Chương 443. Nụ hoa tạm thời chưa nở.
Đôi mắt trong veo của Bảo Nhi hơi buông xuống, không nhìn giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, hành động này không phải là hành động mà một học sinh tốt nên làm.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, các học sinh đều mở to mắt, tập trung tinh thần chăm chú nghe giáo viên giảng bài, nhưng Bảo Nhi lại không như vậy, rất khác thường.
Bảo Nhi hơi cúi đầu như đang đọc sách, nhưng hình như không phải vậy.hông biết từ bao giờ, cô đã lấy chiếc điện thoại mà Sở U đưa cho cô ra. Lúc này, điện thoại di động đã mở ra, ấn vào phần mềm tin tức "Đầu đề hôm nay" mà cô đã download tối qua. Phần mềm này bao gồm các tin tức thời sự, tin nóng, phân thành rất nhiều loại tin tức, điều này làm cho Bảo Nhi đêm qua bị mất ngủ.
Lúc này cô lại mở phần mềm này ra, tay nhỏ bấm lung tung không có mục đích, giống như Bảo Nhi đang tìm tin tức khiến mình cảm thấy hứng thú.
Cô nhi viện quá đơn điệu, hoặc là nói có chút bó buộc. Một tuần những đứa trẻ trong đây chỉ có thể ra ngoài một lần, còn là hoạt động tập thể, có giáo viên chăm sóc, cơ bản không có hoạt động cá nhân. Mặc dù trong cô nhi viện cũng có máy vi tính để có thể tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài, nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận và hiểu rõ sự đặc sắc bên ngoài.
Lúc này, Bảo Nhi giương mắt nhìn thoáng qua giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong mắt loé lên vẻ phức tạp. Bây giờ cô rất ghét người thầy này, ngoại trừ lần trước hai người đối diện phát hiện ra nhau, thì cái bóng đen cũng không xuất hiện nữa. Nếu gặp ở trên đường, Bảo Nhi sẽ hoảng sợ cúi đầu né tránh, nếu gặp phải lại không thể tránh né, cô sẽ chạy nhanh qua, nói chung cô không muốn nhìn thấy thầy giáo này nữa.
Nhưng mà trong lớp có tiết của thầy giáo này, cô không cách nào tránh được. Bảo Nhi vẫn luôn nghe lời, nhưng dường như cô đang có khuynh hướng "phản nghịch". Bởi vì cô không thích thầy giáo này, nên tiết học liên quan đến thầy giáo này cô cũng không thích, giọng nói kia cô cũng không nghe lọt.
Nhìn thấy thầy giáo không chú ý đến mình, Bảo Nhi tiếp tục vụng trộm xem di động.
"Độc Cô Bảo Nhi!" Một giọng nói không nặng, không nhẹ vang lên.
Bạn học xung quanh lập tức đưa mắt nhìn ủy viên học tập trong lớp. Từ khi vị nhân vật lớn trẻ tuổi kia đến, bạn học này càng được cưng chiều hơn. Rất nhiều giáo viên đều yêu thích cô, lại còn không thèm che giấu chút nào, điều này cũng khiến các bạn học trong lớp cô lập Bảo Nhi. Mọi người đều là cô nhi, là đứa trẻ trong lòng luôn thiếu tình yêu và sự quan tâm của của cha mẹ, mà lại nhìn thấy một người trong số đó được cưng chiều như vậy, trong lòng không tránh khỏi sinh ra lòng đố kỵ. Mặc dù bọn họ chỉ là trẻ con.
Bảo Nhi lén lút nghịch điện thoại di động, bạn ngồi cùng bàn và mấy người bạn xung quanh đã chú ý từ lâu, nhưng không lên tiếng đâm thọc. Bời vì đối phương là công chúa, bọn họ không thể đắc tội được. Trẻ con của cô nhi viện đều trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi, ít nhất bọn họ biết cách bảo vệ tốt bản thân mình.
Không có chỗ dựa, không có thứ gì, cũng ẩn giấu đi nét ngây thơ trong sáng của trẻ con, ít tùy hứng, càng thêm trầm mặc.
Bọn chúng học được bản lĩnh này ở cô nhi viện, khiến bọn chúng rèn luyện được tính loại độc lập, không xâm phạm lẫn nhau.
Cô nhi viện rất ít khi có chuyện bắt nạt học đường, nhưng một đám trẻ tiến hành cô lập với một đứa trẻ, thật ra đã là "Ức hiếp" lớn nhất rồi.
Cái gì gọi là cô lập? Chính là không hề quan tâm, làm như không thấy, có tai như điếc, không ai nói chuyện.
Bảo Nhi sờ môi, dùng bắp đùi kẹp điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn thầy giáo.
"Đừng nghịch điện thoại nữa, cất điện thoại cẩn thận đi." Thầy giáo không tức giận hay tịch thu điện thoại của cô, mà chỉ nhu hòa nói.
Bảo Nhi nghe vậy, mở bàn học ra, cất điện thoại vào đó, trầm mặc không nói.
Lại một thời gian trôi qua, chuông tan học vang lên, lúc này thầy giáo kia mới nói: "Bảo Nhi, đến văn phòng một chuyến." Nói xong, thầy giáo rời phòng học đầu tiên.
Đối với uy nghiêm của giáo viên, Bảo Nhi không thể chống cự, đứng dậy yên lặng rời phòng học, đi theo thầy giáo vào văn phòng.
"Ồ, Bảo Nhi." Một nữ giáo viên nhìn thấy Bảo Nhi, nở nụ cười xán lạn.
"Chào cô Đường." Bảo Nhi miễn cưỡng mỉm cười, lên tiếng chào hỏi.
Bàn làm việc của thầy giáo kia ở tận cùng bên trong, trong văn phòng cũng chỉ có một nữ giáo viên đang chấm bài thi, có vẻ yên tĩnh.
Uống một ngụm nước nóng trong bình nước, vị thầy giáo này nhìn Bảo Nhi, trong mắt lóe lên sắc thái không tên: "Bảo Nhi, thầy giải thích với em trước, buổi hôm ấy thầy đi tuần tra thay bảo vệ, vì thế mới đến đây tuần tra, vì sao em lại đề phòng thầy như vậy, em có gì muốn nói với thầy không, thầy rất muốn nghe suy nghĩ của em?” Trong lòng anh ta khá hối hận, tối hôm đó không nên vội vã "Chạy đi", mà nên hỏi vì sao lúc đó Bảo Nhi vẫn không ngủ. Như vậy, mới có thể che giấu, lại có thể quan tâm cô. Lúc đó trong lòng quá loạn.
Bảo Nhi chỉ trầm mặc, giống như nụ hoa tạm thời chưa nở.
. . .
"Cậu nói U Dạ đã sử dụng kỹ năng cấp chín với cậu, trong nháy mắt, tên biến thái kia truyền tống kỹ năng?" Hà Tuấn Khải nghiêm túc nhìn chằm chằm Iowa nói.
"Đúng vậy , tôi nghĩ cũng chỉ có như vậy, nếu không phải như vậy thì không giải thích được. Lần công kích đầu tiên của hắn là tôi, hơn nữa mục đích cực kỳ rõ ràng, muốn chiếm đoạt sủng vật của tôi." Bây giờ Iowa gần như đã hoàn toàn khôi phục, đồng thời phân tích hành vi lần này của U Dạ.
"Thực sự không hiểu nổi, lẽ nào buổi đấu giá thế giới, hắn đã hạ khắc ấn linh hồn với tôi sao? M* nó, lúc tôi vô tri vô giác, kỹ năng này quá biến thái. Ở địa phương không thể sử dụng kỹ năng mà cũng có thể sử dụng kỹ năng!" Nói đến đây, Iowa không nhịn được chửi bậy.
Nghe đến đó, trong lòng Hà Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm, hình như lần này U Dạ không phải nhằm vào mình, có vẻ như chỉ trùng hợp gặp mình đang nắm sào huyệt đánh Boss thôi? Tiện thể giải quyết sao? Vận may mình có phải quá xui xẻo rồi? Hơn nữa U Dạ trưởng thành quá đáng sợ.
"Kỹ năng đều có thể khắc chế, tôi phát hiện trang bị thần thông có loại công năng này, bồi dưỡng đến đỉnh cấp. Nói không chừng có thể nhận ra loại kỹ năng đặt bẫy khiến người ta không hề cảm thấy này.” Hà Tuấn Khải an ủi, lúc này, vẻ mặt mấy người trong phòng đều thay đổi, có lẽ đã nhận được tin tức nào đó.
"M* nó, thật trâu bò, nhanh như vậy đã đẩy Boss đến!" Người đầu tiên nói, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.
"U Dạ hình như lại triệu binh chủng mới ra, chỉ có một con, lực công kích siêu mạnh, chỉ là. . ." Nói tới chỗ này, ánh mắt một người da trắng phức tạp, lắc đầu một cái rồi tiếp tục nói: "Cho dù thế nào, thực lực cũng đủ biến thái, quá mạnh mẽ, nhanh như vậy liền đẩy Boss cấp 34 lên, vậy sau đó hắn thành thần cũng không là vấn đề."
"Càng quan trọng là, không ai có thể ngăn cản hắn trưởng thành."
"Được rồi, chuyện như vậy không đến lượt chúng ta bận tâm, tự có người Hoa Hạ nghĩ biện pháp. Hắn nói Boss sẽ rơi ra cái gì, chỉ mong là trang bị cấp Kim Cương đen."
"Cậu đừng quên, thu thập Boss này, còn có một sinh vật sào huyệt nữa."
"Có thể đoán được, U Dạ tuyệt đối sẽ bắt được sinh vật sào huyệt, sau đó chiêu mộ binh chủng, nhưng tiếp theo hắn sẽ làm thế nào đây?" Một người tò mò nói, sinh vật sào huyệt di động chậm chạp, không thể cùng vận chuyển đi, U Dạ không thể vẫn ở lại đây chứ?
Mấy người đều nghe ra ý tứ trong lời nói của người này, vậy thì chờ U Dạ rời đi, bọn họ sẽ chiếm lĩnh sinh vật sào huyệt kia!