Chương 484. Quan Cầm quyền U Dạ online.
"Anh ơi, em cứ cảm giác Viễn Kinh rất gần Trường Lăng ấy." Bảo Nhi hình như rất thích gọi anh ơi anh à vào ban ngày, còn một tiếng “vua cha” thì lại hoàn toàn không thấy bóng dáng.
"Đó là bởi vì chúng ta đi đường siêu cao tốc, nếu như không có đường quốc lộ, ít nhất cũng phải 9 giờ mới đến nơi được. Đó còn là đi cao tốc, dĩ nhiên với khoa học kỹ thuật bây giờ, thế giới của chúng ta chỉ như một thôn xóm mà thôi." Hắn nói tới đây lại mỉm cười: "Về sau để Bảo Nhi trải nghiệm chút nhé, buổi sáng đến trường, giữa trưa sẽ ở Thiên Á ngắm biển, cơm tối chúng ta sẽ cùng ăn ở Rome châu Âu, chạng vạng tối lại đến Vatican cho bồ câu ăn, ban đêm thì trở lại nhà của chính mình."
Nghe hắn nói như vậy, Bảo Nhi nở nụ cười.
Lại thêm một lúc nữa, họ rốt cuộc tiến vào khu biệt thự Hãn Hải.
"Đây là nơi ở của anh ạ?"
"Đúng vậy, là một căn trong đó, sau này em sẽ ở lại đây." Nói tới đây trong đầu hắn lại nảy lên ý nghĩ: xem ra có thời gian hắn nên thương lượng chút với chủ nhà để coi có thể mua lại căn nhà không.
Chỉ chốc lát sau Sở U đã lái xe đến vị trí biệt thự nhà mình, Bảo Nhi vẫn luôn quan sát hoàn cảnh nơi này, cô thấy rốt cuộc cũng đến nơi thì lại càng bắt đầu đánh giá cẩn thận hơn.
Cổng lớn của biệt thự tự động mở ra, Sở U nhấn nút bấm giữa chìa khóa rồi đỗ xe ở khoảng sân nhỏ.
Đúng lúc này, cửa biệt thự mở ra, Chu Chỉ Quân xuất hiện. Cô mặc quần áo ở nhà, quần bông giữ ấm để lộ phần đùi thon gọn, đặc biệt là vị trí cong vểnh kia, nhìn vô cùng đàn hồi mềm dẻo, cả người đều toát lên hương vị phái nữ già dặn rất mê người.
Chỉ là khi Chu Chỉ Quân nhìn thấy một cô bé đi xuống xe thì có hơi bất ngờ.
"Cậu Sở, cậu đã về rồi, cơm trưa đã nấu xong rồi đấy nha. Ôi chao, bé gái nhà ai mà trông xinh xắn thế này, lại đây cho dì sờ một tí nào." Câu đầu tiên Chu Chỉ Quân nói với Sở U, sau đó lại thật lòng khen ngợi dáng vẻ của Bảo Nhi, trông Chu Chỉ Quân rất thích Bảo Nhi.
Bảo Nhi đã biết trong nhà còn có một dì chuyên phụ trách nấu ăn, cũng tươi cười đáp lời Chu Chỉ Quân: "Cháu chào dì Chu ạ, cháu tên là Độc Cô Bảo Nhi." Lúc đối phương duỗi tay về phía cô thì hơi nghiêng đầu.
Mình không còn bé nữa! Sờ đầu gì chứ...
Sở U hóa giải bầu không khí giữa hai bên: "Chị Chỉ Quân, chị qua đây giúp tôi một chút, chị mang đồ đạc của Bảo Nhi để hết lên phòng Lâm Lạc Nhi đi." Nghe thấy hắn nói vậy, đôi mắt Bảo Nhi lóe lên.
Lúc này không chỉ riêng Chu Chỉ Quân chạy lại giúp đỡ mà Bảo Nhi cũng cầm đồ đạc của mình, ba người vừa khéo mang đủ tất cả mọi thứ.
Lúc tiến vào trong biệt thự, Bảo Nhi vừa đi vừa quan sát, đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Chẳng mấy chốc ba người đã tiến vào căn phòng trên tầng hai của Lâm Lạc Nhi, đặt rất nhiều đồ đạc của Bảo Nhi vào trong đó.
"Lạc Nhi đâu rồi?" Chu Chỉ Quân lúc này mới hỏi.
"Phải mấy ngày nữa em ấy mới trở về, trong nhà Lạc Nhi có chuyện nên không đi được." Sở U vừa nói vừa thu xếp đồ đạc, tay chân lưu loát.
Sau khi sắp xếp xong, ba người đi tới phòng ăn, Sở U chính thức giới thiệu hai người với nhau, lúc giới thiệu tới Bảo Nhi thì nói: "Chị Chỉ Quân, từ hôm nay trở đi, nhà này lại thêm một miệng ăn, làm phiền chị vất vả một tí. Xem Bảo Nhi có cần bổ sung chất dinh dưỡng gì không, chủ yếu là nấu đồ ăn ngon tốt cho sức khỏe, về chuyện tiền nong thì chị khỏi lo, tôi sẽ không khiến cho chị thất vọng."
"Cậu Sở, cậu nói gì vậy chứ, tôi đã sớm coi mình là một thành viên trong nhà rồi. Không có vấn đề gì đâu, tôi sẽ chăm sóc cho Bảo Nhi thật tốt."
"Ha ha, chị vốn là người như vậy mà. Vậy thì tôi cám ơn chị."
"Cháu cám ơn dì Chu ạ." Bảo Nhi đột nhiên mở miệng nói.
"Bảo Nhi muốn đi học ở đây sao?" Chu Chỉ Quân hỏi.
Sở U gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã liên hệ xong với bên nhà trường rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong tôi sẽ dẫn em ấy đến xem trường học, ngày mai chính thức đi học." Chuyện này đã được giải quyết thông qua điện thoại trên đường về nhà rồi. Nơi Bảo Nhi theo học là một trường tiểu học quý tộc, đồng thời không cần ở ký túc xá mà chọn hình thức học ngoại trú, về vấn đề đưa đón thì khỏi cần lo lắng, trường học có xe chuyên chở riêng.
Sau khi ba người ăn xong bữa cơm, Sở U liền dắt Bảo Nhi rời khỏi biệt thự, đi xem trường học. Sở U rất yên tâm với ngôi trường này, bởi vì nó rất nổi tiếng, hơn nữa cũng có qua lại một số nghiệp vụ với tập đoàn công ty hắn.
Trong quá trình này, Bảo Nhi nói ra tiếng lòng của cô với hắn: "Anh ơi, em... em có thể không ở trong phòng của chị Lạc Nhi được không ạ?"
"Ha ha, em yên tâm đi, em sẽ có phòng riêng của mình, đợi lúc đó anh sẽ gọi người đến trang trí lại phòng, chẳng qua... bên trong không có phòng vệ sinh thôi." Nghe được câu trả lời của Sở U, Bảo Nhi hoàn toàn yên lòng, đối với việc có hay không có phòng vệ sinh, Bảo Nhi hoàn toàn không để ý.
Ba phòng ngủ trong biệt thự của Sở U đều có phòng vệ sinh cá nhân, theo thứ tự là Sở U, Lâm Lạc Nhi và Chu Chỉ Quân, những phòng khác thì không có. Nếu Bảo Nhi muốn ở phòng khác thì chỉ có thể sử dụng phòng vệ sinh dưới nhà. Nhưng mà chuyện này cũng không vấn đề gì to tát, bởi vì bình thường ba người bọn họ sử dụng không nhiều.
Phòng vệ sinh công cộng có mấy chỗ tốt, đó chính là rất rộng rãi, đủ sáng, đồng thời có bồn tắm siêu lớn và thiết bị tắm gội, dù sao công năng của nó cũng đầy đủ và hoàn mỹ.
Sau khi từ trường học về, trên đường hắn mua một ít đồ dùng hàng ngày và những vật dụng khác cho Bảo Nhi, lúc về đến nhà đã là 6 giờ tối.
Sở U dẫn Bảo Nhi vào phòng ngủ của mình, chỉ vào cabin trò chơi nói: "Công việc của anh ở ngay trong này."
"Đây chính là Thiên Thế phải không ạ?" Bảo Nhi thế mà nhận ra được.
Sở U gật đầu: "Chính xác, cho nên anh thường xuyên ở nhà, nếu có tình huống khẩn cấp thì em bấm vào nút màu đỏ này, anh sẽ cưỡng chế đăng xuất, hiểu chưa?"
Bảo Nhi gật đầu hiểu rõ.
"Chuyện không quan trọng lắm thì đừng bấm nhé, công việc của anh rất quan trọng, cần thì cứ gọi điện cho anh, anh ở trong này vẫn sẽ nhận được tin tức của em. Lúc trước em gọi điện thoại cho anh, thực ra anh đều đang ở trong này, sau khi thấy liền trả lời điện thoại của em đó."
"Ồ, hóa ra là như vậy ạ." Bảo Nhi rốt cuộc hiểu ra vì sao nhiều khi anh Sở U không nhận điện thoại của cô mà đều là anh gọi điện lại.
Bàn giao xong một số tình huống của bản thân xong, Sở U liền dẫn Bảo Nhi tới phòng khách. Sau khi ăn tối ở đấy, cả hai liền cùng đi đến phòng của Lâm Lạc Nhi, trước mắt tạm thời là phòng của Bảo Nhi.
Ở đây, Sở U dạy Bảo Nhi cách thao tác máy tính, lúc ở trại trẻ mồ côi Bảo Nhi đã có căn bản về máy tính rồi nên rất nhanh đã có thể lên tay.
"Bảo Nhi à, trên mạng vô cùng phức tạp nên em đừng tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ hay bất kỳ người xa lạ nào nhé. Tâm trí em vẫn còn chưa thành thục nên dễ dàng mất phương hướng, đừng hiếu kỳ bất cứ điều gì. Máy tính chỉ là công cụ giải trí và hỗ trợ em học tập thôi, không phải dùng để làm những việc khác, khi rảnh rỗi có thể xem phim hoạt hình gì đó cũng được. Em có đồng ý không?" Sở U thu lại nét cười, vẻ mặt hơi nghiêm túc nói.
Bảo Nhi cũng trịnh trọng gật đầu, nhìn thoáng qua cửa phòng lại nhỏ giọng nói: "Xin vua cha yên tâm, con sẽ vâng lời của người, sẽ không hiếu kỳ với bất cứ thứ gì đâu ạ."
Sở U nhìn thoáng qua thời gian, ngăn lại xúc động muốn tiến vào trò chơi, hắn ở cùng với Bảo Nhi thêm hơn một giờ nữa mới lên tiếng chào: "Được rồi, anh trở về phòng đây, nhớ đúng tám rưỡi là phải đi ngủ đấy, ngày mai sẽ có xe của trường đến đón em. Đừng để ngày đầu tiên đến lớp đã đi trễ khiến giáo viên và bạn học có ấn tượng xấu."
"Vâng, thưa vua cha, con đi ngủ ngay đây."
"Ha ha, Bảo Nhi thật ngoan."
...
Khi Sở U đi vào phòng ngủ của mình, việc đầu tiên hắn làm là vệ sinh cá nhân, sau đó hút một điếu thuốc rồi tiến vào cabin trò chơi. Bởi vì không bật đèn nên xung quanh rất tối, cabin trò chơi phát ra ánh sáng xanh lam nhỏ yếu nhìn rất kỳ ảo và xinh đẹp.
Cuối cùng, Sở U thở xuôi một hơi thật dài rồi nằm vào cabin trò chơi.
Nước Yến thông báo: Quan chấp chính U Dạ online!