Chương 466. 1 đồng tiền (2)
Giải quyết xong chuyện này, Sở U đi vào, đi đến bên cạnh Nguyệt Tiên Phi, thì phát hiện ra cô đang tập trung tinh thần nhìn cái gì đó, trong lòng hắn liền hiểu rõ ràng sàn giao dịch giao diện xuất hiện ở trước mặt cô đang sàng lọc hàng hóa.
Lúc này, bỗng nhiên Nguyệt Tiên Phi cười, mà Sở U không biết tại sao cô lại cười...
Nguyệt Tiên Phi đóng giao diện sàn giao dịch lại, nghiêng đầu nhìn về phía Sở U đang nhìn mình, nói: “Em trai ngoan của chị, em hãm hại chị gái như vậy à.”
“Cô có ý gì, tôi nghe không hiểu.”
“Vừa tôi rồi đăng nhập tên của anh, thì phát hiện đồ anh bán ra, có một chai nước thuốc được niêm giá 150 nghìn đồng vàng. Mau thành thật khai báo, giả như nói anh thật sự không biết tôi, có phải anh còn định bảo tôi mua cái chai nước thuốc giá trên trời này hay không?!” Nói tới chỗ này, Nguyệt Tiên Phi làm bộ tức giận nhìn Sở U, dáng vẻ tức giận này lại làm cho hắn, thấy thoải mái.
“Ha ha!” Hắn cúi đầu cười, lại nhìn đối phương rồi nói: “Chị rất thông minh, không sai, em đây đã đều nghĩ rồi, giá tổng cộng 150 nghìn đồng vàng. Nếu như chị không đáp ứng, thì em sẽ đoạt truyền thừa.” Nói đến câu nói cuối cùng, trong mắt hắn còn lộ ra sự tùy ý rất tự nhiên, như là việc cướp đoạt cơ duyên của một người chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.
Nghe hắn nói như thế sắc mặt Nguyệt Tiên Phi hơi đổi, một cảm giác nghĩ mà sợ nổi lên từ trong lòng, em tra mình vừa mới biết, thật đúng là... Bất chấp làm bậy mà!
“Anh dám!”
Sở U mở giao diện sàn giao dịch ra, hạ giá chai nước thuốc được niêm giá 150 mười nghìn đồng vàng này xuống, sau đó đóng giao diện, rồi quay sang Nguyệt Tiên Phi nói: “Ứng cử viên truyền lời em đang tuyển rồi, chị à, hay chị cũng tuyển người truyền lời, tôi có chuyện gì thì cũng dễ dàng thuận tiện nói cho chị biết.”
Nghe Sở U nói như vậy, trong mắt Nguyệt Tiên Phi sáng ngời, gật đầu nói: “Vẫn là anh thông minh mà, được được, nếu như vậy thì chúng ta có thể trao đổi ngay rồi.”
“Đúng vậy, truyền lời cũng giống với phiên dịch viên, chúng ta chính là nguyên thủ hai nước, ha ha.” Nói tới đây, Sở U cũng cười, sau đó hắn nhìn về phía bạn thân lão Sát, thì phát hiện ra Lâm Lạc Nhi vẫn chưa online, ánh mắt hắn chợt lóe lên khó mà thấy.
“Mời người làm việc này thì phải có tiền lương, anh trả bao nhiêu thế?”
“Tiền lương là một nghìn đồng vàng.”
“Oa, một nghìn đồng vàng, cao vậy, chị cũng muốn làm truyền lời cho em rồi.”
“Đừng nói những thứ này nữa, ra đi, tôi cho chị một thứ!” Hắn nhỏ giọng nói xong câu đó, thì làm ra vẻ một chút thần bí đi ra ngoài trước.
“Lại đang chơi cái trò vặt gì vậy?” Nguyệt Tiên Phi đi theo ở phía sau nhỏ giọng rầm rầm nói.
Khi Sở U đi ra sàn giao dịch, hắn lựa chọn đi vào một góc vắng vẻ đối lập so với dòng người, rồi mở ba lô ra, sau đó lấy một bản vẽ vũ khí không tên ra, tâm niệm vừa động, bản vẽ trong tay liền bừng sáng ánh sáng dịu dàng. Hiện tại, bản vẽ này đã luyện chế được 4 món vũ khí rồi, còn lại 6 món vũ khí có thể được chế tác.
“Anh làm cái gì vậy?” Vẻ mặt Nguyệt Tiên Phi không hiểu, cô hỏi.
Sau đó cô thấy Sở U ngồi xuống bày sạp hàng, một món vũ khí đặt ở trước mặt hắn, đồng thời ánh mắt hắn cảnh giác đánh giá đám người xung quanh, tựa hồ hắn đang phòng bị cái gì.
“Chị, mau tới mua cho tôi món đồ này!”
Nghe thanh âm dồn dập này, Nguyệt Tiên Phi không suy nghĩ nhiều lập tức lựa chọn hàng hóa của Sở U. Khi cô thấy món vũ khí pháp điển đó, ánh mắt thừ ra, nhất là lúc thấy niêm giá vũ khí này chỉ là 1 đồng vàng. Theo bản năng, Nguyệt Tiên Phi dùng 1 đồng vàng mua món vũ khí này!
Vũ khí pháp điển này là vũ khí không cấp độ, thuộc tính tương đương với vũ khí Thần Thánh cấp 40, là vũ khí hệ thống pháp sư, Nguyệt Tiên Phi chính là một pháp sư nguyên tố.
Sở U cất gian hàng đi, đứng lên mỉm cười nhìn đối phương: "Đây là tôi đưa cho chị, đừng có ý kiến gì, tôi rất hài lòng!"
Nguyệt Tiên Phi không dám tin tưởng nhìn vũ khí trong ba lô, U Dạ lại hào phóng đưa cho mình một vũ khí Thần Thánh sao? Hắn thật sự thật rất kỳ lạ, rốt cuộc hắn nghĩ gì về mình?! Hắn giống như rất hiểu rõ mình...Trong nháy mắt Nguyệt Tiên Phi suy nghĩ rất nhiều điều.
"U Dạ, vật này sợ là quá quý giá."
"Tôi nói là tôi hài lòng, chị đừng động vào nó. Được rồi hiện tại tôi có việc, tôi offline đây." Lâu vậy rồi mà Lâm Lạc Nhi vẫn chưa online lại, sợ là có vấn đề gì rồi.
"Offline? Anh thực sự không nói cho tôi biết anh là ai sao? Hay anh để lại phương thức liên lạc cũng được." Nguyệt Tiên Phi vẫn không từ bỏ.
"Đợi khi nào có cơ hội đi, tạm biệt!" Sở U mỉm cười, vẫy tay với người đẹp. Hình ảnh của hắn cứ từ từ mờ dần, cuối cùng biến mất trong mắt Nguyệt Tiên Phi.
Khoang trò chơi từ từ mở ra, ánh sáng màu xanh yếu ớt từ bên trong hắt ra. Một bóng người từ bên trong đứng dậy, rồi đặt một tay lên vỏ ngoài của khoang trò chơi. Hắn cúi thấp đầu xuống, rồi lắc đầu một cái.
Khoảnh khắc khi hắn vừa đứng dậy, cảm giác chóng mặt đột nhiên ập tới, khiến hắn không thể đứng vững, trong người có cảm giác buồn nôn.
Tại sao lại có cảm giác này? Đây là mang thai hay sao? Hay là cơ thể của mình có vấn đề? Sở U nhíu mày nghĩ, qua vài giây, cơ thể đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Những cảm giác không thoải mái kia đến nhanh, mà đi cũng nhanh, khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Nếu có bệnh thì phải điều trị sớm! Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Sở U khẽ mở đôi mắt ra, vẻ mặt mờ mịt. Hắn bước ra khỏi khoang trò chơi, đi thẳng ra phòng ngủ. Bên ngoài sắc trời đã dần tối, trong phòng có chút âm u, lại có chút lạnh. Thời tiết đúng là thay đổi quá nhanh, hắn có thể loáng thoáng nghe được tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, giống như là quỷ kêu.
Phòng ngủ của Lâm Lạc Nhi đóng chặt, hắn đứng trước cửa phòng đưa tay gõ gõ, sau đó cầm tay nắm cửa vặn, thì phát hiện cửa không có khóa trái, hắn đẩy cửa đi vào.
Sau khi vào phòng, Sở U thấy Lâm Lạc Nhi ngồi yên bên mép giường, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra rồi!
Hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Lạc Nhi, vươn tay nắm bờ vai đẹp đẽ để cô dựa vào trong lồng ngực mình. Khẽ cúi đầu xuống ngửi mùi hương trên cô thể cô.
Lúc này, Sở U mới phát hiện đôi mắt Lâm Lạc Nhi đỏ ngầu, cô đã khóc, dáng vẻ như vậy làm cho người đau lòng.
"Nói cho anh nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Lạc Nhi thở dài một tiếng, nức nở một chút rồi mới nói: "Vừa nãy mẹ gọi điện thoại tới, bảo bệnh tình của mẹ chuyển biến xấu."
"Làm sao có thể, không phải em đã chi rất nhiều tiền để chữa trị cho mẹ hay sao? Làm sao bệnh tình lại chuyển biến xấu được?"
"Em cũng không rõ, em thật sự rất lo lắng." Nói xong nước mắt lại rơi xuống, cô giơ tay lên lau nước mắt. Sở U thấy thế thì cẩn thẩn lấy một tờ khăn giấy lau giúp cô.
"Em yên tâm đi, hiện tại y học rất phát triển. Bệnh viện Trường Lăng không trị được, vậy thì chúng ta chuyển viện. Đến bệnh viện tốt nhất trong nước để chữa trị. Nếu thực sự chữa không được thì chúng ta ra nước ngoài. Bây giờ anh sẽ tra thử xem xem bệnh viện nào có thể chữa trị bệnh cho mẹ em được." Nói xong Sở U lấy điện thoại ra, gọi điện cho trợ lý hành chính đặc biệt.
Sau khi đem nhiều tình huống nói cho trợ lý, Sở U cúp điện thoại.
"Cảm ơn anh Sở U." Một giọng nói dịu dàng truyền đến tai hắn.
"Nói cảm ơn với anh làm gì. Như vậy đi, thời gian này đừng vào trò chơi, hãy dành nhiều thời gian với mẹ em nhiều hơn. Tình huống gia đình của em anh cũng hiểu, mà mẹ em lại không có người thân đi cùng, rất dễ cảm thấy tủi thân, điều này cũng là khả năng khiến cho bệnh tình chuyển biến xấu." Sở U thấp giọng phân tích, không thể nhìn ra gì trong mắt hắn.