Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 460. Một câu nói chuyện trong một giây (1)

Chương 460. Một câu nói chuyện trong một giây (1)


"CMN, mấy người không biết xấu hổ hả, dám mang tên tuổi vị đó ra dọa ông đây!" Chiến Lang Ngũ Lang vuốt vuốt bộ ngực ra vẻ như bị hoảng sợ lắm, giọng nói trêu tức. Cả đám sau lưng cũng cười theo.
"(? ο) Ôi trời, tôi đã sớm nói rồi, tâm cơ biểu chính là tâm cơ biểu(1), thậm chí thành viên của bọn họ cũng là cá mè một lứa!" Chiến Lang Tiểu Nhạc cũng mỉa mai, vẻ mặt khinh thường.
(1)心机婊 (Scheming bitch), ngôn ngữ mạng, chỉ một người đang lui tới với bạn lại đùa bỡn bạn trong lòng bàn tay, bên trong mưu mô bên ngoài lại tỏ ra ngây thơ vô tội.
"Gái đi*m từ đâu tới mà suốt ngày tự diễn trò, cô là ai hả? Cô không có tư cách nói chuyện ở đây! Ngũ Lang, tôi đã nói đến nước này, có tin hay không tùy anh!" Một người chơi nam trong Bắc Thế trước tiên nhục mạ Chiến Lang Tiểu Nhạc, sau đó nghiêm túc cảnh cáo Ngũ Lang.
Vẻ mặt Chiến Lang Tiểu Nhạc oan ức, cô quay đầu nhìn về phía Chiến Lang Ngũ Lang. Người sau biến sắc, nổi nóng lên, hiện trường lại có nhiều người như vậy. Sau lưng đều là anh chị em của hắn ta, nếu như rụt đầu thì sẽ mất uy tín, sau này còn đâu mặt mũi nói chuyện với người khác.
"Tôi vẫn không tin đó là sự thật!"

Sau khi Sở U gặp mặt Lâm Lạc Nhi ở truyền tống trận, họ cùng nhau đi tới Ngọc Hư Môn. Nơi đó chính là địa điểm đầu tiên Sở U đến khi tới thành trung ương Hoa Hạ. Sau khi trò chuyện với lính gác cổng, hắn dẫn Lâm Lạc Nhi tiến vào bên trong, nơi này vẫn giống như trước kia, có một lượng lớn NPC cấp cao, tất cả đều mang vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo nhìn nhóm người bọn họ.
Không để ý đến những NPC này, hai người đến một cái sân nhỏ. Có ba ông lão tiên phong đạo cốt đứng đó, tóc trắng bồng bềnh khí thế ngời ngời.
"Bốp bốp!" Ông lão bên trái vỗ tay, vẻ mặt khen ngợi nhìn Sở U, nói: "U Dạ, ngươi vẫn còn nhớ nơi này cơ đấy, lần này lại muốn đi đâu?"
"Ha ha, thằng nhóc nhà ngươi, không tệ nha. Thế mà chiếm mất một thành trấn bên Bắc Mỹ, khiến Đại Long Thần ta phải cấp thêm sức mạnh, đúng là chiến công hiển hách!" Một ông lão khác phụ họa, hiển nhiên sự tích Sở U làm ở Bắc Mĩ bọn họ đều nghe nói tới.
"Ngay từ khi ngươi tới Bắc Mỹ, ta đã biết ngươi chắc chắn sẽ đạt được thành tựu ở bên đó, đúng là không ngoài dự liệu của lão phu." Ông lão mặc áo bào trắng cuối cùng nói.
"Nói đi, lần này ngươi lại muốn đi nơi nào?"
"Khụ, lần này ta không đến nước lớn, ta muốn đi nước Tần!" Sở U nói rõ ý định của mình. Nếu như từ khe hở thời không xuyên đến nước Tần, khẳng định họ sẽ gặp phải phiền phức trên đường đi, hơn nữa còn làm mất rất nhiều thời gian. Nếu chuyến đi lần này có lợi nhuận lớn, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, như vậy vẫn nên truyền tống từ đây đi thì hơn, mặc dù giá cả tốn kém không ít nhưng đối với hắn mà nói không có vấn đề gì cả.
"À, ngươi đi đến chỗ nào của nước Tần?"
"Ta đến thành Trường Lạc nước Tần, xin truyền tống ta và người bạn đi cùng qua đó."
"Được, hai người cùng đi tốn 50 nghìn đồng vàng."
"Nói nhiều chuyện tiền bạc dễ sứt mẻ tình cảm lắm…"
"Ha ha, quy củ vốn vậy."
Vết nứt không gian lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa. Không giống lần truyền tống tới khu Bắc Mĩ lần trước, cần ba người đồng lòng cùng nhau mở ra khe hở thời không. Đối với địa điểm trong khu vực Hoa Hạ chỉ cần một ông lão là có thể giải quyết.
Sau khi nộp 50 nghìn đồng vàng phí qua đường, hai người cùng nhau tiến vào vết nứt không gian trước mặt. Sau đó Sở U và Lâm Lạc Nhi bị đưa tới một vị trí ngẫu nhiên nào đó trong thành Trường Lạc nước Tần.
Nơi đây là một mảnh rừng núi, đưa mắt nhìn không thấy bất kỳ người chơi nào, ngoại trừ tiếng kêu của chim muông thì chẳng có thêm một âm thanh nào khác. Hoàn cảnh rừng núi phức tạp, bụi gai rậm rạp. Chẳng qua điều này không làm khó được hai người Sở U, sau khi họ nhìn thoáng qua xác định tọa độ thì cùng nhau sử dụng cánh, sau đó bay lên càng ngày càng cao, cho đến khi mặt đất phía dưới dần dần khoáng đạt.
"Sở U, chúng ta đi đâu vậy?" Lâm Lạc Nhi cũng không biết được vị trí chính xác của đối phương, nhưng ví như cô có biết thì cũng chẳng để làm gì, tọa độ trong trò chơi là một vấn đề rất khó học. Tọa độ tổng cộng có chín con số, sự biến hóa của mỗi con số đều biểu thị cho những phương hướng khác nhau. Bạn nói cho người khác biết vị trí tọa độ của mình, trong tình huống người ta muốn đến vị trí của bạn thì họ phải tốn rất nhiều thời gian dò xét bản đồ mới có khả năng đến được, nhưng thời gian đó mới chỉ là chuyện phán đoán tọa độ mà thôi, còn chưa bao gồm thời gian di chuyển.
Ở kiếp trước, phần lớn người chơi lâu năm vẫn không nắm bắt thuần thục được bản lĩnh này, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện tình huống phán đoán sai lầm. Sở U thì khác, sau khi quản lý đủ loại chuyện, hắn đã học được bản lĩnh “tìm đường” này.
Sở U nhìn một chút, trong mắt lộ vẻ suy tư, hắn rốt cuộc cũng nói với Lâm Lạc Nhi: "Đi thôi, chúng ta đi hướng nơi này, cố gắng bám theo anh." Dứt lời, hắn bay thẳng về hướng Đông Nam.
Vùng đất này thuộc khu vực cấp 25-30, nhóm Sở U cũng không bay quá cao, thỉnh thoảng lại nhìn thấy tầm sáu người chơi tổ đội đang khai hoang bên dưới. Khi đám người đó phát hiện trên không khác thường thì nhao nhao ngẩng đầu lên, có điều khoảng cách quá xa nên không thể khóa chặt mục tiêu và xác nhận đối phương là địch hay bạn.
Cả hai cũng nhìn thấy người chơi Thích khách độc lập hành động, muốn đến chỗ này thử vận may, coi có thể kiếm được loại rương báu nào đó hay không. Bọn họ thường leo lên cây nghỉ ngơi, cũng không có hơi phát hiện sự xuất hiện của nhóm Sở U trên bầu trời.
Dần dần, cả hai càng ngày càng tiếp cận vị trí tọa độ. Nơi này có khí lạnh vờn quanh, xung quanh tràn ngập một luồng hơi thở chết chóc. Mãi sau đó hai người mới thấy được một sơn động đầu tiên, tầm mắt hơi hạ xuống, lại thấy hai phe người chơi đang đối đầu.
"Xuống dưới đi." Nói xong câu đó, Sở U hạ thấp độ cao bay xuống phía dưới, Lâm Lạc Nhi thì theo sát phía sau.
Người chơi Bắc Thế phát hiện ra sự khác thường đầu tiên, bởi vì Sở U hạ xuống ngay trong tầm mắt của bọn họ. Thấy trên bầu trời đáp xuống hai người, hơn nữa còn có ký hiệu trên đầu, bọn họ lập tức hiểu ra, đồng thời trong lòng cũng vô cùng kích động, U Dạ thực sự đã tới!
Lúc này, bên công hội Chiến Lang đã rút vũ khí ra, chuẩn bị tiêu diệt bốn người Bắc Thế chiếm cứ cửa hang luôn một thể. Sau đó chờ đội chi viện, trong động này rõ ràng có Boss, nếu không sao cần gọi người đến canh giữ ở cửa động.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị xé rách mặt gây sự, Bắc Thế Tiểu Chu Chu chỉ tay vào phương hướng của U Dạ lớn tiếng nói: "Chúng mày trợn mắt chó ra mà nhìn cho rõ kìa, kia là ai!"
Đúng là một số người chơi của Chiến Lang sau lưng Ngũ Lang cũng phát hiện U Dạ, chỉ là còn chưa kịp báo cho lão đại, bởi vì bọn họ cũng không thể tin được, năng lực của công hội Bắc Thế cũng không vừa đâu!
Thuận theo tay chỉ của người chơi nữ, mấy người Chiến Lang đứng hàng trước đưa mắt nhìn về một góc đằng sau, sau đó nhìn thấy chữ “Nước Yến” trên đỉnh đầu hai người chơi kia, mà dáng vẻ của người chơi nam có hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra.
Vũ khí của U Dạ đổi rồi…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất