Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 483. Mầm mống tà ác (2)

Chương 483. Mầm mống tà ác (2)


Sở U vươn tay vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay Bảo Nhi, "Được rồi, xuống đi." Lúc này Bảo Nhi mới buông tay, quỳ ngồi ở trên giường, mỉm cười nhìn Sở U.
"Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy, mau nằm xuống." Sở U đứng lên nhìn Bảo Nhi nói.
Một câu tiếp theo của Bảo Nhi khiến Sở U sững sờ lần nữa.
"Ba, con muốn ngủ chung với ba."
"Hả?"
Sở U cảm thấy giờ phút này mặt hắn đã đanh lại, đồng thời cũng cảm giác được máu dồn lên mặt, mặt mũi hắn nóng lên.
Dường như Bảo Nhi đã không còn bận tâm nữa, đôi mắt to không hề chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo vô cùng, không có lấy một chút tạp chất.
Bỗng nhiên trong lòng Sở U bắt đầu khẩn trương, Sở U biết rõ trong thời gian ngắn phải trả lời, bằng không những gì nói lúc nãy cũng thành công cốc. Bầu không khí thoải mái vất vả lắm mới cùng Bảo Nhi tạo dựng được sẽ tan thành mây khói. Trong tấm lòng rộng mở của Bảo Nhi sẽ xuất hiện vết nứt.
Haiz! Sở U thở dài một tiếng trong lòng, rất sợ những lời mình nói ra sẽ làm cô bị tổn thương!
"Được, ba ngủ cùng con." Sở U bình tĩnh nói: "Mau nằm xuống đi, ba vào phòng tắm."
"Vâng!" Bảo Nhi nở nụ cười, lập tức nằm xuống, Sở U đắp chăn cho cô, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Trời bây giờ đang lạnh nhưng Sở U lại mở nước lạnh, không hề đun nóng, hắn nghĩ mình cần tỉnh táo lại.
Sau khi lọ mọ trong phòng tắm xong, lúc đi ra Sở U phát hiện Bảo Nhi vẫn đang chơi điện thoại.
'Tách' Đèn trong phòng tắt ngúm, chỉ có ánh đèn điện thoại yếu ớt trên giường, Sở U bắt đầu cởi quần áo, phát ra tiếng sột soạt trong bóng đêm.
Sở U xốc một góc chăn lên, sau đó nằm xuống. Chẳng hiểu sao trong giây phút nằm xuống, Sở U đột nhiên cảm thấy mình giống như là gái trinh sắp bị bóc tem.
Nhưng cảm giác khẩn trương này phát ra từ đâu? Sở U nhìn qua Bảo Nhi đang chơi điện thoại, thở dài nói: "Đừng chơi nữa, không tốt cho mắt."
"Vâng..."
Bảo Nhi nghe lời tắt điện thoại, chớp mắt căn phòng trở nên tối tăm.
Ngay lúc Bảo Nhi tắt điện thoại, Sở U phát hiện trong điện thoại của Bảo Nhi hình như hiện lên giao diện trò chuyện nhóm, có vài hình ảnh đại diện khác nhau hiện lên nội dung cuộc trò chuyện.
Sở U nói xong nằm ngay lại, hai tay không thọc vào trong chăn mà xếp trên ngực, hắn nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Bên cạnh truyền đến tiếng động, sau đó Sở U cảm giác được một cơ thể cực kỳ mềm mại nhích lại gần
"Ba, tay để ở bên ngoài không lạnh sao?"
"Ừ..." Sở U cũng học Bảo Nhi, nhét tay vào trong chăn, cánh tay bên phía Bảo Nhi đã bị cô ôm lấy, sau đó Bảo Nhi dựa đầu lên cánh tay.
Một lúc lâu sau, lúc Sở U cho rằng Bảo Nhi đã ngủ, Bảo Nhi lại nói một câu.
"Ba, con hỏi ba một câu được không."
"Còn chưa ngủ hả? Nói đi."
"Ba..." Bảo Nhi nói đến đây, Sở U cảm nhận được cánh tay của mình bị Bảo Nhi ôm chặt hơn nữa, "Ba... Có bạn gái chưa?"
Trong lòng Sở U giật thót một cái, chớp mắt mấy cái rồi nói: "Có."
Bảo Nhi lại cựa quậy, giọng nói truyền đến lần nữa: "Ồ, cô ấy tên gì?"
"Cô ấy tên Lâm Lạc Nhi, có dịp sẽ dẫn con gặp cô ấy."
"Cô ấy ở Viễn Kinh hả?"
"Tạm thời thì cô ấy không có ở đấy, nhà cô ấy có việc."
"À..."
"Nghĩ cái gì đấy, mau ngủ đi."
"Vâng."
Bầu không khí lần nữa lắng xuống, Sở U chợp mắt, bên cạnh dường như lại thoảng thoảng hương thơm, đầu hắn trống rỗng, lòng rối như tơ vò, không ngủ được.
Một lát sau, bên phía Bảo Nhi truyền đến tiếng thở đều đặn, cơ thể nhỏ bé ôm lấy cánh tay mình hơi phập phồng.
Nằm ngửa trong thời gian dài khiến Sở U thấy khó chịu, lúc này mới nhẹ nhàng tách Bảo Nhi ra khỏi cánh tay của mình, cuối cùng nằm nghiêng lại, đưa lưng về phía Bảo Nhi.
Thế này đỡ hơn nhiều, Sở U lập tức cảm thấy không riêng gì nội tâm, trong đầu cũng yên ổn lại rất nhiều, hắn nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ trong chăn một bàn tay nhỏ bé bàn tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy cơ thể mình, Bảo Nhi lại áp vào lưng hắn.
Sở U kinh ngach, hơi ngửa về sau nhìn thử, thì thấy Bảo Nhi đang ngủ say.
"Bảo Nhi..." Sở U nhỏ giọng gọi, đối phương vẫn nằm im.
Một đêm yên bình...
Chờ đến khi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau. Sở U ngạc nhiên phát hiện hắn thế mà ôm Bảo Nhi ngủ mất. Cánh tay mạnh mẽ như thép của hắn ôm lấy bả vai mềm mại của đối phương.
Bảo Nhi thì lại giống như con thỏ ngọc, yên tĩnh nằm trong ngực hắn, vẻ mặt rất an tĩnh.
Lúc Sở U nhích người rời khỏi giường, thì Bảo Nhi cũng tỉnh, mới nhìn thấy hắn cô đã nở nụ cười thật tươi.
"Anh dậy rồi ạ."
"Ừ, em cũng dậy đi, sau đó hai anh em mình cùng ăn sáng."
"Vâng ạ." Bảo Nhi nghe lời bò dậy khỏi giường.
Trong lúc Bảo Nhi rời giường, Sở U nhìn thấy áo trong của cô có hơi lộn xộn, lỗ rốn nhỏ trắng trắng mềm mềm đều lộ ra. Sở U ma xui quỷ khiến nhìn thoáng về hướng cửa phòng…
Sau đó hắn lại bình tĩnh đi vào phòng vệ sinh, đến lúc đi ra thì phát hiện Bảo Nhi đã gấp chăn nệm trên giường gọn gàng ngay ngắn.
Cuối cùng hắn chờ Bảo Nhi vệ sinh cá nhân xong thì cả hai cùng ra ngoài ăn sáng. Trong lúc ăn, Sở U nhận được điện thoại của ông Lưu.
"Sếp à, hôm nay anh có rảnh lúc nào không, bây giờ tôi có thể sắp xếp ký tên luôn."
"Vậy thì bây giờ luôn đi, ông gọi bọn họ tới nhà tôi." Sở U trả lời.
"Dạ được, ông chủ chờ tôi một lát, bọn họ lập tức tới ngay đây."
Lúc này, Sở U mới nhìn về phía Bảo Nhi đã buông bát đũa xuống, hắn hỏi: "Em ăn no chưa?"
Bảo Nhi gật gật đầu: "Dạ, em ăn no rồi ạ."
Thế là Sở U liền đứng dậy tính tiền, lúc quay người trở lại, Bảo Nhi đã đưa cho hắn một cốc nước ấm, trong tay cô cũng cầm theo một ly.
"Cảm ơn em."
Cuối cùng cả hai lại cùng nhau trở về biệt thự. Yên lặng chờ Sở U ở cửa, Bảo Nhi biết chỉ cần giải quyết xong chuyện này thì cô sẽ phải cùng anh đến Viễn Kinh. Hôm nay là lần đầu tiên cô phải đi xa như vậy, còn lúc nào có thể trở về có lẽ vẫn còn là một ẩn số.
"Tạch..." Sở U châm một điếu thuốc, cầm điện thoại di động lên diễn đàn trò chơi xem. Bảo Nhi thấy thế cũng móc điện thoại di động của cô ra, xem rất chăm chú, thỉnh thoảng còn dùng tay thao tác gì đó.
Lúc hai người đang chìm đắm trong thế giới của bản thân, thù bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Hai người gần như đồng thời bỏ điện thoại di động xuống. Khi Sở U chuẩn bị đứng dậy mở cửa thì Bảo Nhi đã giành trước. Hắn nhếch khóe miệng lên, tùy cô đi vậy, còn mình thì trở về chỗ ngồi.
Sau đó, mấy người mặc đồng phục nhân viên công tác đi vào, sau khi bọn họ vui vẻ chào hỏi nhau mấy câu thì hai bên liền bắt đầu triển khai công việc. Sở U và Bảo Nhi ký tên đồng ý xong, Bảo Nhi – một đứa bé mồ côi lại không có người thân muốn chăm sóc rốt cuộc cũng sắp tròn 11 tuổi – đã có người dưỡng dục và có trách nhiệm với cô, Sở U chính thức trở thành người giám hộ duy nhất của Bảo Nhi.
Tiễn nhân viên nhà nước về xong, Sở U gọi điện thoại cho Phương Viện Viện nhưng kết quả đối phương lại bận việc, tạm thời không thể về Viễn Kinh.
Trong quá trình trò chuyện, Sở U thậm chí có thể cảm nhận được Phương Viễn Viễn vô cùng khát vọng được đi cùng mình, nhưng biết làm sao được, hôm nay hắn nhất định phải rời đi.
Sau khi cúp điện thoại, Sở U đánh giá lại quê nhà của mình lần nữa rồi nắm tay Bảo Nhi rời khỏi nơi này, chính thức xuất phát về Viễn Kinh.
Trên đường đi Bảo Nhi cùng hắn tán dóc về những chuyện liên quan tới Viễn Kinh. Trong quá trình đó có đề cập đến rất nhiều chủ đề, ví dụ như căn nhà nhỏ ở Viễn Kinh còn có người khác ở hay không? Lại chẳng hạn như chuyện đi học ở Viễn Kinh thì học sinh ở nội trú hay ngoại trú? Rồi lại chuyện anh không đi học thì tan tầm về nhà vào lúc mấy giờ? Vân vân và mây mây...
Đối với những vấn đề này, Sở U đều trả lời rất chắc chắn.
Cứ như thế vừa đi xe vừa trò chuyện, dáng vẻ của Viễn Kinh chẳng biết xuất hiện trong tầm mắt của hai người lúc nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất