Chương 467. Đột nhiên hạ một nước cờ là không bình thường!
Lâm Lạc Nhi im lặng như cũ, chỉ là hai tay cô càng dùng sức ôm cơ thể mình.
"Giờ muộn rồi, ngày mai chúng ta sẽ đến Trường Lăng. Lễ tang của Nhan Tiểu Lộ cũng sắp đến, vừa hay chúng ta qua đó xem." Hắn nói tới đây đột nhiên nhớ tới Bảo Nhi.
"Hừm, chỉ là anh không vào trò chơi sẽ không có vấn đề chứ?" Nghe bạn trai nói như vậy, Lâm Lạc Nhi cảm thấy rất ngọt ngào, chỉ là có hơi lo lắng cho "Sự nghiệp" của Sở U.
"Không quan trọng lắm, anh tự thưởng cho mình nghỉ mấy ngày." Sau đó dường như nghĩ tới điều gì, con ngươi của hắn loé lên, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.
"Cậu đặt cho tôi hai vé máy bay đến Trường Lăng vào ngày mai đi."
Nhưng câu trả lời của trợ lý làm cho Sở U hơi ngẩn ra: "Sếp, bởi vì lý do thời tiết, nên sân bay đã đóng cửa rồi."
"Vậy thì bây giờ cậu mua cho tôi một chiếc Lamborghini SUV, sáng sớm ngày mai mang tới nhà chờ tôi." Nghe Sở U nói như vậy, Lâm Lạc Nhi mở to hai mắt không rõ nhìn người đàn ông của mình.
"Dạ được, sếp có cần tài xế không." Trợ lý ở đầu điện thoại bên kia hỏi. Nếu như sếp cần tài xế, thì không cần phải rắc rối như vậy, trực tiếp gọi người của công ty là được.
"Không cần, sau khi lái xe tới cửa thì dừng xe bảo tài xế trở về."
"Được rồi, tôi đã hiểu, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Ha ha, vậy thì cúp máy đây, nhớ những gì tôi đã nói với cậu trước đây đấy!"
"Yên tâm đi sếp, tuyệt đối không có vấn đề đâu."
Khi thấy hắn bỏ điện thoại xuống, Lâm Lạc Nhi nhẹ giọng hỏi: "Sở U, anh mua xe làm gì?"
"Ha ha, lần này chúng ta ra ngoài sẽ phải mang rất nhiều thứ. Chiếc siêu xe kia của anh chứa không nổi, vì vậy phải cần một chiếc có không gian lớn hơn SUV một chút." Sở U nói ra suy nghĩ của mình. Còn chiếc kia SUV, nó là một chiếc xe thể thao đa dụng, được sản xuất bởi hãng siêu xe cũ Lamborghini. Đồng thời có khả năng việt dã nhất định, tất nhiên tiền đề tất cả những thứ này là sự thoải mái, nên giá cả rất đắt. Đó là "Tình nhân trong mộng" của rất nhiều đàn ông.
"Phải mang rất nhiều thứ sao?"
"Đương nhiên rồi, em không chuẩn bị gì sao? Dù sao cũng không phải em đi một lúc rồi về được."
"Làm gì có nhiều đồ như vậy." Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy mềm mại. Sở U chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ như vậy khiến Lâm Lạc Nhi rất cảm động, cảm giác lo lắng cho mẹ cũng dịu đi không ít. Cô ngẩng đầu nhìn gò má của bạn trai mình, bỗng nhiên hôn một cái.
"Ha ha. . ." Hắn đưa tay lên bộ ngực của đối phương, vồ vồ lấy nơi cao chót vót, người trong ngực truyền đến âm thanh mềm mại nhẹ nhàng.
"Đêm nay không lên trò chơi, khà khà… Bây giờ em đi chuẩn bị một chút, xem ngày mai có cái gì muốn mang đi, anh đi xuống xen Chỉ Quân làm cơm xong chưa?" Một tiếng cười quái dị phát ra từ trong miệng hắn, gò má của Lâm Lạc Nhi đỏ lên, ý này đại diện cho cái gì thì không cần nói cũng hiểu. Nói xong hắn rút tay ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi xuống lầu, Chu Chỉ Quân đang làm cơm thì ngạc nhiên nhìn Sở U, cũng lên tiếng chào hắn: "Cậu Sở?!"
Nếu như lúc bình thường thì cô rất khó có thể gặp được hắn vào giờ này.
"Chị Chỉ Quân, khi nào thì cơm chín."
"Ha ha, cậu Sở đói bụng rồi à? Sắp xong rồi."
Đúng là Sở U đang rất đói bụng, nhưng lúc này, điện thoại trong tay hắn rung lên. Hắn mở ra xem hóa ra là có người tag tên mình, đó là nhóm bạn học thời trung học.
Thừa dịp còn rãnh rỗi, Sở U xoay người ngồi lên ghế sô pha, mở điện thoại ra vào vòng bạn bè.
Người tag tên hắn là một bạn học nữ học cùng lớp thời trung học, tên là Chu Đình Đình. Cô ta cũng không phải cố ý tag hắn, mà là tag tất cả mọi người. Hắn thấy cô nói trong nhóm: Có ai có thể cho tôi đi nhờ xe từ Viễn Kinh đến Trường Lăng hay không? Tôi có mang theo một em gái xinh đẹp, máy bay ngừng bay, nên xe di chuyển cũng ngừng. Quá khổ mà!
Lập tức có người trả lời, bạn nam cùng lớp A: Có xinh đẹp thật không, không có ảnh không tin đâu!
Bạn nam học cùng lớp B cũng xông ra: Ha ha, thời tiết bên Viễn Kinh thay đổi đến chóng mặt, chắc sẽ kéo dài một khoảng thời gian nữa, em gái không về được à, chờ một chút.
Chu Đình Đình: Trong nhà người ta có việc gấp rất, nếu không thì tại sao sinh viên năm nhất đại học đã về nhà.
Bạn nam học cùng lớp A: Woa, là một em gái mới lớn à, giới thiệu đi!
Chu Đình Đình: Cậu đang đùa à, người ta học ở đại học Hoàng gia Viễn Kinh, cậu có dũng khí theo đuổi không?! Có tiếng nói chung không!
Bạn nam cùng lớp cùng A: Đại học Hoàng gia thì ghê gớm à, anh đây ở trường đại học cũng có kém đâu?!
Chu Đình Đình: Nói cho cậu thà nói với con gà...
Bạn nam cùng lớp A: (┬_┬)!
Lúc này có một bạn nữ cùng lớp A đứng ra nói ra: Đúng rồi, không phải Sở U cũng đang học ở đại học Hoàng gia à? Hơn nữa còn học chung lớp với Nhan Tiểu Lộ, cậu hỏi thử xem Sở U có đi không, lễ tang của Nhan Tiểu Lộ chắc cậu ấy cũng phải về chứ?
Chu Đình Đình: Tìm cậu ấy? Tôi cũng không biết cậu ấy đang làm gì. Không phải lúc trước có người tag tên cậu ấy nhưng mà cậu ấy cũng có quan tâm đâu.
Thời tiết xấu đến vậy sao? Sở U thầm nghĩ, sau đó nhìn tin nhắn trong nhóm. Có nên trả lời tin nhắn hay không đây?
Đang do dự thì Lâm Lạc Nhi mở cửa phòng ra, đứng bên lan can nhìn hắn nói: "Sở U, không thì chúng ta mang người kia theo đi?" Hóa ra Lâm Lạc Nhi cũng nhìn thấy tin nhắn của group bạn học trên điện thoại.
Chết tiệt! Anh còn muốn cùng em chơi xe chấn đó!
Hắn quay về phía Lâm Lạc Nhi làm cử chỉ OK, sau đó trả lời ở trong group.
Sở U: Ngày mai tôi về Trường Lăng, đưa số điện thoại của đối phương cho tôi.
Bạn nam cùng lớp A: CMN, có chuyện tốt thì cậu xuất hiện, bình thường muốn tìm cậu thì tìm không thấy đâu.
Sở U: Khoảng thời gian này tôi bận quá, cái điện thoại này tôi không thường xuyên dùng.
Chu Đình Đình: Cậu đang chơi Thiên Thế phải không?
Sở U: Có chơi, nhưng chơi không lâu.
Chu Đình Đình: Ngày mai cậu thật sự về Trường Lăng à?
Sở U: Tôi cần phải lừa cậu sao? Chính tôi lái xe về.
Chu Đình Đình: Nhắn tin riêng!
Một đám bạn học nam cùng lớp:...
Sở U:...
Sau khi nhận được số điện thoại của đối phương, Sở U đợi một lúc cảm thấy chắc là Chu Đình Đình nói cho đối phương biết rồi, sau đó hắn gọi cho đối phương.
"Cậu tên là Phương Viện Viện đúng không? Ngày mai cậu ở đâu chờ tôi?"
"Xin chào học trưởng! À...Ngày mai, ngày mai chúng em có thể đợi anh ở trên đường Đông Thắng không?" Giọng nói của đối phương rất là êm tai. Nhưng Sở U vẫn nghe ra được điều kỳ lạ.
"Các em?"
"Dạ, chỉ là bạn của em đi cùng thôi."
"Có thể, mọi người đều là đồng hương mà, ngày mai nhớ tới sớm một chút, chờ điện thoại của tôi."
"Được rồi, cảm ơn học trưởng!"
Còn học trưởng, tôi còn đang treo máy...Sở U tắt điện thoại, nhưng ngay lúc đó, lông mày hắn đột nhiên nhíu lại. Cảm giác trước đó lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn mãnh liệt hơn. Cái cảm giác trong lòng buồn nôn có cảm giác muốn nôn mửa kia.
Sở U để điện thoại xuống, chạy vào nhà vệ sinh. Lúc đẩy cửa ra thì một tiếng nổ lớn vang lên, Chu Chỉ Quân đang nấu cơm mà sợ hết hồn. Cô mở to hai mắt nghiêng đầu nhìn phía bên này, không rõ chuyện gì đã xảy ra với Sở U.
Mở nắp bồn cầu ra, Sở U giải phóng cơn buồn nôn trong cơ thể ra ngoài. Có thể nhìn thấy, những thứ từ trong miệng nôn ra đều là những thứ màu đen không rõ...
Tình huống như thế khiến trong lòng Sở U hoảng hốt, cơ thể hắn rốt cục là bị làm sao vậy?!
Đã nôn rồi thì không thể nôn nữa, cơ thể của hắn cũng tốt hơn. Sở U không nôn nữa, hắn nhìn kỹ vật màu đen không rõ kia, cuối cùng nhấn nút để những thứ này trôi sạch.
Tới bồn rửa mặt, mở vòi nước ra, hai tay hứng nước rửa mặt, sau đó lấy khăn mặt bên cạnh đứng lên lau khô khuôn mặt đầm đìa nước.
Nhưng lúc này, tần suất tay của Sở U chậm lại, chỉ thấy cơ thể hắn nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm mình trên tấm gương trắng, kinh hoàng nhìn bản thân trong gương.
Hắn nhìn thấy ở trong gương, lúc này hai mắt của hắn đã thành màu xám...