lão đại vững vàng, rất có quyền thế, phe chính trị của họ rất có tiếng nói. Kiếm Lưu Thương hiện tại mới cấp 12.
"Triệu Phi Yến làm đến nỗi trò vui này thật là… Thôi bỏ đi, tôi hỏi anh cái này, Triệu Phi Yến có nghe ngóng được tình hình gì của U Dạ không? Đến giờ tôi vẫn chưa nghe được tình báo gì cả." Nói đến đây, trong mắt vị đại lão lóe lên một tia mất kiên nhẫn.
"Con bé kia, haizz ~ ngay cả ba nó còn không nghe, nói gì là lời của tôi? Anh xem trọng tôi quá rồi đấy."
"Nói như vậy làTriệu Phi Yến không thích hợp sao?"
"Ha ha, con bé còn trẻ, vẫn chưa hiểu chuyện, làm việc toàn theo cảm tính. Haizz, cũng do cả nhà trước kia nuông chiều con bé quá." Nói đến đây, Phồn Hoa Lạc lắc đầu.
"Xem ra cần phải tìm ông già nói chuyện với Triệu Quốc Chi rồi, chứ cứ để vậy là không được. Đây là nhiệm vụ chính trị!" Ngữ điệu của Kiếm Lưu Thương khá nghiêm túc.
Trong mắt Phồn Hoa Lạc chợt lóe lên tia lạnh, sau đó mỉm cười nói: "Ha ha, bắt con bé nhận lỗi có hơi quá thì phải?"
"Chuyện này không giống. Anh không hiểu đâu, U Dạ rất quan trọng với chúng tôi, vì vậy chúng tôi không tiếc trả bất cứ giá nào."
. . . . . .
Ngay lúc này, ông lão trên sân khấu lớn tiếng tuyên bố: "Đấu giá bắt đầu!"
"Giá thấp nhất là 2.000.000 đồng vàng, mỗi lần tăng thêm ít nhất 200.000 đồng vàng!"
Sở U nhìn con số báo giá trên màn hình phía sau sân khấu. Cùng lúc đó,tại khu vực ngồi của bảy khu lớn, thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng. Điều này biểu thị một người chơi đang ra giá, chỉ cần vừa ra giá sẽ tỏa ra tia sáng. Bọn họ không biết, chỉ cần bọn họ vừa ra giá, số đồng vàng được báo liền bị đánh dấu.
Việc này cũng có nghĩa là, nếu có người báo sai, vượt quá số đồng vàng họ có trong người, như vậy giá trị người đó báo sẽ không được tính. Bởi vì không thể đánh dấu, số lượng đồng vàng người đó báo không thể đồng bộ để chiếu lên màn hình lớn trên sân khấu, cũng sẽ không tỏa ra tia sáng, chỉ có thể nói là nói chuyện không bằng chứng.
Sở U nở nụ cười, Triệu Phi Yến cũng cười. Đó là những nụ cười đầy bất đắc dĩ. Bởi vì điều này cho thấy ban tổ chức sẽ kiếm được khối gia tài kếch xù. Một khi đã báo giá, đồng vàng sẽ không thu hồi lại được, không có chuyện vì muốn không khí thêm sôi động mà nâng giá vật phẩm lung tung.
Nếu đã muốn ra tay thì phải toàn lực ứng phó! Bằng không sẽ mất trắng hơn 2.000.000 đồng vàng.
"Bọn họ thật đúng là có niềm tin mãnh liệt, tình hình trông đáng sợ thật đấy." Triệu Phi Yến hơi hãi, cô là người lĩnh hội sâu sắc giá trị của đồng vàng. Không phải trước đây mua mật ong mà bị mấy chục ngàn đồng vàng làm khó sao?! Vậy mà bây giờ, đại diện cho các thế lực khắp nơi trên thế giới lại không hề do dự bỏ ra 2.000.000 đồng vàng.
"Phi Yến, cô biết lật bài Kim Hoa (1) không? Đó là một kiểu chơi bài tú lơ khơ. Cô cứ nghĩ họ đang chơi bài đi. Mỗi người đều tự cho là mình có lá bài lớn nhất." Sở U dựa vào cửa sổ nói, ánh mắt toát lên cảm xúc khó diễn tả.
(1) Trác Kim Hoa: một trò chơi bằng bộ bài tú lơ khơ của Trung Quốc, còn gọi là thắng 3 lá.
Trên màn hình lớn không ngừng xuất hiện con số báo giá. Các người chơi vẫn ra giá khá cẩn trọng, cơ bản mỗi lần đều chỉ tăng thêm 200.000 đồng vàng.
Hiện tại giá cao nhất đã lên tới 3.800.000 đồng vàng.
"Cậu Lý, cậu không có hứng thú với bảo bối này sao?" Lúc này, Thanh Đăng Ngưng hỏi chàng trai bên cạnh, trong mắt mang ý cười.
"Có chút rung động, nhưng không hợp với sự phát triển của chúng tôi. Chúng tôi không đi theo con đường phát triển sinh vật." Lý Hạo Vinh nói, đồng thời bị kích thích bởi bầu không khí lúc này, tim đập hơi nhanh. Lần đấu giá này khá kinh khủng. Những người chơi báo giá nhất quyết không dừng, bằng không họ sẽ bị tổn thất một số tiền lớn. Tất cả đều không chiếm được, điều này quá tàn khốc!
Khi đồng vàng lên tới 6.400.000, có người chơi báo giá trước đó bởi vì không chịu nổi kích thích, liền đứng lên chọn thoát rời khỏi đây, như vậy đồng nghĩa với việc anh ta chấp nhận bỏ hết tất cả đồng vàng anh ta đã báo trước đó.
"Lá bài không lớn như người ta sao lại có can đảm chơi nhỉ?!" Sở U thản nhiên nói.
"Tất cả là vì những món đồ này thật sự quá hấp dẫn." Triệu Phi Yến thấy đau lòng cho thất bại của người này.
Khi đồng vàng lên tới con số 10.400.000, tất cả mọi người trong hội trường đều nín thở tập trung, bởi vì người chơi ra giá chỉ còn ba bên, gồm khu vực Trung Đông, khu vực Châu Âu, còn một bên nữa chính là khu vực Nhật Bản. Trên màn hình đang hiển thị người báo giá: XXXmi (2) khu vực Nhật Bản, ra giá: 9.800.000 đồng vàng.
(2) Tên người ra giá đã được che lại.
"Izanami, trên người cô còn bao nhiêu đồng vàng? Có thể lấy được không?" Một tổng cán sự (3) đầu đầy mồ hôi nói với một người chơi nữ trung niên.
(3) Tổng cán sự: Người đứng đầu một bộ phận trong hiệp hội, tương đương giám đốc trong xí nghiệp.
Người tên Izanami báo giá 9.800.000 đồng vàng cũng không bình tĩnh, trong giọng nói thậm chí còn mang chút run rẩy, mắt lộ vẻ hoảng hốt: "…Nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ đến 12.800.000 đồng vàng."
"Haizz, đáng chết! Izanami, cô nghe tôi nói đây, lập tức ra giá 12.800.000 đồng vàng, hi vọng có thể khiến họ sợ mà chùn bước. Chỉ có thể ăn được cả ngã về không, hậu viên đã không còn đủ tiền để cung cấp nữa rồi!"
"Tôi... Tôi biết rồi."
Ông lão trên sân khấu nhìn đại sảnh nói: "10.400.000 đồng vàng lần thứ nhất, 10.400.000 đồng vàng lần thứ hai…"
Izanami lập tức ra giá 12.800.000 đồng vàng. Một vị trí ngồi ở khu vực Nhật Bản chợt sáng lên. Tia sáng này làm người chơi khác chói mắt, cũng làm họ vô cùng sửng sốt. Việc này cho thấy có người quyết không buông tha. Trong khoảnh khắc, màn hình lớn trên sân khấu hiện số tiền báo giá mới.
XXXmi khu vực Nhật Bản ra giá: 12.800.000 đồng vàng.
"Nếu… Nếu… Nếu cô người Nhật kia có được vật phẩm này, số tiền ban tổ chức thu được không chỉ ngừng ở con số 12.800.000 đồng vàng. Tổng số tiền tôi tính sơ cũng phải hơn 40.000.000 đồng vàng." Nói đến đây, Triệu Phi Yến lắc đầu, mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán, cho thấy Triệu Phi Yến đang cực kỳ không bình tĩnh.
Một khi Izanami lấy được vật đấy, như vậy số đồng vàng của cô ta và những người chơi ra giá thất bại đều sẽ rơi vào túi của ban tổ chức.
"Đây không phải là buổi đấu giá, đây là một cách giết người chơi!"