Chương 397. Vật phẩm cấm kỵ vô danh
"Ngoại trừ người thắng, những người khác tất cả đều là ngu ngốc!" Sở U từ tốn nói. Theo kinh nghiệm được rút ra từ kiếp trước, Sở U biết lúc đó toà kiến trúc kỳ tích này có giá trị gần 2000 đồng vàng.
Khung cảnh trở lại yên tĩnh một lần nữa, cuộc chiến đầu tiên chính là khốc liệt như vậy, tất cả các cường hào đều vô cùng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn. Lúc này, âm thanh của ông lão trên khán đài lại vang lên, như là có một loại ma lực nào đó tác dụng lên người chơi: "1280 vạn đồng vàng lần thứ nhất, 1280 vạn đồng vàng lần thứ hai..."
Trái tim của mấy người chơi của khu Đông Doanh đã sắp nhảy tới cổ họng rồi, nhưng mà ông lão không có hô lần thứ ba lên, mà là chỉ đứng im, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Trợ lý phía sau Izanami cuối cùng không chịu được, chỉ thấy hắn đột nhiên đứng dậy, gương mặt đỏ chót kích động hét lớn: "Kết thúc đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì, đã không còn ai tranh giá nữa rồi!!"
Ông lão quay đầu, hờ hững nhìn đối phương, sau đó thản nhiên nói: "Có người đang tranh giá, hắn đã nâng bài lên rồi."
"Cái gì? Ai? Tại sao màn hình lớn không hiển thị?" Trợ lý Đông Doanh vẫn không thể tin được, mà Izanami ở bên cạnh cũng đang sợ hãi không kém.
Sở U là người nâng bài, nhưng mà hắn đang bận lựa chọn xưng hô cho mình, hắn có ba lựa chọn: Lựa chọn thứ nhất là: Người chơi đứng đầu Hoa Hạ, thứ hai là: X Dạ khu Hoa Hạ, thứ ba là: Người chơi khu số sáu Hoa Hạ. Nếu như muốn giấu thông tin cá nhân thì điều kiện ban đầu chỉ có lựa chọn. Sau khi xác định xưng hô, thì thông tin cá nhân sẽ được trình bày dưới dạng trích dẫn của người chơi. Để thuận tiện cho việc xác định, những người chơi khác không thể đặt trùng tên với nhau, nên chỉ có duy nhất một tên. Đương nhiên, nếu như mở cài đặt ra rồi đặt tên của mình một cách quang minh chính đại để xuất hiện cũng được.
Cẩn thận lựa chọn một cái xưng hô trong ba cái rồi cuối cùng ấn nút xác nhận!
Chớp mắt, trên màn hình lớn xuất hiện thông tin của hắn.
Người chơi đứng đầu Hạ khu ra giá: 13 triệu đồng vàng !
Con m* nó!! Trợ lý của Đông Doanh tức giận, đấm ngực dậm chân. Izanami như bị đánh một đòn vào trong nội tâm, xụi lơ ngồi ở trên ghế, ánh mắt đờ đẫn, không có hồn.
Bọn họ chỉ kém đối phương có 20 vạn đồng vàng thôi, nhưng thực ra tất cả mọi người đều biết. Nếu như đối phương đã lựa chọn ra tay vào lúc này, thì khả năng cao trên người đối phương không chỉ có 13 triệu đồng vàng.
Rốt cuộc đại nhân vật cũng ra tay rồi, hắn là người đến từ khu Hoa Hạ.
"Còn ai có đồng vàng không, cho tôi mượn, cho tôi mượn. Tập đoàn Đại Đông Á chúng tôi sẽ trả gấp năm lần!" Trợ lý của Đông Doanh lớn tiếng rít gào ở xung quanh hắn, nhưng mà lại không có người nào dám cho mượn. Họ đều có tính toán và cân nhắc, bởi vì nếu cứ như vậy, thì sẽ không có khả năng tranh giá với người chơi gọi là khu số một Hoa Hạ kia. Đã vậy sao còn muốn uổng phí hết thực lực của chính mình chứ?
Lúc này, một người chơi của Đông Doanh nhỏ giọng nói: "Chỗ của tôi còn 40 vạn đồng vàng này, anh có muốn mượn không?"
Người trợ lý ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt dường như đang nói, cậu đang đùa tôi sao? 40 vạn đồng vàng này cũng chỉ tranh nhiều nhất được hai lần, làm sao có thể cạnh tranh với đối phương chứ. Nếu lúc này đối phương mới ra tay, thì khẳng định là đã có chuẩn bị rồi.
"Đem 40 vạn đồng vàng của cậu cho Izanami mượn đi!" Nghe thấy ông lão trên đài lại bắt đầu đếm giờ, trợ lý quyết định đánh cược vận may một lần nữa. Lỡ như thực lực của đối phương chỉ tới như vậy thì sao? Vì vậy hắn lập tức nâng bài lên, điều này có thể giảm bớt thời gian phòng ngừa ông lão đấu giá cầm vật phẩm phán là đối phương được nhận. Nhưng trong thời gian này tổng cộng chỉ có 30 giây, nếu như qua 30 giây mà vẫn chưa ra giá, thì tự động coi là từ bỏ.
Sau khi mượn tiền xong, nội tâm Izanami dâng lên từng tia hi vọng, sau đó báo giá ra: 1340 vạn đồng vàng!
Sở U dứt khoát báo ra giá trước sự khiếp sợ của Triệu Phi Yến: 1360 vạn đồng vàng!
Thời gian hai người xuất hiện tương đối nhiều, điều này nói cho người khác biết, những người chơi ở khu Hoa Hạ là có sự tự tin.
Nhìn thấy như vậy, trợ lý Đông Doanh và Izanami mặt xám như tro tàn.
Một giây sau, ông lão trên đài lại một lần nữa đếm: "1360 vạn đồng vàng lần thứ nhất, 1360 vạn đồng vàng lần thứ hai. . ."
"1360 vạn đồng vàng lần thứ ba!"
"Đoang!" Ông lão một đập vào đạo cụ trên bàn, tuyên bố: "Miếu thần cấm kỵ vô danh thuộc về người chơi đứng đầu Hoa Hạ!"
Đồng thời, bên Sở U cũng truyền đến thông báo của hệ thống: Chúc mừng bạn đã đấu giá thánh công "Miếu thần cấm kỵ vô danh", vật phẩm này chính thức thuộc về bạn!
Hệ thống: Bạn bị - 1360 vạn đồng vàng!
Trong chớp mắt, ánh sáng của miếu thần loại nhỏ loé lên rồi biến mất không còn tăm hơi trên khán đài. Cùng lúc đó, trên bàn ở trong phòng riêng của Sở U lại xuất hiện miếu thần loại nhỏ này.
Triệu Phi Yến đi tới gần, ngồi xổm xuống cẩn thận tỉ mỉ xem nó. Lúc đưa tay ra muốn chạm tới thì bị một lớp màng bảo vệ vô hình ngăn cản, thông báo của hệ thống cũng xuất hiện: Vật này không thuộc về bạn.
"U Dạ à, cậu cũng thật là có dũng khí đấy." Triệu Phi Yến tự lẩm bẩm.
"Ha ha...Thần vật lớn ở giai đoạn sau."
Sau khi cuộc đấu giá lần này kết thúc, trong lòng của nhiều người bắt đầu tính toán thử. Họ muốn tính toán thử xem lần này đã mất bao nhiêu lão đại không còn khả năng cạnh tranh nữa, đồng thời cũng muốn tính toán thử xem ban tổ chức thu được bao nhiêu đồng vàng.
Y Tà Na Mỹ ở khu Đông Doanh là 1340 vạn đồng vàng, người chơi nào đó của khu Châu Âu là 1020 vạn đồng vàng, người chơi nào đó của khu Trung Đông là 1000 vạn đồng vàng. Hơn nữa, Sở U đột nhiên tăng lên 1360 đồng vàng, cuối cùng còn cộng thêm những người chơi khác nữa thì họ cộng ra một con số. Vậy là trong lần tranh giá này, ban tổ chức tổng cộng kiếm được gần 60 triệu đồng vàng! Là 60 triệu đồng vàng đó!
Tính ra được con số này, nội tâm của rất nhiều người chơi không thể bình tĩnh được nữa, chuyện này chính là đi cướp đồng vàng đó! Nhiều đồng vàng như vậy có thể tạo ra thần luôn rồi!
"Thật là thê thảm." Lúc này, Thanh Đăng Ngưng mới nói, trên môi như cũ, có ý cười nhạt.
Lý Hạo Vinh tuy rằng không có tham gia, nhưng vẻ mặt cũng không thoải mái gì. Bản thân anh ta rõ ràng là cũng muốn ra tay, nhưng nhất định phải thật thận trọng, nếu xác định vật phẩm này chính là vật phẩm mà anh ta rất cần thiết. Anh ta đang suy nghĩ về hai vật phẩm thì bỗng có tiếng gọi:
"Anh Lý, anh nói xem, rốt cuộc là người nào trong khu Hoa Hạ chúng ta đoạt được?"
"Cái này... trong khu Hoa Hạ toàn là ngọa hổ tàng long (1), nhưng tôi lại thấy rất có thể là U Dạ. Hắn có quân đội sinh vật, lại là cường hào, lại có nhu cầu trong phương diện như thế." Vừa nghĩ tới U Dạ, nội tâm của Lý Hạo Vinh bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
(1) Ngoạ hổ tàng long : nhân tài có nhiều nhưng không lộ diện mà ẩn dật trong dân gian!